Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4515

Chương 4515

“Đã là lúc nào rồi mà anh còn mạnh miệng thế? Anh thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?”, Nông Tân hừ một tiếng.

“Ngay cả thần y Diêu cũng không thể chữa khỏi cho bố tôi! Tên họ Lâm kia, anh dựa vào đâu hả? Anh là cái thá gì chứ?”, Nông Tiểu Mai chửi rủa.

“Đừng nói nhảm với hắn nữa! Hắn hại giết ông cụ, hôm nay nhất định phải dập đầu xin lỗi ông cụ! Sau đó đền mạng!”

“Đúng vậy! Quỳ xuống dập đầu! Tạ tội!”

“Tạ tội!”

Người nhà họ Nông hết sức kích động, hét lên giận dữ.

Thần y Diêu cũng cười khẩy nói: “Chàng trai trẻ, tôi cả đời hành nghề y, tuy rằng y thuật không thể gọi là thiên hạ vô song, nhưng cũng không phải là loại mà thằng nhóc như cậu có thể so sánh được! Tôi nói ông ấy không còn cách cứu chữa tức là không còn cách cứu chữa nữa. Cậu vẫn nên ngoan ngoãn quỳ gối dập đầu xin lỗi đi, nếu tiếp tục chống đối với người nhà họ Nông thì chỉ có bản thân cậu chịu thiệt!”

“Ông là thần y Diêu à?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn thần y Diêu.

“Đúng vậy!”, thần y Diêu ngạo nghễ nói, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Ông chữa bệnh không có tâm, chỉ biết kiếm lợi, bác sĩ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ? Bệnh nhân mà ông không chữa được, không có nghĩa là tôi không chữa được”.

“Cậu nói gì cơ?”

Tất cả mọi người trong sơn trang Thần Y đều bị chọc giận bởi những lời của Lâm Chính.

“Thật to gan! Anh đang khinh thường thần y Diêu của chúng tôi sao?”

“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa! Cậu có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai không? Rất nhiều bệnh nan y đã được thần y Diêu của chúng tôi chữa khỏi! Đại Phật còn cầu xin y thần y Diêu khám bệnh! Cậu thì hay quá, lại dám nói lời như vậy! Vô lý!”

“Thằng khốn! Xem ra hôm nay không dạy cho mày một bài học là không được rồi”.

Mọi người nhao nhao mắng nhiếc, ai nấy đều rất căm phẫn, chỉ muốn xé nát Lâm Chính thành từng mảnh.

Thần y Diêu cũng vô cùng tức giận.

Nhưng ông ta không phải là một kẻ ngốc.

Băng Thượng Quân bên cạnh Lâm Chính không phải là nhân vật mà người bình thường có thể đối phó, nếu đối đầu trực diện với Lâm Chính thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Ông ta đè nén ngọn lửa giận, cười khẽ: “Thằng ranh con! Bây giờ cho dù cậu có nói gì thì cũng là chuyện của cậu, tôi sẽ không so đo tính toán với cậu! Tôi nghĩ cậu nên tìm cách xử lý người nhà họ Nông trước đã. Thủ trưởng Nông vì cậu mà chết, những người truy cứu trách nhiệm không chỉ có một mình nhà họ Nông đâu. Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, ha ha…”

“Tên họ Lâm kia! Anh có quỳ không hả?”

Nông Tân dường như hơi mất kiên nhẫn, hắn rút điện thoại ra, lạnh lùng tra hỏi.

Nếu Lâm Chính còn không nghe lời, hắn sẽ gọi điện thoại cho người kia ở Yên Kinh thông báo sự việc.

Đến lúc đó, không chỉ Lâm Chính sẽ gặp xui xẻo, Dương Hoa dưới quyền của Lâm Chính sẽ lập tức đóng cửa, tất cả những người có liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị liên lụy, không rõ kết cục.

Suy cho cùng, thân phận của Nông Đường Công quá kinh khủng.

Ánh mắt Băng Thượng Quân trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Chính.

“Cậu Lâm, hay là chúng ta giải quyết hết đám người ở đây… Nếu như vậy, tạm thời phiền phức sẽ không tìm đến chỗ chúng ta nữa!”, ánh mắt Chiêm Nhất Đao đằng đằng sát khí, tiến đến gần Lâm Chính nói, thấp giọng nói.

Ông ta đang định giết người diệt khẩu.

Bình Luận (0)
Comment