Chương 161
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hơi ngắc ngứ vang lên.
“Dừng tay!”.
Câu nói vừa dứt, những lời mắng chửi bỗng im bặt.
Mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy Y Vương Hàn Thành đang ngồi ngay ngắn ở bên kia ngẩng đầu lên, dùng tiếng Hoa Quốc ngắc ngứ và sứt sẹo nói.
“Y học Hàn Thành không sợ bất cứ ai khiêu khích, nếu người này đã muốn khiêu khích chúng ta, thì chúng ta chấp nhận”.
Một lời quyết định, khiến cả hội trường ồ lên.
Kế khích tướng của Lâm Chính đã thành công sao?
Nhưng cũng phải, Y Vương Hàn Thành chắc chắn sẽ đồng ý!
Bởi vì nếu không đồng ý, báo chí sẽ viết là một bác sĩ Đông y trẻ tuổi dọa cho Y Vương Hàn Thành không dám ứng chiến, vậy thì chẳng phải mục đích lần này của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể sao?
Lần này y học Hàn Thành muốn đánh bại y học Hoa Quốc, xác định địa vị quốc tế.
Thế nên hôm nay, bọn họ sẽ không từ chối sự khiêu khích của bất cứ ai.
Huống hồ, nhìn cậu thanh niên này cũng chẳng có uy hiếp gì.
“Ông Park Young Joon, ông chắc chắn muốn làm vậy sao?”, sắc mặt Mạc Thanh không được tự nhiên, lên tiếng hỏi.
“Là người của Hoa Quốc các ông thách thức Hàn Thành chúng tôi, dù thế nào chúng tôi cũng sẽ ứng chiến. Đương nhiên tôi không có hứng thú với người này lắm, tôi sẽ bảo học trò của tôi thi với cậu ta. Yên tâm, sẽ không để cậu ta thua quá khó coi đâu”.
Park Young Joon nói, sau đó khẽ vẫy tay.
Một thanh niên mặc Hàn phục ở sau lưng ông ta bước lên.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Ván đã đóng thuyền rồi…
“Nào, đồ không biết trời cao đất dày, để tôi xem y học Hoa Quốc vô dụng của anh nực cười đến mức nào”, thanh niên kia liếc nhìn Lâm Chính, rồi bước lên sân khấu.
Lâm Chính không nói lời nào, cũng bước lên.
Giám khảo chủ trì cuộc thi gồm hai nhóm người.
Một nhóm là Hiệp hội Y học Quốc tế, một nhóm là đoàn chuyên gia của hai bên Hoa Hàn.
Mọi người vào bàn giám khảo, bắt đầu tuyên bố quy tắc.
“Chúng tôi đã chuẩn bị hai mươi đề thi, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi sẽ bốc thăm một đề làm nội dung thi lần này”, một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn nói, thò tay vào một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, lấy một quả cầu nhựa mở ra.
Ông ta giơ cao tờ giấy lên, trên đó đánh dấu nội dung thi lần này.
“Châm cứu cơ bản”.
Có người kêu lên.
“Thi về cái gì vậy?”.
“Không biết”.
Lạc Thiên và Tề Trọng Quốc ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong hai mươi đề thi, sợ rằng đây là nội dung đơn giản nhất.
Nếu thua thật thì cũng không đến mức khó coi, dù sao châm cứu cơ bản cũng không có tiêu chuẩn quyết định.