Chương 501
“Ha ha ha, gặp chuyện gì đó? Dựa vào anh sao? Đừng đùa tôi chứ!”, Hoa Mãn Thần cười lớn, sau đó nheo mắt nói: “Lâm Chính, anh tưởng tôi không biết gì về anh sao? Tôi biết hết mọi thứ về anh?”.
“Anh biết những gì nào?”.
“Anh quen biết với nhà họ Từ, nhà họ Ninh, thậm chí quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là Mã Hải cũng có chút quan hệ với anh. Tốt lắm, rất tốt, bọn họ nói anh là thằng vô dụng là bọn họ đã nhầm. Dựa vào những mối quan hệ này thì anh có thể có tương lai không tệ, chắc chắn Tiểu Nhu cũng hiểu lầm anh, chỉ tiếc là… trong mắt tôi những mối quan hệ này của anh chẳng là gì cả. Anh không biết những thủ đoạn của tôi, cũng không biết tôi là ai. Trong mắt tôi, anh chỉ là một con sâu cái kiến đáng thương mà thôi”, Hoa Mãn Thần hạ giọng cười nói, sau đó vỗ vai Lâm Chính, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
“Cậu Lâm!”.
Mã Hải bước tới.
“Nộp tiền viện phí cho mẹ vợ tôi giúp tôi, ngoài ra, phái người giải quyết tên Hoa Mãn Thần này cho tôi”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Cậu Lâm cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
Mã Hải gật đầu rồi rời đi.
Lâm Chính nhìn phòng bệnh, không nói lời nào, cũng rời khỏi bệnh viện.
Sự trả thù của nhà họ Khai và nhà họ Việt đã khiến anh vô cùng giận dữ, bây giờ lại lòi thêm một tên Hoa Mãn Thần, sao anh có thể chịu nổi chứ?
Lúc về đến y quán của Lạc Thiên đã là buổi trưa, Lạc Thiên gọi đồ ăn ngoài, gọi thêm cả một phần cho Lâm Chính, rồi cùng Tiểu Đông ngồi ở bàn ăn.
Lâm Chính nhai trệu trạo.
“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò hỏi.
“Không có gì, đúng rồi, cô từng nghe đến một người tên là Hoa Mãn Thần chưa?”, Lâm Chính đột ngột hỏi.
Lạc Thiên và Tô Nhu là bạn thân, chắc cô ấy biết chút gì đó.
Ai ngờ Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên.
“Sao anh biết cái tên này?”.
“Xem ra là cô biết rồi”, Lạc Thiên nhíu mày.
“Biết chứ, sao có thể không biết được? Lúc trước anh ta lặng lẽ đưa một triệu tệ cho bác tư Tô Bắc, sau đó vào làm ở tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô. Mục đích của anh ta chính là tán tỉnh Tô Nhu, Tiểu Nhu từng nói với tôi về anh ta rất nhiều lần. Lúc trước Tiểu Nhu bị anh ta theo đuổi phát phiền lên được, tôi toàn tan làm rồi đi đón cô ấy, nếu không sợ là cô ấy không bước nổi ra khỏi cửa công ty”.
“Thế à? Trước đó không thấy Tiểu Nhu nói chuyện này với tôi”.
“Lúc trước anh là người thế nào chắc anh cũng biết chứ? Cô ấy nói với anh thì có ích gì? Lẽ nào Tiểu Nhu còn trông mong anh giúp cô ấy sao?”, Lạc Thiên cáu kỉnh trừng mắt lườm Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
“Sao tự dưng anh lại nhắc đến người này?”, Lạc Thiên lại hỏi.
“Anh ta đến Giang Thành, còn tìm đến Tiểu Nhu nữa”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Thế thì phiền phức rồi”, Lạc Thiên nhíu mày.
“Sao vậy? Người này có bối cảnh ghê gớm lắm sao?”, Lâm Chính hỏi.