Chương 562
Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ. Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.
“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.
“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.
Lâm Chính cúp máy.
Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.
Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.
“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.
Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.
“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.
Phải.
Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.
Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.
Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.
Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.
Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.
“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng không ai trả lời.
Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.
“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.
“Không…”.
Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.
…
Yên Kinh.
Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.
Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.
“Ông!”.
Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.
“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội. Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.