Chương 840
“Bố yên tâm đi, con biết chừng mực”.
Văn Hải gật đầu.
Văn Mạt Tâm xoay người đi về phía bàn rượu của đám người Kiếm Vương.
Hiển nhiên ông ta không có bất cứ hứng thú gì với người như Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không muốn vậy.
Anh lạnh lùng nhìn Văn Mạt Tâm, lại lên tiếng: “Sùng Tông Giáo, tôi cho các ông 10 giây suy nghĩ, lập tức giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương ra đây! Nghe rõ chưa?”.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.
“Mười giây? Mười con mẹ mày, mày nghĩ mày là cái thá gì hả?”.
Một người đàn ông không nhịn được nữa, giơ tay tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.
Nhìn bàn tay đầy vết chai của hắn, nếu trúng cái tát này thì sợ là rụng cả hàm răng.
“Cậu nhóc!”.
Phong Liệt biến sắc, xông tới.
Đám người Hoắc Kiến Quốc của Thượng Võ Quán thì cười khẩy.
Nhưng khoảnh khắc bàn tay kia sắp tát trúng Lâm Chính, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, lật tay túm lấy cổ tay người đàn ông kia.
Bàn tay hắn lập tức khựng lại giữa không trung, không thể tiến về phía trước nửa phân.
Sau đó, tay còn lại của Lâm Chính hóa thành thủ đao, chém mạnh về phía cánh tay của hắn.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Chỉ thấy cả cánh tay của người đàn ông kia bị Lâm Chính chém lìa.
Máu tươi tung tóe, xương trắng lộ ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”.
Xung quanh chấn động.
Văn Hải kinh hãi, trợn to mắt.
Văn Mạt Tâm đang uống rượu ở phía trên không khỏi nhíu mày.
Chỉ có hai bóng dáng đang đứng ở cửa là có vẻ bình tĩnh.
Nhát thủ đao này của Lâm Chính có thể nói là chém vàng chặt ngọc, vô cùng sắc bén.
Anh cầm nửa cánh tay kia, yên lặng nhìn chằm chằm về phía Văn Hải.
Còn người đàn ông kia thì ôm nửa cánh tay còn lại lăn lộn dưới đất, tiếng kêu thảm thiết như xé toạc bầu trời.
Văn Hải biến sắc, có chút không biết làm thế nào.
Hiển nhiên là lần đầu tiên anh ta thấy người hung tàn như vậy.
Nhưng Lâm Chính không làm gì Văn Hải, mà xoay người lại, nhìn đám người xung quanh.
“Anh, vừa rồi có phải anh chửi tôi có mẹ sinh nhưng không có bố dạy đúng không?”, Lâm Chính chỉ vào một người đàn ông gầy yếu, hỏi.
“A… tôi… tôi…”, người đàn ông kia há miệng, lắp bắp mãi không nên lời.