Chương 600
“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Bách Tùng. Ông đi xử lý việc của Từ Thiên đi. Sắp xếp cho người nhà của ông ấy và bảo vệ họ an toàn”, Lâm Chính đáp lại.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”, Mã Hải nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc.
Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Tần Bách Tùng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Chính ngồi máy bay đi tới thành phố Trường Linh. Anh gặp Tần Bách Tùng ở sân bay.
“Sao thầy đột nhiên lại nghĩ tới Nam Phái vậy?”, Tần Bách Tùng vui mừng tiếp đón anh. Ông ta luôn khó đăm đăm, chỉ cười mỗi khi gặp Lâm Chính mà thôi.
“Nghe nói Nam Phái có đại hội Y vương nên muốn tới xem”, Lâm Chính đáp.
“Ha ha, tốt lắm! Thầy ra tay thì sẽ khiến đám cứng đầu cố chấp của Nam Phái biết thế nào là người giỏi còn có người giỏi hơn! Ha ha…”, Tần Bách Tùng trông vô cùng kỳ vọng khi nghĩ tới biểu cảm của đám người kia.
“Đừng nói nhiều nữa, đi thôi!”, Lâm Chính đi tới chiếc xe đỗ bên đường. Tần Bách Tùng cũng vội vàng lên xe.
Chiếc xe khởi động, đi thẳng tới Viện học thuật Nam Phái.
Viện học thuật Nam Phái nằm ở núi Trường Linh thuộc thành phố Trường Linh.
Đó là một ngọn núi cổ, diện tích rất lớn, rừng cây rậm rạp, xanh rì, là một khu vực được bảo tồn tự nhiên. Bên trong khu vực rừng có không ít động vật được bảo vệ, cũng có cả những loại linh chi, nhân sâm quý hiếm. Mỗi năm có không ít người tới đây lấy thuốc, cũng có không ít người tới thám hiểm. Thế nhưng phần lớn đều xảy ra chuyện, thậm chí có người còn bị mất tích.
Đối với Nam Phái thì núi Trường Linh chính nói một kho báu.
“Nam Phái mỗi năm đều tổ chức một tập trung một lần tại núi Trường Linh. Mỗi lần đều thu thập không ít dược liệu quý hiếm. Nghe nói lần trước còn lấy được cả nhân sâm tự nhiên bảy trăm năm, có thể nói là của trời cho đây”, Tần Bách Tùng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.
Nhân sâm trên thị trường lúc này cứ nói là có tuổi đời cả trăm, ngàn năm nhưng thực tế làm gì có nhiều như thế. Phần lớn đều là hàng giả. Cây nhân sâm mà Nam Phái có được mới là hàng thật.
“Núi Trường Linh đúng là một nơi tốt”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.
“Đúng vậy thầy. Mà đang yên đang lành thầy muốn gia nhập đại hội Y vương làm gì thế? Tôi nhớ thấy không thích những nơi nào nhiệt cơ mà”, Tần Bách Tùng chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
Lâm Chính im lặng, đột nhiên hỏi lại: “Tần Bách Tùng, ông nói xem nếu tôi đối đầu với Nam Phái thì sẽ có kết quả như thế nào?”
Tần Bách Tùng nín thở. Một lúc sau ông ta lắc đầu: “Rất thảm”.
“Nam Phái thảm à?”
“Tôi nói thầy này”, Tần Bách Tùng hạ giọng: “Mạng lưới các mối quan hệ của Nam Phái quá phức tạp. Nếu như thầy chỉ đối đầu với một phần nào đó của Nam Phái thì không thành vấn đề, còn nếu muốn đối đầu với toàn bộ Nam Phái thì rất phi thực tế…”
“Vậy à…”
“Rốt cuộc thầy tới Nam Phái làm gì thế?”, Tần Bách Tùng cảm giác có gì đó không ổn.
“Lật Nam Phái”, Lâm Chính điềm nhiên trả lời. Tần Bách Tùng run rẩy.
“Nam Phái…đắc tội với thầy sao?”, Tần Bách Tùng cười khổ.
“Nam Phái đã bắt đầu ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như tôi còn không làm gì thì sẽ bị Nam Phái nuốt gọn”, Lâm Chính lên tiếng.
Tần Bách Tùng trầm mặt: “Quả nhiên…”
“Ông biết điều gì sao?”