Chương 801
Những người này… lại ép Lạc Thiên vào tình cảnh tuyệt vọng đến thế.
“Lạc Thiên, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây bình an vô sự, Lâm Chính tôi nói được là sẽ làm được”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Bây giờ tôi… chỉ muốn anh đi! Nếu anh không đi, tôi sẽ chết cho anh xem”, Lạc Thiên gào lên.
Lâm Chính như ngừng thở, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Được, tôi đi…”
Dứt lời, anh liền xoay người định rời khỏi nhà họ Lạc.
“Đi đâu hả?”.
Người ở phía sau lập tức chặn đường đi của Lâm Chính.
“Bác, cháu không làm được gì cả, nhưng nếu các bác dám cản đường anh ấy, thì cháu cũng chỉ đành chết trước mặt bác”, Lạc Thiên ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, thì thào nói.
“Cháu…”
Sắc mặt Khải Tố lập tức trở nên âm trầm.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
Bà ta tin với tính cách của Lạc Thiên, nói không chừng cô ấy quả thực sẽ có hành động kinh hãi nào đó.
Khải Tố hừ một tiếng, sau đó phất tay.
Mấy người đàn ông mặc vest đang ngăn cản Lâm Chính cũng lập tức tránh đường.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhưng không rời đi.
“Tiểu Thiên, hôm nay cô kích động quá. Tôi đã nói là sẽ đưa cô đi, nhưng cô không tin tôi. Nếu lần này không được, thì lần sau tôi sẽ đến đón cô! Đúng rồi, các bà là Sùng Tông Giáo hả?”.
“Phải thì làm sao?”, Khải Tố nhìn Lâm Chính, nói.
“Nghe đây, tôi không cần biết Sùng Tông Giáo của các bà là cái thá gì, cũng không cần biết các bà có thế lực lớn đến mức nào, mạng lưới quan hệ rộng đến mức nào, nhưng tôi phải nói với các bà một điều, lần sau khi tôi đến đón Tiểu Thiên, tôi muốn nhìn thấy cô ấy bình an lành lặn. Nếu cô ấy bị thương dù chỉ là một cọng tóc, thì tôi cũng sẽ tìm các bà tính sổ, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, ai nấy đều bật cười.
Khải Tố cũng cười khẩy.
“Thú vị đấy, Lâm Chính, rốt cuộc cậu biết được bao nhiêu về Sùng Tông Giáo chúng tôi nào? Dựa vào cậu mà cũng dám đối đầu với Sùng Tông Giáo tôi? Cậu xứng sao?”, Khải Tố lắc đầu nói.
“Vậy thì chúng ta cứ thử xem”.
Lâm Chính điềm nhiên đáp, rồi rời đi.
“Đúng là huênh hoang!”.
“Đồ ngu, chẳng phải là nhờ vào đàn bà sao? Nếu không có Lạc Thiên thì hôm nay anh ta có thể bình an vô sự rời khỏi đây chắc?”.
Mấy người thầm chửi rủa.
Lạc Thiên thả tay ra, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô hồn.
“Tiểu Thiên, cháu đi xuống băng bó vết thương đi, rồi theo bác về Sùng Tông Giáo. Thời gian này cháu hãy ngoan ngoãn ở Sùng Tông Giáo, học chút y thuật đi. Thiên phú của cháu rất tốt, giáo chủ sẽ không thờ ơ với cháu đâu”, Khải Tố bình thản nói.
Lạc Thiên không nói gì.
Hai cô gái mặc Hán phục đi tới, đỡ Lạc Thiên dậy, đưa vào nhà trong.