Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4189

Chương 4189

“Haizz, đừng có vui mừng quá sớm. Cậu cũng nói rồi đấy, chúng ta đang ở trong khu mộ, trong này lại không có ai, ai mà biết được tôi giết cậu. Lâm Chính, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu được tình cảm lúc này của mình sao?”, Đại tôn trưởng mỉm cười.

“Tình cảnh của tôi thế nào đương nhiên tôi rõ, chỉ có điều là đại tôn trưởng có vẻ như không rõ tình cảm của mình đấy”, Lâm Chính nói.

“Tình cảm của tôi sao? Ý của cậu là gì?”, Đại tôn trưởng chau mày. Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại. Sau đó giơ màn hình lên cho Đại tôn trưởng.

Đại tôn trưởng giật mình. Ba chữ hiện lên trên màn hình. Tinh nhắn đã được gửi đi.

“Ý cậu là gì?”, Đại tôn trưởng hỏi.

“Tôi đã ghi lại lời ông vừa nói và gửi cho các đệ tử của thiên cung rồi. Tôi tin nhanh thôi, toàn bộ đệ tử của thiên cung sẽ truyền đoạn ghi âm này đi và cung chủ có lẽ cũng biết tại sao tôi lại xuất hiện ở khu mộ thiên cung này”, Lâm Chính cười nói.

Dứt lời Đại tôn trưởng trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại tung ra chiêu đó: “Được lắm nhóc. Cậu quả nhiên giảo hoạt. Xem ra đây cũng chính là lý do Trịnh điện chủ và Tam tôn trưởng đã bị thiệt vào lần trước”.

“Tôi chỉ cẩn thận hơn chút mà thôi”.

“Nhưng cậu làm vậy thì có tác dụng gì? Tôi sẽ giải thích cho cung chủ, rằng tôi nghĩ cho thiên cung Trường Sinh mà thôi. Trên người cậu có 10 giọt Lạc Linh Huyết, tới khi đó tôi chỉ cần giao 10 giọt này cho cung chủ thì cậu thấy cung chủ có trừng phạt tôi nữa không? Còn cậu, mặc dù cậu thông minh nhưng lại không nắm rõ tình hình. Cậu ghi loại đoạn hối thoại giữa tôi và cậu rồi phát đi thì đã làm sao? Cậu sắp thành người chết rồi mà còn quan tâm tới việc người đời có biết chân tướng sự việc hay không à?”, Đại tôn trưởng thản nhiên lên tiếng và từ từ bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh chỉ lắc đầu.

“Đại tôn trưởng, tôi thấy có một chuyện ông hiểu nhầm rồi”.

“Chuyện gì?”

“Tôi thấy nếu ông thật sự giết tôi thì cung chủ không những không phạt ông mà còn tặng thưởng lớn cho ông nữa”.

“Ồ? Tại sao cậu lại nói như vậy?”, Đại tôn trưởng cảm thấy tò mò. Lâm Chính chỉ giơ tay xắn ống tay áo rồi siết nắm đấm.

Vụt! Vô số điểm sáng phát ra từ cổ tay của anh.

Đại tôn trưởng thấy vậy thì co đồng tử: “Điều…điều này…”

“Thực tế tôi có 30 giọt Lạc Linh Huyết. Nếu ông gi ết chết tôi, giao cho cung chủ 30 giọt Lạc Linh Huyết thì ông cảm thấy cung chủ có thưởng cho ông không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Lúc này, Đại tôn trưởng cảm thấy dù đang vô cùng hào hứng thì vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh.

30 giọt…30 giọt đấy. Điên thật rồi! Thật sự là quá điên rồi! Đại tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại. Không phải 20 giọt mà là 30 giọt.

Đây là thứ mà một người có thể sở hữu được sao? Vô số người cả đời này có khi chỉ có được 1, 2 giọt. Lâm Chính rốt cuộc làm thế nào để có được 30 giọt vậy?

“Cơ thể võ thần cộng thêm 30 giọt…Lâm Chính, rốt cuộc cậu ăn ở thế nào mà may mắn thế?”, Đại tôn trưởng lên tiếng.

Thế nhưng đáp lại cậu trả lời của ông ta chỉ là giọng nói lạnh như băng của Lâm Chính: “Ăn ở thế nào sao? Đúng ra ông nên hỏi về những gì tôi phải trải qua mới đúng. Mỗi thứ này đều có một người chủ sở hữu, tôi chỉ cần giết người chủ nhân đó là lấy được thôi”.

Đại tôn trưởng co đồng tử nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Thú vị, xem ra hôm nay tôi phải bỏ ra chút công sức rồi. Được lắm, vậy thì để xem rốt cuộc 30 giọt của cậu có uy lực tới mức nào.

Đại tôn trưởng hừ giọng, bước về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính không hề ra tay mà chỉ lùi lại.

“Hừ, không dám ra tay à. Vậy thì bản tôn sẽ không khách khí nữa”, nói xong Đại tôn trưởng vung tay.

Vụt…Sáu cây châm giống như sáu thanh kiếm phóng về phía Lâm Chính.

Những cây châm lao đi, xé rách bầu không gian và dường như muốn khóa chặt vị trí của Lâm Chính.

Đại tôn trưởng lại tiếp tục ra tay.

Đúng lúc này…Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Số châm ghim thẳng vào người Lâm Chính.

“Cái gì?”, Đại tôn trưởng giật mình.

Bình Luận (0)
Comment