Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 162

Cận Nhược đã choáng váng suốt thời gian một nén nhang.

Từ sau khi Lâm Tùy An kể lại chuyện "một Tịnh Môn khác" và "phá quân" ra, hắn vẫn luôn dừng lại ở biểu cảm này, tròng mắt tròn vo, miệng tròn vo, làm nổi bật một khuôn mặt trái xoan tròn trịa.

Lâm Tùy An nhìn mặt trăng trên bầu trời, uống một ngụm trà Bách Hoa, gió đêm nhẹ nhàng vuốt v e, hương trà thơm thấm vào lòng người, cảm thấy Cận Nhược thực sự cần phải giảm cân rồi.

Lại qua nửa nén nhang nữa, Cận Nhược mới phục hồi tinh thần lại, hốc mắt đỏ bừng: "Sư phụ, những gì người nói đều là thật ư?"

Lâm Tùy An gật gật đầu: "Nếu muốn chống lại với Tịnh Môn kia, thì cần phải nhanh chóng thống nhất phân đàn Tịnh Môn các nơi, làm cho Tịnh Môn trở nên lớn mạnh, vi sư có kỳ vọng rất lớn vào con."

"Ta không phải hỏi cái này!" Cận Nhược đập bàn đứng lên: "Ý ta là phá quân... thân thể của ngươi... không, không sao chứ?"

Lâm Tùy An mỉm cười: "Ta rất tốt, ăn uống vẫn ngon lạnh."

"Nhưng mà, nếu lỡ như có một ngày, người, người, người cũng biến thành như vậy..."

"Nếu ta có một ngày cũng biến thành như vậy." Lâm Tùy An bình tĩnh nhìn Cận Nhược: "Con nhất định phải giết ta."

Thân hình Của Cận Nhược chấn động, màu đỏ trong mắt tràn ra: "Lâm Tùy An, ngươi nói cái gì vậy!"

Xem ra thật sự là tức giận rồi, tên này dám nói cả tên họ cô, Lâm Tùy An cực kỳ vui mừng, đồ nhi này nhận rất đáng.

"Thay vì biến thành phá quân bị người khác lợi dụng, ta tình nguyện chết dưới đao của con." Lâm Tùy An nhẹ giọng nói: "Đồ nhi tốt, chớ để vi sư biến thành xác sống lạm sát ngươi vô tội, chết không nhắm mắt."

Cận Nhược nghẹn ngào, quay phắt đầu lại.

Lâm Tùy An vỗ vỗ bả vai Cận Nhược, giọng điệu sâu lắng: "Ta càng lo lắng hơn là với công phu của con bây giờ, không chỉ giết không được ta, mà còn có thể bị ta giết, như thế thì hỏng rồi."

Cận Nhược: "Lâm Tùy An!!"

Lâm Tùy An chớp chớp mắt, biểu cảm hơi tiếc nuối: "Ta vốn dĩ có tính toán như vậy, đáng tiếc căn cứ vào chẩn đoán của Phương đại phu, thân thể ta rất khỏe mạnh, trong cơ thể không có bất kỳ độc tố nào lưu lại, ước chừng cả đời cũng sẽ không biến thành phá quân."

Cận Nhược ngây người một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Tùy An! Ngươi lại lừa ta!"

Lâm Tùy An cười tủm tỉm nói: "Vi sư đây là phòng ngừa chu đáo."

"Gì..."

"Ngày mai, cường độ huấn luyện của con tăng gấp đôi."

"..."

"Kiểm soát chế độ ăn uống, mau chóng giảm cân."

"..."

"Không thể ăn bánh đường trắng nữa."

"..."

Cận Nhược hùng hùng hổ hổ rời đi, Lâm Tùy An vui vẻ uống một ngụm trà, cảm thấy có một đồ nhi ngốc nghếch để chọc cũng rất tuyệt.

Ánh trăng sáng bóng, bóng đêm như nước, trong gió mơ hồ có hương trái cây dịu dàng bay tới, Lâm Tùy An thở dài: "Hoa Nhất Đường, nghe trộm không phải là thói quen tốt đâu."

Hoa Nhất Đường đi ra khỏi bóng cây, ánh mắt nặng nề, vạt áo trắng như tuyết im lặng bất động, như sương hoa đông lạnh.

"Ngươi nói thật sao?" Hoa Nhất Đường nói là câu nghi vấn, ngữ khí lại là câu chắc chắn.

Lâm Tùy An cười nói: "Ta dỗ đồ đệ chơi thôi."

"Cận Nhược sẽ không có cơ hội này, ngươi cũng sẽ không!" Hoa Nhất Đường mạnh mẽ đưa tay nắm chặt tay Lâm Tùy An bưng chén trà, tay Lâm Tùy An run lên, nước đổ lên cổ tay, hơi nóng, nhưng còn lâu mới bằng nhiệt độ trong lòng bàn tay Hoa Nhất Đường.

"Về sau, tuyệt đối không thể nói những lời giống thế nữa!"

Ngón cái và nhịp tim của Lâm Tùy An đồng thời run lên, nhịn không được mà nói: "Ta chỉ cảm thấy, nếu có gì ngoài ý muốn thì dù sao cũng phải làm một kế hoạch khẩn cấp ổn thỏa... á!"

Hoa Nhất Đường chợt tăng sức, bởi vì dùng sức quá nên ngón tay hắn cũng bắt đầu run rẩy.

"Không được nói!"

Lâm Tùy An đau đến nhe răng: "Được rồi, không nói không nói nữa."

Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tùy An, Lâm Tùy An thật sự rất xấu hổ, tròng mắt di chuyển sang một bên, thật lâu sau, Hoa Nhất Đường mới thở dài, buông tay ra, vén áo choàng ngồi đối diện.

Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm.

Tên ăn chơi trác táng này đúng là chịu không nổi.

Hoa Nhất Đường móc ra quyển trục chữ "Tịnh", chậm rãi lật từng trang: "Ngươi còn nhớ rõ công bộ thị lang Lư Anh Kiệt có quyển trục thư về của lai lịch Thiên Tịnh không?"

Lâm Tùy An có ấn tượng: "Nói Thiên Tịnh muốn uống rượu?"

"Trong trục sách kia có một câu, ta vẫn rất để ý." Hoa Nhất Đường nói: "Quỷ Nhận Khai, Minh Vương Lâm, ngàn loại yêu tà, đều có thể trừ sạch."

Những lời này không phải là thủ pháp tu từ hình dung lực sát thương kinh người của Thiên Tịnh sao?

"Có vấn đề gì vậy?" Lâm Tùy An hỏi.

Hoa Nhất Đường chỉ vào cuối chữ "Tịnh": "Tịnh Quả thanh thể phách, thiên mang dẫn tinh khí, thập khốc phong tâm hồn, phá quân đản tân sinh, vừa vặn hô ứng với hai câu "Quỷ Nhận Khai, Minh Vương Lâm" kia."

Lâm Tùy An: "..."

Xin thứ cho cô học hàng nông cạn, quả thực không nhìn ra hai câu tám cây gậy này có liên hệ gì.

"Tịnh quả là Quả Long Thần, thiên mang là Thiên Tịnh, thập khốc có lẽ có liên quan đến Thập Cực Hình, Phá Quân ám chỉ Chủ nhân Thiên Tịnh. "Quỷ Nhận Khai, Minh Vương Lâm" hẳn là nói đến mấu chốt để sinh ra của Chủ nhân Thiên Tịnh."

Lâm Tùy An cảm thấy CPU sắp cháy hết rồi: "Hoa Nhất Đường, ngươi có thể nói tiếng người không?"

Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Ngoại trừ ngươi, Bính Tứ bọn họ là người đến gần trạng thái phá quân nhất, ngươi còn nhớ rõ bọn họ khôi phục ý thức như thế nào không?"

Lâm Tùy An bừng tỉnh đại ngộ: "Chạy trốn trong chỗ chết!"

"Trước khi sắp chết có gì?"

"Có lửa cháy?"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Là bị ngươi và Thiên Tịnh đánh cho một trận."

"Ta phỏng đoán, nếu muốn biến thành phá quân chân chính, ngoại trừ quả Long Thần, còn có hai điều kiện nhất định, thứ nhất, quỷ nhận mở ra, ý chỉ có tiếp xúc với Thiên Tịnh, thứ hai, Minh Vương Lâm, ý tứ là..."Hoa Nhất Đường yết hầu lăn một cái, không nói ra.

"Chết trước một lần.... Bất phá không lập..." Lâm Tùy An lẩm bẩm nói.

(ề, rứa là chị kia chết rồi chị này nhập, sau đó mới thành bất phá nhỉ)

Vừa nói như vậy, xâu chuỗi ngược lại, lúc trước cô vẫn cảm thấy logic không thông, nếu sức chiến đấu và lực khôi phục của thân thể này mạnh mẽ như vậy, thì vì sao lại bị mấy tên sơn phỉ đánh trọng thương, sau đó lại không hiểu sao bỏ mình, hôm nay nghĩ lại, chỉ sợ lúc trước thân thể nguyên chủ sớm là nỏ mạnh đứt dây, không may lại gặp được tên cặn bã Tô Thành Tiên này, bị tình cảm bi thương k1ch thích, lúc ý thức thì thân thể đồng thời sụp đổ, vỡ tim mà chết.

Lúc sắp chết, Lâm Tùy An cô lại vừa khéo xuyên vào, tiếp quản thân thể này, kết quả là, sau khi chết khởi động lại, phá quân được sinh ra.

Nhưng phá quân này của cô không phải nguyên bản, cho nên thân thể và ý chí vẫn hơi vặn vẹo, thỉnh thoảng sẽ không khống chế được, ban đầu cực kỳ sâu, thậm chí còn bị Mạnh Mãn không có võ công đánh ngất xỉu, hẳn là xảy ra BUG là vì phần mềm không bằng được phần cứng.

Vậy ngón tay vàng là sao? Di chứng của việc phá quân ư? Số phận tái sinh? Huyền học xui xẻo?

Thế này không khoa học?

Nghĩ đến đây, Lâm Tùy An cũng trở nên vui vẻ.

Chuyện không khoa học như xuyên không mà cô còn gặp phải, thế mà còn vọng tưởng dùng nguyên lý khoa học giải thích ngón tay vàng, thật sự là ăn no rửng mỡ.

Trong nháy mắt, đầu óc Lâm Tùy An chạy dài mười vạn tám ngàn dặm, một lúc lâu sau mới cảm thấy hơi không đúng, vì sao Hoa Nhất Đường đột nhiên yên tĩnh như vậy, giương mắt nhìn qua làm cô giật cả mình.

Hoa Nhất Đường nhìn chằm chằm cô, căng cằm, mím môi, nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt đỏ bừng.

Tóc Lâm Tùy An muốn dựng lên: "Ngươi khóc gì thế?!"

"Lúc ở thành Dương Đô, ngươi nói vì tiết kiệm tiền, nên không ăn bữa sáng, khi thành Hà Nhạc, ngươi không hiểu mấy loại kiểu dáng trâm cài của nữ tử, ngươi cũng không mặc váy lụa, không bao giờ trang điểm như nữ tử. Ta đã từng nghĩ trước kia ngươi có lẽ đã sống rất khổ sở, chưa từng nghĩ..." Hoa Nhất Đường khịt mũi: "Đúng là khổ sở quả, suýt nữa thì mất cả mạng..."

Lâm Tùy An: "..."

Mà chậm, cậu đã não bổ cái gì a!

Lâm Tùy An muốn giải thích hai câu, nhưng nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường, mười phần là càng kể càng tối, gãi gãi ót, an ủi: "Chuyện đã đến nước này, không bằng sống an ổn, thay vì dây dưa chuyện cũ vô dụng, lo lắng tương lai mờ mịt không biết, không bằng chuyên chú chuyện trước mắt, người trước mắt..."

Lâm Tùy An nói không được nữa. Ánh mắt Hoa Nhất Đường đột nhiên trở nên nóng bỏng, yết hầu nhanh chóng lăn lên lăn xuống, vẻ mặt đều là màu hồng phấn chờ mong.

"Khụ khụ, không còn sớm nữa, ta đi ngủ trước đây." Lâm Tùy An bỏ chạy.

Hoa Nhất Đường tắm ánh trăng ngồi yên một lúc lâu, gió đêm ẩm ướt thổi tan sự khô nóng trên mặt hắn, ngón tay thon dài tái nhợt từng chút lần trên cuốn trục thư, rồi nắm thật chặt.

"Có ta ở đây, không ngoài ý muốn."

*

Năm ngày sau, vụ án Long Thần huyện Thành chính thức kết thúc.

Đại Lý tự ti trực Lăng Chi Nhan mang theo hồ sơ vụ án, dưới sự hộ tống của binh sĩ thành Quảng Đô, áp giải vài tên tội phạm chủ chốt bước lên đường trở về, lúc lên đường, mọi người đều đi trước tiễn đưa, đều hơi lưu luyến không rời, Hoa Nhất Đường không được tự nhiên nhét một túi lá vàng (Lâm Tùy An: tình nghĩa của người có tiền là đơn giản vô tư như thế đấy!), Lăng Chi Nhan lúc này lại muốn đào chân tường, mời Lâm Tùy An đến Đại Lý tự nhậm chức lần nữa.

Hoa Nhất Đường tức giận đến giậm chân, Lăng Chi Nhan cười to cưỡi ngựa rời đi.

Sau khi Lăng Chi Nhan đi, Hoa Nhất Đường chỉ vẻn vẹn mất mát hai canh giờ, đã hăng hái bừng bừng.

Nguyên nhân rất đơn giản, Vân Trung Nguyệt cũng đi rồi.

Đương nhiên, thiên hạ đệ nhất trộm sẽ không thể tay không rời đi, thuận đường cuốn đi một trăm quán tiền từ nhà Cầu Lương, còn để lại hai phong thư, một phong cho Hoa Nhất Đường, nói một trăm quán tiền này là tiền công hắn xứng đáng, một phong cho Lâm Tùy An, đặc biệt ghi rõ nguyên liệu hắn làm mặt nạ không phải da heo, là da dê, lâm Tùy An thấy vậy thì dở khóc dở cười.

Hoa Nhất Đường tức giận gần chết, chân trần lắc quạt ở trong phòng mắng chửi chừng một canh giờ, Lâm Tùy An cảm thấy, nếu không phải hắn mang cái chức quan huyện úy Huyện Thành, thì chỉ sợ đã sớm bò lên đầu thành mắng cho đã miệng rồi.

Mắng đến khó chịu, tích một bụng tức giận, thẳng đến đoàn người xây đường Thanh Châu Bạch thị đến Huyện Thành, mới khó khăn tống hết ra ngoài.

Người dẫn đội Thanh Châu Bạch thị phái tới là Bạch Hướng, vừa lúc đụng ngay họng súng, bị Hoa Nhất Đường tra tấn hơn hai tháng, đợi lúc sửa xong đường muốn chạy trốn, thì cái bụng nhỏ tròn vo đều đã gầy đi, hiệu suất giảm cân như thế, Cận Nhược thật sự vô cùng hâm mộ.

Dưới sự chỉ đạo của kế hoạch thương mại hoàn chỉnh của Hoa Nhất Đường, ngành công nghiệp trà Bách Hoa của Huyện Thành đã vận chuyển rầm rộ, Lâm Tùy An tự mình trải qua lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc, khi cái máy móc thương mại khổng lồ kh ủng bố Dương Đô Hoa Thị này bắt đầu hoạt động, thì hiệu suất kinh người đến cỡ nào.

Chỉ ba tháng sau, trà Bách Hoa đã đả thông tất cả khâu then chốt, nhóm thành phẩm đầu tiên dưới sự gia trì kép của Mục Trung và Cận Nhược, đội ngũ thương đội mục thị, vận chuyển vào chợ thành Quảng Đô đầu tiên, nửa tháng sau, phản hồi kinh người, thùng vàng đầu tiên của trà Bách Hoa kiếm được.

Chu Đạt thường đi theo bước chân của Hoa Nhất Đường, toàn bộ quá trình theo dõi quá trình học tập chuỗi sản phẩm, Cầu huyện lệnh bãi bỏ chế độ lệnh giới nghiêm của huyện Thành, thuận tiện cho hoạt động ban đêm của phường trà, vườn trà, Chu mẫu quyết đoán từ bỏ phường thêu, các tú nương chuyển đổi thành trà nương, do Tiểu Ngư dạy tuyệt kỹ hái trà, người dẫn đầu phường làm trà là Cầu Bá gia chủ mới, đặc biệt thuê Y Tháp làm cố vấn kỹ thuật, dân chúng toàn thành chúng chí thành thành một cỗ sức mạnh. Thúc đẩy cả huyện Thành hướng tới một ngày tốt hơn.

*

Cận Nhược đến thành Quảng Đô khai phá thị trường, Lâm Tùy An cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào chuyện hóng hớt ở Tứ Diện trang để giết thời gian.

Giờ thìn ba khắc, chủ sổ Huyện Thành Chu Đạt thường xuất phát từ Tứ Diện trang đến huyện nha làm việc, từ giờ thìn, trên đường chính phía nam Tứ Diện trang sẽ chen chúc các cô nương mộ danh mà đến... từ sau khi Chu Đạt Thường trở thành anh hùng cứu vớt Huyện Thành, Chu Thẩm cũng không cần lo lắng vấn đề hôn phối của Chu chủ sổ nữa... Chu Đạt Thường nhảy lên trở thành người hot nhất trong bảng chọn chồng chọn rể của các cô các bà.

Đối diện Tứ Diện trang có một hàng cây hòe cổ thụ, tán cây rậm rạp, cành lá thẳng lên trời, là nơi ẩn thân top1 do Vân Trung Nguyệt đề cử, trước mắt vinh hạnh thăng lên làm vị trí tốt nhất để ăn dưa xem kịch.

Lâm Tùy An khoanh chân ngồi trên thân cây, lấy thịt dê khô Mộc Hạ chuẩn bị, thịt dê tươi cắt thành miếng thịt nhỏ nửa tấc vuông, cây ăn quả hun khói chín, thì là trộn đều với muối ớt, giấy cách dầu bọc lại trong túi vải nhỏ, đã trở thành đồ ăn ngon mang theo.

Số lượng nữ nương Tứ Diện trang lại cao hơn nữa, liếc mắt nhìn lại, ít nhất có hơn mười người, Lâm Tùy An thấy được người quen Cầu Thập Lục Nương, hôm nay vẫn mặc đồ như lúc trước đi xem mắt, hai con mắt ngập nước, hoàn toàn nhìn không thấy sự kiêu căng lúc trước, so với cô, cách ăn mặc của các tiểu nương tử còn lại chỉ có thể gọi là thanh nhã. Trên người mỗi người có một chiếc áo vải, cắm mấy cuộn giấy.

Giờ thìn ba khắc, cửa chính Tứ Diện trang mở ra, Chu Đạt Thường mặc một thân quan bào xanh nhạt bước qua ngưỡng cửa, các tiểu nương tử hét lên, rút cuộn giấy, động tác nhanh chóng lưu loát, có thể so với lão binh đã trải qua sa trường rút đao nghênh chiến, tranh nhau hô lên:

"Chu chủ sổ, đây là bài thơ định tình ta làm cho ngươi hôm nay! Tư quân ngày ngày lệ rơi xuống, dám hỏi lang quân có biết hay không!"

"Đây là của ta! Tri âm khó tìm lang quân ở đây, nữ nương si tâm chiếu rọi mương nước!"

"Đa tình chỉ vì Chu chủ số, hoa rụng cố ý đợi quân đến."

"Hồng Đào một cành ra khỏi tường, khắp núi đều là chim."

"Phong Hoa Tuyết Nguyệt ưng cố ý, Thiên Nam Hải Bắc chỉ thương quân."

Cầu Thập Lục Nương là kiên trì nhất: "Tương Tư lệ như đậu đỏ xiên, xuân liễu xuân hoa hương đầy lầu! Chu Lang, đây là bài thơ định tình thứ mười sáu của ta..."

Không thể không nói, nữ tử Đường quốc quả nhiên là phóng khoáng nhiệt liệt, dùng thơ định tình vây xung quanh, Chu Đạt Thường xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, quay đầu muốn trốn vào trong nhà thì ai ngờ Chu mẫu ở bên trong khóa luôn cửa lại, vứt đứa con lại cho các cô nương như sói như hổ, Chu Đạt Thường ôm đầu, che mặt chạy như điên, các cô nương ở phía sau đuổi theo, hét to tâm huyết sáng tác thơ định tình, dọc đường kinh hãi khiến các quần chúng ăn dưa cười vang hô hố.

Lâm Tùy An ngồi trên cây cười đến ngả người, suýt nữa thì bị miếng thịt dê làm nghẹn chết, vội vàng lấy túi nước ra rót uống hai ngụm, thở dài một hơi.

Mùa mưa ở huyện Thành hình như cũng đi theo Long Thần giả mạo luôn rồi, hôm nay lại là một ngày thời tiết tốt, trời rất cao, mây rất nhạt, ánh mặt trời được lá cây lọc qua chiếu lên người, nhẹ nhàng sáng ngời, giống như từng miếng bảo thạch cắt thành lát mỏng.

Lá cây trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lắc lư, trong gió bay tới hương cây trái cây quen thuộc, Lâm Tùy An nghe được tiếng Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, ghé mắt qua nhìn, quả nhiên, Hoa đại huyện úy đang đứng dưới tàng cây, mặt đen như đáy nồi, quạt nhỏ phe phẩy sắp bốc khói.

Lâm Tùy An xoay người nhảy xuống, bóng cây ánh mặt trời xẹt qua vạt áo tung bay, rơi vào trước mặt Hoa Nhất Đường: "Có chuyện gì?"

Hoa Nhất Đường trừng mắt nhìn Chu Đạt Thường rời đi, miệng thì thầm: "Cách cứ ba năm ngày lại đến xem hắn, khuôn mặt bánh bao của hắn sao đẹp bằng ta..."

Lâm Tùy An bật cười: "Đúng thế, Hoa gia Tứ Lang là đẹp nhất."

"Tất nhiên, ta đường đường là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, ngọc thụ lâm phong lưu kiều diễm..."

"Không đúng, Lâm nương tử mới là đẹp nhất. Lâm nương tử, ta thích ngươi, đây là bài thơ ta viết cho ngươi!"

Một giọng nói mềm mại như gạo nếp gạo tẻ vang lên, Lâm Tùy An ngạc nhiên cúi đầu, bên chân không biết từ khi nào đã có một đứa bé, bàn tay nhỏ bé như bột nắm lấy vạt áo cô, tay kia cầm một tờ giấy cỏ nhăn nhúm, mặt trên vẽ đường cong không biết viết gì.

Lâm Tùy An:??

Nhóc con mở giấy ra, đứng thẳng tắp, giòn giã đọc: "Mây tan, mưa ngừng, trời sáng rồi, đao của Lâm nương tử giống như cây lớn ven đường, vừa xanh vừa sáng, nhìn thật xinh đẹp.

Khuôn mặt Hoa Nhất Đường phản chiếu dưới cây lớn ven đường, cũng trở nên xanh biếc.

7.14.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường: Tình địch phải phòng từ khi còn bé!
Bình Luận (0)
Comment