Chương 567
“Vâng thưa ông”.
“Ừ… Nói đi cũng phải nói lại, xét về y thuật, nhà họ Lâm chúng ta có thể xem là số một trong nước, sao đột nhiên lại xuất hiện một thần y Lâm? Cậu nói thần y Lâm này có phải người nhà họ Lâm chúng ta không?”, người đàn ông trung niên lại cầm lấy cần câu, thản nhiên hỏi.
“Con không biết”, người đàn ông kia lắc đầu.
“Vậy thì có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi”.
“Vâng thưa ông”, người đàn ông đáp.
Nhưng anh ta chưa đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Thưa ông, hình như ở Giang Thành cũng có một người trong tộc chúng ta”.
“Ai?”, người đàn ông trung niên nhướng mày.
“Là người đó…”.
“Lâm Hào! Có vài chuyện cậu biết là được, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới! Nếu không, cậu không thoải mái, tôi cũng khó xử!”, không đợi người đàn ông kia nói hết, người đàn ông trung niên cầm cần câu đã ngắt lời anh ta.
Người đàn ông tên Lâm Hào rùng mình, lời đến bên miệng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt vào bụng trở lại.
Rõ ràng người này cũng biết Lâm Hào đang nhắc tới ai…
“Người đó đã không phải là người nhà họ Lâm chúng ta nữa, huống hồ một kẻ vô dụng tư chất tầm thường, có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không có ý kiến, nhưng người đó tất nhiên sẽ nổi giận. Bởi vì con của ông ta không thể là một kẻ vô dụng, hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên lại quan sát mặt hồ, thản nhiên nói: “Quay về đi”.
“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.
Thành phố Hoàng Đào.
Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.
Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc. Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.
Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.
“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.
“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
Cậu Đỗ kinh hãi, anh ta không biết vì sao ông Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng ông Nhiếp nhất định đã biết được chuyện gì đó ghê gớm.
“Mau đưa người đi, mau!”, cậu Đỗ hét lên.
Mấy người đằng sau khiêng ông Nhiếp lên, vội vã rời đi…
Mấy kẻ đó đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng. Lâm Chính sải bước đi vào trong biệt thự. Tiếng động bên ngoài cũng đã khiến người bên trong cảm nhận được.