“Anh Thiên Bách, em hỏi anh một câu nhé.”
“Anh... Thích em sao?”
Chung Linh Hi hỏi một cách thận trọng.
“Đương nhiên thích.”
“Một người có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, lại là một cô gái dịu dàng và chu đáo như em thì sao đàn ông có thể không thích được?”
“Anh cũng là một người đàn ông, cho nên, anh cũng thích.” Diệp Thiên Bách trả lời.
“Thật sao?”
Chung Linh Hi nghe câu trả lời của Diệp Thiên Bách xong, trong lòng cảm thấy ngọt lịm, còn ngọt hơn so với ăn mật.
“Đương nhiên là thật, loại chuyện này, anh nói dối em làm gì?”
Diệp Thiên Bách trả lời.
“Ừm, vậy thì anh sẽ là người đàn ông của em. Em sẽ không để bất cứ ai cướp anh đi.”
“Em cũng biết anh vừa mới rời khỏi nhà họ Hạ, trí nhớ vẫn chưa khôi phục, cho nên còn cần thời gian từ từ chấp nhận mọi chuyện.”
“Em có thể đợi anh, em có thể ở bên cạnh cho đến khi mọi thứ trở lại như trước kia.” Chung Linh Hi nói tiếp.
“Cảm ơn em, em yên tâm, mặc dù anh không thể hứa với em bất cứ điều gì, nhưng anh sẽ luôn bảo vệ em và luôn đối xử tốt với em.”
Trong lòng Diệp Thiên Bách hơi cảm động. Cũng đúng lúc này, cửa phòng Chung Linh Hi nhẹ nhàng mở ra, Chung Linh Hi đi ra, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên Bách.
Giây tiếp theo, cô vồ lấy ôm cổ Diệp Thiên Bách, cả người treo trên người anh, Diệp Thiên Bách chỉ có thể. đưa tay giữ lấy cô, sợ cô ngã xuống đất.
“Sao em mười tám tuổi rồi mà vẫn giống trẻ con thế?”
Diệp Thiên Bách có chút bất lực. “Ai cần anh lo."
Chung Linh Hi có chút bướng bỉnh, vừa nói vừa cắn vào vai Diệp Thiên Bách.
“A.” Diệp Thiên Bách đau đớn rên rỉ.
“Em cắn anh làm gì? Em là chó sao?”
Diệp Thiên Bách không khỏi phàn nàn.
“Em là chó đấy. Cắn anh một ngụm để lại một cái dấu cho anh, để anh nhớ lâu một chút, nếu không anh sẽ quên những gì mà anh đã nói.”
“Những gì anh nói lúc trước, em vẫn còn nhớ rõ, sẽ nhớ suốt đời, anh muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, vậy mà anh lại quên mất.”
Nói xong, Chung Linh Hi mới hài lòng xuống khỏi người Diệp Thiên Bách.
“Em nghỉ ngơi đây, ngày mai em còn có lớp, anh cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đến trường.”
Chung Linh Hi để lại một câu, nhăn mặt làm mặt quỷ. với Diệp Thiên Bách rồi bước vào phòng.
Diệp Thiên Bách nhìn dấu răng trên vai mình, còn chảy máu, cô nhóc này thật sự không nương tay chút nào, quá tàn nhẫn.
Cũng không biết trước đó anh đã nói gì với cô mà khiến cô nhớ nhiều năm như vậy, chỗ chết người nhất chính là anh lại quên mất.
Nhìn vết thương của mình xong, Diệp Thiên Bách cũng trở về phòng.
Sau khi về phòng, Diệp Thiên Bách nằm trên giường, nhớ lại những lời cuối cùng của Chung Linh Hi, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết lúc nào, anh liền ngủ mất.
Bảy giờ sáng hôm sau, anh dậy đúng giờ, làm một bữa sáng thịnh soạn.
Tối qua anh ngủ không được nhiều, nhưng đối với anh mà nói, việc thỉnh thoảng thiếu nghỉ ngơi không ảnh hưởng nhiều. Bởi vì anh phát hiện cơ thể của mình không giống với người thường.
Sức chịu đựng và khả năng bền bỉ lâu hơn, ngay cả khi không ngủ trong vài ngày thì tinh thần anh vẫn có thể phấn chấn.
Lúc này, Chung Linh Hi đã ngồi ở bàn ăn ăn sáng,dáng vẻ ngáp liên tục không ngớt, trên mặt thể hiện rõ tối qua ngủ không ngon.
“Anh Thiên Bách, sau này đừng ngủ muộn như vậy, quá không tốt cho cơ thể.”
“Hôm nay em chắc chắn sẽ ngủ gật trong lớp rồi.” Chung Linh Hi vừa ăn vừa nói.
Nếu không phải bữa sáng Diệp Thiên Bách làm quá ngon, có lẽ cô đã ngủ gà ngủ gật rồi.
“Không phải bây giờ em đã ngủ gật rồi sao?”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, nhịn không được cười lên, ngồi đối diện với Chung Linh Hi nói.