Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2619

Chương 2619

“Diệu Thủ lão nhân và gia chủ của chúng tôi cũng có quen biết. Mọi người đã là người của Diệu Thủ Cốc thì thôi bỏ qua, chúng tôi nể tình, không truy cứu chuyện này. Thế nhưng mong mọi người đừng gây sự thêm nữa”, người quản gia lên tiếng.

“Vâng vâng. Cảm ơn quản gia đã thông cảm”, Bích Trân vội vàng cúi người.

Các vị khách thì cảm thấy vô vị. Bọn họ còn đang mong ngóng người của thế gia Nam Cung sẽ xử lý người thanh niên kia. Người quản gia làm vậy có lẽ vì không muốn làm lớn chuyện.

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Quản gia, ông làm gì vậy? Mấy kẻ này nói như thế mà không xử lý họ sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải là nhà Nam Cung đi đầu xuống đất?”

Đám đông quay qua nhìn. Họ thấy Nam Cung Vân Thu đang hùng hổ bước vào.

“Là cô hai!”

“Cô hai Nam Cung tới rồi!”

“Ha ha, cô hai, lâu quá không gặp. Cô càng ngày càng xinh đẹp đấy”.

“Chào cô hai, đã lâu không gặp!”, không ít quan khách đứng dậy, chào hỏi cô gái xinh đẹp đang bước vào.

“Chào các cô các chú, Vân Thu chào mọi người”, Nam Cung Vân Thu cũng lịch sự đáp lại.

“Cô hai khách sáo rồi”.

Khách khửa vui vẻ chiêm ngưỡng và khen ngợi Nam Cung Vân Thu. Bọn họ biết tính cách của Nam Cung Vân Thu vô cùng ngạo mạn. Nhưng đó là chuyện cá nhân, còn trước mặt mọi người thì cô ta là người rất hiểu chuyện.

“Quản gia”, Nam Cung Vân Thu quay quay nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Người này sỉ nhục nhà Nam Cung như vậy mà tại sao ông không ra tay?”

“Thưa cô, ý của cô là…”, quản gia Nam Cung chau mày.

“Anh! Lập tức quỳ xuống, khấu đầu xin lỗi người nhà thế gia Nam Cung, nếu không tôi sẽ nói quản gia đánh gãy tứ chi các người, vứt ra ngoài, rõ chưa?”, Nam Cung Vân Thu chỉ vào mặt Lâm Chính và quát lớn.

“Người này là do cô gọi tới phải không?”, Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi.

Anh đã sớm để ý thấy Nam Cung Vân Thu đứng bên ngoài, ra lệnh gì đó cho người đàn ông kia. Nam Cung Vân Thu nhận ra Lâm Chính và Lưu Mã nên là muốn sỉ nhục bọn họ. Mặc dù Lâm Chính đã cảnh cáo cô ta nhưng cô ta không ngờ là anh lại có mặt tại nhà Nam Cung. Nếu đã vậy thì giờ cô ta còn sợ quái gì Lâm Chính.

“Anh bớt nói nhảm lại. Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có quỳ hay không? Không quỳ thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo?”, Nam Cung Vân Thu hét lên.

“Chúng tôi không quỳ, cô định làm gì?”, Lưu Mã cũng chẳng thèm lịch sự.

“Mọi người…đừng giận. Cô Nam Cung, chúng tôi không có ý đó…”, Bích Trân còn định đứng dậy khuyên can nhưng Nam Cung Vân Thu không phải là người quản gia, cô ta cố tình muốn sinh sự nên đương nhiên không muốn nói chuyện.

“Được, được lắm! Trước mặt bao nhiêu người mà anh dám nói như vậy với tôi. Được! Hôm nay Nam Cung Vân Thu tôi mà không gi ết chết anh thì chẳng phải thế gia Nam Cung sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”, Nam Cung Vân Thu tức giận, cô ta chẳng cần suy nghĩ, cứ thế giáng một bạt tai về phía Lâm Chính.

Mặc dù cô ta là con gái nhưng cũng là kẻ học võ. Sức mạnh của cú tát đủ đế khiến một người trưởng thành bị thương nặng.

Lâm Chính không hề nhúc nhích. Lưu Mã đanh mắt, lập tức ra tay. Đúng lúc tình thế đang ngàn cân treo sợ tóc thì một giọng nói thản nhiên vang lên.

“Vân Thu, dừng tay!”, Nam Cung Vân Thu khựng tay, quay qua nhìn.

Bình Luận (0)
Comment