Chương 537
“Tiểu Nhu, con sao vậy?”, Tô Quảng sững sờ.
“Bố, thôi bỏ đi…”.
“Con có ý gì?”.
“Vốn dĩ là con có lỗi với Lâm Chính, bây giờ con có mặt mũi nào để cầu xin Lâm Chính chứ? Huống hồ chúng ta còn nợ Lâm Chính mấy triệu tệ, bố, thôi vậy, chuyện này để con tự nghĩ cách giải quyết!”, Tô Nhu cắn răng nói.
Cô là một người có lòng tự tôn rất mạnh.
Cô hoàn toàn không ngờ vấn đề nan giải lần này lại được giải quyết bởi người chồng vốn bị mình xem thường. Vào lúc mình tuyệt vọng nhất, anh ấy đã âm thầm cứu vãn tình thế. Mặc dù trong lòng Tô Nhu rất kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy hoang mang và áy náy nhiều hơn.
Cô không hiểu vì sao Lâm Chính lại có năng lực như vậy.
Cô cũng rất xấu hổ trước hành động của mình đối với Lâm Chính. Rõ ràng mình đối xử với anh ấy như vậy, thế mà anh ấy vẫn sẵn lòng giúp đỡ, âm thầm gánh chịu tất cả.
Bây giờ lại thêm vấn đề này, cô thật sự không muốn để Lâm Chính ra mặt thêm nữa. Lần này không phải là cô không tin tưởng Lâm Chính, mà là cô cảm thấy quá áy náy.
Tô Nhu ngồi trên ghế, hai mắt dán chặt xuống mặt đất, ngồi thẫn thờ.
Cô đột nhiên trở nên vô cùng mê man.
Không những là đối với Lâm Chính, mà còn đối với bản thân cô.
Lúc này, Hoa Mãn Thần đã bước nhanh ra khỏi bệnh viện cùng với tài xế A Dũng.
“Mẹ nó! Con ả đê tiện Tô Nhu kia! Đợi ông đây ép được cô ta về tay, nhất định sẽ cho cô ta biết mặt!”.
Hoa Mãn Thần mắng chửi, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Cậu chủ, bây giờ nên làm thế nào?”, tài xế A Dũng vội hỏi.
“Làm thế nào? Còn làm thế nào được? Mềm mỏng không được thì phải cứng thôi, Tô Nhu có thế gì được? Có thể làm đối thủ của tôi sao?”, Hoa Mãn Thần tức giận nói.
“Nhưng mà… chúng ta đã đắc tội với Chủ tịch Lâm. Nếu hành sự ở Giang Thành này, sợ là Chủ tịch Lâm sẽ ra mặt ngăn cản, phải biết ngay cả anh Sói cũng thua dưới tay anh ta”, A Dũng nhắc nhở.
“Anh không nói tôi còn chưa thấy tức! Chủ tịch Lâm này cũng không thể bỏ qua, ngoài ra, còn tên phản bội Sói đó! Má nó, ngay cả một tên bác sĩ cũng không giải quyết được! Đi, anh điều tra cho tôi, tìm hiểu xem vì sao tên Sói đó lại phản bội tôi. Còn Chủ tịch Lâm, anh càng không cần lo, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giải quyết anh ta đâu vào đấy. Một kẻ nhà giàu mới nổi mà muốn đấu với nhà họ Hoa tôi à? Tôi sẽ khiến anh ta chết thật khó coi!”.
Hoa Mãn Thần tức giận nói, lời nói cực kỳ phẫn nộ, sự oán hận trên mặt không biết sâu đậm đến mức nào…
Tài xế A Dũng không nói gì nữa.
“Chúng ta đến khách sạn Đông Châu, tôi xem con ả đó có gan không đến hay không!”.
Ra khỏi bệnh viện, Hoa Mãn Thần phất tay, quát.
Tài xế A Dũng chạy bước nhỏ đến kéo cửa xe, Hoa Mãn Thần ngồi vào trong xe.
A Dũng lập tức chạy lên mở cửa ghế lái.
Nhưng cửa vừa mở ra, lại thấy nơi ghế lái có người đang ngồi.
Tài xế A Dũng sửng sốt: “Anh là ai?”.