Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 287

Chương 287

“Nhưng là ngủ dưới đất”, Tô Nhu đột nhiên nghiêm túc nói, sau đó chạy vào phòng, đóng cửa lại, hổn hển th ở dốc, mặt nóng như lửa đốt.

Lâm Chính sờ mũi, vẫn nằm trên ghế sofa ngủ như cũ.

Tô Nhu ở trong phòng rất thất vọng.

“Tên ngốc!”.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính đi đến công ty một chuyến, mở cuộc họp, giao phương pháp điều chế thuốc trị viêm mũi cho Mã Hải.

Mã Hải run rẩy nhận lấy, đứng cũng không vững.

Chiều ngày hôm đó, tin tức mang tính bùng nổ trên toàn thế giới nổ ra từ Giang Thành.

Phương thuốc trị viêm mũi mới của Tập đoàn Dương Hoa có tiến triển mang tính đột phá, có triển vọng sắp tới sẽ đưa ra phương thuốc trị viêm mũi tận gốc.

Tin tức này vừa tung ra, những người bị viêm mũi trên thế giới đều xôn xao.

Tập đoàn Dương Hoa tiếp tục trở thành đối tượng mà giới truyền thông truy đuổi.

Mã Hải đã bắt đầu chuẩn bị đưa công ty ra thị trường.

Công ty của Tô Nhu cũng có tiến triển kha khá. Không có Trương Bảo Húc gây rối, tất cả vô cùng thuận lợi.

Cứ vậy cho đến cuối tháng, sắp tới tiệc thọ của ông cụ nhà họ Trương, cả nhà họ mới được nhàn rỗi.

Cả nhà bốn người đi xe taxi đến trung tâm thành phố, định chọn quà mừng thọ cho ông cụ Trương.

Tô Quảng không có việc làm, Trương Tinh Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định chọn một món trang sức để tặng, không cần thiết phải là mẫu mới gì cả, chỉ cần trông có vẻ quý giá là được.

Bà ta cũng không hi vọng chuyến đi này có thể khiến nhà họ Trương đánh giá cao mình. Dù sao bây giờ bà ta cũng đã bị nhà họ Trương gắn nhãn là kẻ trộm, bà ta chỉ hi vọng mình vẫn có chỗ đứng ở nhà họ Trương, vẫn được xem là người nhà họ Trương.

Lâm Chính đi theo bên cạnh Tô Nhu dạo quanh trung tâm mua sắm, đi hết mấy cửa hàng vẫn không có thứ gì vừa ý.

Tô Nhu vô cùng đau đầu.

Lúc này, Lâm Chính chợt sáng mắt lên, mở lời: “Hay là chúng ta đến phố đồ cổ dạo một vòng xem”.

“Phố đồ cổ?”.

“Anh nghe nói ông thích tranh chữ, tặng mấy thứ dung tục sao có thể bì được với tranh thủy mặc? Chúng ta đến phố đồ cổ lựa một bức tranh đẹp một chút không phải tốt hơn sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng mà… chúng ta lại không hiểu biết về tranh chữ đồ cổ. Em nghe nói ở đây hàng nhái rất nhiều, không cẩn thận là sẽ bị chém, hay là… chúng ta bỏ đi…”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.

“Chúng ta cũng không phải đi mua đồ thật, giá phù hợp mà đẹp là được”.

“Hơ, được thôi, vậy đi xem thử xem”, Tô Nhu vẫn có chút cẩn trọng.

Lâm Chính lại cảm thấy không quan trọng, nghênh ngang tiến vào phố đồ cổ.

Không thể không nói nơi đây cũng được xem là náo nhiệt, nhưng đa số người đến đây đều là người trung niên lớn tuổi, người trẻ tuổi cơ bản rất ít quan tâm đ ến mấy thứ này.

Hai người nhìn quanh, như lạc vào thế giới mới lạ.

Tô Nhu tỏ ra rất tò mò, cũng bị một vài người dõi mắt theo.

Dù sao một người đẹp như cô muốn không bị chú ý cũng khó.

“Cô gái, mua tranh sao? Chỗ tôi có bản gốc của Đường Bá Hổ, ba mươi nghìn tệ một bức!”, một người xấu xí tiến tới, cất giọng nói.

Tô Nhu vội vàng lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment