Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4996

Băng Thanh mỉm cười: “Nếu anh thắng tôi có thể mô phỏng theo biên bản trước đó để viết một bản giữa anh và tôi. Nội dung là nếu tôi thua thì tôi sẽ được gả cho anh”.

“Cái gì?”, Lâm Chính thất kinh.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy anh đâu. Tôi đã có chồng sắp cưới rồi. Nhưng tôi phải nắm đằng chuôi mà. Chỉ cần anh dựa vào biên bản đó đi nói chuyện với trang chủ, hủy biên bản của Lạc Thiên trước đó thì chắc chắn trang chủ sẽ đồng ý. Như vậy, có phải là mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo không?”, Băng Thanh cười.

Lâm Chính hiểu ý của Băng Thanh. Nếu như Băng Thanh thua thì cô ta sẽ lập một biên bản giống như của Lạc Thiên trước kia và đưa cho Lâm Chính. Như vậy, anh lấy biên bản này đi nói chuyện với sơn trang Thánh Y.

Dù gì thì Băng Thanh cũng là cô chủ của sơn trang, huống hồ còn được sơn trang gả cho một đại tộc hào môn khác, sơn trang không thể nào vì Lạc Thiên mà bắt cô chủ của mình gặp tổn thất. Như vậy không chỉ mất thể diện mà còn không biết phải giải thích thế nào với bên thông gia. Tới khi đó tự dưng lại trở thành kẻ địch của nhau thì có phải là được chẳng bằng mất không?

“Cách của cô không tệ. Vậy được. Tôi sẽ đấu với cô một trận nữa. Lạc Thiên, đi lập một biên bản mới đi. Nếu như cô gái này thua thì để cô ta ký tên”, Lâm Chính nói.

“Được…có điều Lâm Chính, như vậy có hợp lý không?”, Lạc Thiên cảm thấy hơi kỳ ạ.


“Hợp lý nhất rồi. Cô nghĩ xem cô chủ này có thể đưa ra được những quyết định gì ngoài việc liên quan tới chuyện trọng đại của cô ta chứ? Vì nếu cô ta đưa ra những quyết định khác thì sơn trang sẽ không thừa nhận đâu”.

“Nhưng sơn trang cũng có thể không thừa nhận biên bản này mà…”

“Họ sẽ đồng ý thôi vì dù sao thì cũng không thể thất hứa được”.

“Sao lại nói thế?”.

“Nếu họ không giữ lời hứa thì tôi sẽ làm loạn trong đám cưới của cô gái này. Cô nói xem như vậy có phải là sơn trang sẽ bị tổn thất lớn không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Dứt lời, Lạc Thiên bừng tỉnh: “Nếu mà làm loạn thật thì cô ta không những không lấy được chồng, thậm chí là cả sơn trang cũng tự dưng có thêm nhiều kẻ địch. Bọn họ chắc chắn không để anh làm như vậy”.

“Đúng vậy. Vì thế cô mau đi lập biên bản đi”, Lâm Chính cười.


Lạc Thiên vội vàng gật đầu và chạy đi.

“Nói đi, đấu gì nào?”, Lâm Chính hô lên.

“Cách đấu rất đơn giản. Đấu xem ai có thể chịu được độc”, Băng Thanh cười nói.

“Chịu được độc sao?”, Lâm Chính bất ngờ ý thức được điều gì đó. Anh nhìn chăm chăm cơ thể của Băng Thanh và tái mặt.

“Tuyệt Thế Độc Khu? Tiên Thiên Độc Khu?”

“Thật không ngờ là thần y Lâm còn biết tới cả Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu. Lợi hại thật, như vậy thì chắc anh cũng biết cơ thể tôi mạnh thế nào đúng không?”, Băng Thanh nheo mắt cười.

“Nếu như sở hữu Tuyệt Thế Độc Khu thì nghìn độc bất nhập. Còn sở hữu Tiên Thiên Độc Khu thì vạn độc bất nhập. Cơ thể cô có cả hai, hai thể chất dung hợp…vậy thì có thể nói chẳng có liên quan gì tới độc hết. Cô có thể miễn nhiễm với phần lớn các loại độc tố trên đời này”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy. Nhưng không phải miễn nhiễm hoàn toàn. Có thể có người nào đó biết được loại độc tố có thể khiến tôi bị thương”.

Băng Thanh lấy ra một chiếc lọ: “Giờ tôi và anh đấu xem ai có thể chịu được độc. Anh có thể điều chế ra một loại độc đưa cho tôi. Tôi cũng vậy. Để xem ai có thể đầu độc được ai. Ai không cầm cự được, bị độc xâm nhập thì người đó thua. Thế nào?”.

Bình Luận (0)
Comment