Chương 472
Phương Thị Dân sửng sốt.
Ông ta không hề nghĩ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Cũng chưa bao giờ thấy bố mình đau khổ như vậy, tự trách như vậy.
Phải.
Ông ấy không trách Phương Thị Dân, mà là trách bản thân mình, giống như cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của mình.
Rốt cuộc bố mình bị làm sao vậy? Vì sao ông ấy thà chết cũng phải ngăn cản mình?
Phương Thị Dân không hiểu nổi, nhưng ông ta biết chỉ riêng một Chủ tịch Lâm thì chưa đến mức để bố mình làm như vậy.
Trong chuyện này… chắc chắn có ẩn tình gì đó!
Phương Thị Dân âm thầm siết chặt nắm đấm, nhìn gương mặt bố mình bỗng chốc như già đi mười tuổi, ông ta cắn răng, rơi nước mắt, đau khổ nói: “Bố, thôi được, con… con nghe lời bố từ bỏ vụ kiện này!”.
“Cái gì?”.
Hiện trường lập tức vỡ òa.
Trong đầu vô số người lập tức trống rỗng.
Tiếng hét hò, tiếng kinh ngạc không dứt bên tai.
Phóng viên điên cuồng chụp ảnh, đặt câu hỏi.
Đây là tin tức mang tính bùng nổ!
Đường đường là Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn ở Yên Kinh, vậy mà lại từ bỏ vụ kiện!
“Luật sư Phương! Ông… Sao ông có thể làm vậy?”, Trương Thanh Hằng hoàn hồn lại trước tiên, vội vàng tiến tới hỏi.
“Rất xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật và bồi thường vi phạm hợp đồng, xin lỗi…”, Phương Thị Dân khản giọng nói.
Trương Thanh Hằng không còn lời nào để nói.
“Ai cần ông bồi thường?”, Tô Trân ở bên này đột nhiên la lên, xông tới muốn cào xé Phương Thị Dân.
Người ở cạnh vội vàng ngăn bà ta lại.
Bà ta quơ quào hai tay, la ré: “Ông là luật sư lớn, ông nhận tiền rồi thì ông phải giúp chúng tôi vụ kiện này! Sao ông lại nuốt lời? Đồ súc sinh này! Đồ chó nhà ông, ông đi chết đi! Ông đi chết cùng tên họ Lâm kia đi!”.
Tô Trân không ngừng chửi mắng, mặt nhăn nhó.
Bà ta không thể chấp nhận được hiện thực này, kể cả Tô Bắc.
Tô Bắc kinh hoàng nhìn Phương Thị Dân, lại nhìn sang Chủ tịch Lâm, bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo dâng lên, ông ta thấy lạnh từ đầu đến chân.
“Hình như đúng như những gì Chủ tịch Lâm nói, Phương Thị Dân còn chưa bước vào cánh cửa đó”.
“Mặc dù Lạc Bắc Minh nắm giữ đủ chứng cứ, nhưng chứng cứ có thể tạo giả. Không có Phương Thị Dân tham gia vụ kiện này, Lạc Bắc Minh lấy gì đấu với Khang Gia Hào? Vụ kiện này e rằng phải hủy rồi”.
“Rốt cuộc Chủ tịch Lâm đã dùng thủ đoạn gì khiến Phương Thị Dân khuất phục?”.
“Đáng sợ quá!”.
Người xung quanh xôn xao bàn tán, nhìn Chủ tịch Lâm với ánh mắt tràn ngập nể sợ.
“Thằng nhóc này, xem như con vẫn còn có chút lương tâm. Mau, đi về với bố, về với bố!”.