Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 696

Chương 696

“Khốn nạn…”, Lạc Thiên tức giận nói không nên lời.

Đúng lúc này, Mãn Phúc Tây chỉ vào đám người Lạc Thiên, Tô Nhu, nói: “Quản lý Lý, mấy người này không phải chủ hộ ở đây lại xuất hiện ở đây, tôi nghi ngờ bọn họ đến trộm đồ, phiền ông mau chóng báo cảnh sát! Bắt bọn họ lại!”.

“Ồ? Có chuyện đó à?”.

Quản lý Lý nhíu mày, lập tức hô lên: “Bảo vệ, bảo vệ! Qua đây hết đi! Bắt bọn họ lại, lập tức báo cảnh sát!”.

Mấy bảo vệ ở phía xa chạy nhanh tới.

“Các người làm gì vậy? Sao chúng tôi lại là ăn trộm? Anh ta nói gì thì ông tin cái đấy sao?”, Trương Tinh Vũ sốt ruột.

“Các người không phải chủ hộ ở đây mà lại xuất hiện ở đây, các người không phải kẻ trộm thì là gì? Không biết ở đây quy định rõ ràng không phải chủ hộ thì không được vào sao?”, quản lý lạnh lùng nói.

Người có thể ở khu trung tâm đều là nhân vật lớn, Hào Tình Thế Kỷ bọn họ cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, ông chủ của Hào Tình Thế Kỷ cũng đã nói, nhất định phải bảo đảm trật tự và môi trường ở khu trung tâm, bất cứ kẻ xâm nhập nào đều phải báo cảnh sát trước rồi tính sau. Đương nhiên, báo cảnh sát cũng không đồng nghĩa với kết thúc, bởi vì ông chủ của Hào Tình Thế Kỷ đã xem chủ hộ ở khu trung tâm là bạn bè của ông ấy, đắc tội với bạn bè ông ấy thường sẽ không có kết cục tốt.

Mấy người này ăn mặc bình thường, đâu giống với nhân vật lớn? Đương nhiên quản lý sẽ chọn tin tưởng Mãn Phúc Tây.

Bảo vệ xông vào, chuẩn bị bắt người.

“Đợi một lát!”.

Lạc Thiên sốt sắng hét lên.

“Có chuyện gì thì đến đồn cảnh sát nói”, Thường Uyển Nguyệt cười nhạt nói.

“Nói cái gì mà nói? Chúng tôi là bạn của chủ hộ ở đây, có chìa khóa đây, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”, Lạc Thiên vội cho bọn họ xem chuỗi chìa khóa mà Lâm Chính đưa ra.

Quản lý liếc sơ qua, hơi ngạc nhiên, sau đó tiến tới mấy bước, trừng to mắt, không tin nổi nhìn chìa khóa trong tay Lạc Thiên.

“Cái… Cái gì? Chìa khóa của phòng 001?”.

Quản lý lắp bắp.

“Đó là gì?”.

Đám Thường Uyển Nguyệt hoang mang.

Cô ta không có nhà ở đây, ngược lại Mãn Phúc Tây có thực lực mua nhà ở đây. Nhưng nhà ở khu trung tâm không chấp nhận trả góp mà phải trả toàn bộ, do đó Mãn Phúc Tây muốn đến đây xem có đáng để mua ở đây hay không.

Thật ra anh ta không ở Giang Thành, sở dĩ muốn mua nhà ở đây là vì bố anh ta yêu cầu anh ta kết giao với một số người chức to hiển quý, tiện bề mở rộng mối quan hệ của mình.

Võ quán Mãn Thị là một tộc hệ rộng lớn, dòng họ của Mãn Phúc Tây chỉ là một nhánh trong đó, bố anh ta muốn tranh thủ có được quyền lên tiếng nhiều hơn trong tộc thì phải mượn quan hệ bên ngoài.

Thấy quản lý thất thố như vậy, mọi người đều rất nghi hoặc.

Quản lý hít sâu một hơi, vội cung kính hỏi: “Các vị là gì của cậu Lâm?”.

“Chúng… Chúng tôi là bạn của anh ấy”, Lạc Thiên âm thầm liếc nhìn mấy người Tô Nhu, nhỏ giọng nói.

“Cậu Lâm? Là ai?”, Tô Nhu hơi tò mò nhìn Lạc Thiên.

Bình Luận (0)
Comment