Chương 238
“Á!”
Mấy bà ngã lăn ra đất, đau tới mức co lại như một con cuốn chiếu, lăn qua lăn lại. Có người còn nôn thốc nôn tháo.
Một đạp thôi mà mạnh tới vậy. Đám đông thất kinh. Tất cả đều sững sờ.
Lâm Chính uống nhầm phải thuốc gì vậy? Sao lại mạnh thế chứ? Tuy nhiên đánh đàn bà con gái thì cũng không được đẹp mắt cho lắm.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh cứ thế lao lên tát vào mặt đám đàn bà kia.
Bốp bốp…
Tiếng tát như tiếng pháo nổ vang lên giòn giã. Một lúc sau, bà nào bà nấy mặt sưng như mặt lợn.
“Lâm Chính đủ rồi”,
“Được rồi”
“Bình thường cũng không thấy cậu hung dữ như vậy? Sao, đánh mấy bà già thì thể hiện tới vậy cơ à?”
“Chỉ biết đánh đàn bà thì làm ăn được gì cho đời?”
Đám bên cạnh khuyên can, còn có không ít người trước đó bị A Cẩu dọa thì cũng bắt đầu nhạo báng.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh liếc nhìn đám đông, hỏi: “Vừa rồi ai tát vợ tôi?”
Tất cả đều chỉ về phía A Cẩu vừa mới đứng dậy.
“Mày định làm gì”, A Cẩu run rẩy, siết chặt con dao trong tay.
“Tôi chỉ báo thù cho vợ mình mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mày…đứng lại cho tao…đừng ép tao”, A Cẩu tỏ ra hùng dũng. Nhưng để mà một chọi một với Lâm Chính thì hắn đánh không lại.
Đúng lúc này…
Tuýt! Tuýt! Tiếng còi cảnh sát vang lên. Xe đi tuần chạy tới cổng khu dân cư. Hai người mặc đồng phục cảnh sát lao tới.
A Cẩu nhìn thấy họ thì hai mắt sáng rực.
“Ấy? Anh Ngưu?”
“A Cẩu à?”, một trong hai người cảnh sát chau mày.
Đám đông xung quanh cũng thất kinh. Họ bắt đầu nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
“Lần này xong đời rồi? Người ta có quen biết kìa”.
“Lâm Chính, tự cầu nguyện đi là vừa”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, người cảnh sát tên Ngưu trầm giọng hỏi.
Thế nhưng không đợi A Cẩu và Lâm Chính lên tiếng thì mấy bà hàng xóm đã nhảy dựng lên, chỉ vào cái mặt sưng của mình và gào: “Đồng chí cảnh sát, bọn chúng không chỉ trộm đồ mà còn đánh người nữa! Bọn chúng còn lấy dao đâm người! Anh xem, đây chính là chứng cứ. Toàn bộ vết thương trên người chúng tôi đều là chứng cứ. Các anh mau bắt chúng lại đi”.
“Thật sự có chuyện này sao”, cảnh sát Ngưu liếc nhìn mấy người Lâm Chính rồi lại hỏi đám người đi đường.
“Đánh nhau là thật còn trộm đồ thì không biết”, những người đi đường lên tiếng.
“Nếu đã như vậy thì mời cùng tôi đi làm bản tường trình”, cảnh sát nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, vô cùng phối hợp.
“Hehe, mày xong đời rồi. Đây là anh Ngưu của tao, thằng nhãi. Đợi mày tới đó rồi tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Tao sẽ khiến mà phải hối hận vì đã gây sự với A Cẩu tao”, A Cẩu cười dữ dằn.