Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 226

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 226: Trong gió có hương mây

Tổ trạch của Tô thị Tùy Châu nằm ở phường Ngũ Tây ở nha thành, phong cách kiến trúc rất khác với dinh thự Hoa thị. Hoa thị là nhà giàu nhất đường quốc, thích là "hoành tráng hoa lệ", Tô thị thì lại "khí thế cổ xưa", mái hiên đen ngói đen, cột đen thềm đen, từ xa nhìn lại giống như một cái quan tài khổng lồ nằm bên bờ sông Ngọc Giang.

Ước chừng là ở Hoa trạch hoa lệ quen rồi nên lúc Lâm Tùy An đi vào cửa chính tổ trạch của Tô thị, cứ cảm thấy không được may mắn lắm.

Hoa Nhất Đường thì càng đặt hai chữ "ghét bỏ" treo rõ ràng trên mặt, nhìn bên trái "xí" một tiếng, nhìn bên phải, trợn trắng mắt, uống một ngụm trà, thì nôn ra hai miếng bã trà, đưa hai ngón tay lên ngửi thử lại ném về, lấy khăn tay tỉ mỉ chùi ngón tay, miệng hừ hừ, nhìn thế nào cũng giống như đến gây chuyện, khiến Trì thái thú và Hạ Trường Sử bên cạnh sợ muốn xỉu, bèn vội kéo Hoa Nhất Đường qua nói nhỏ.

Trì thái thú: "Hoa tòng quân, dù Hoa thị và Tô thị trước đó có thù oán gì thì sau hôm nay hẵng tính có được không?"

"Đúng đúng đúng." Hạ Trường Sử liên tục gật đầu: "Mười đại thế gia ở Ích Đô đều là người một nhà, vẫn nên dĩ hòa vi quý thì hơn!"

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ: "Hai vị đại nhân lo nhiều rồi, nếu Tô thị không kể hiềm khích trước kia mời Hoa mỗ đến tham dự thì Hoa mỗ tất nhiên cũng có thể cười cho qua thù hằn."

Lâm Tùy An ghé mắt: Bây giờ Ích Đô đâu còn người đại thế gia nữa, thế lực lớn nhất là Tô thị cũng nửa chết nửa sống, Ngô thị, Vương thị và Mã thị kiêu ngạo một thời đều chết, đưa mắt nhìn lại, thế gia có thể đến tham gia đại điển kế nhiệm, ngoại trừ Hoa Nhị Mộc coi như có trọng lượng ra thì chỉ có Thành Nam Chu thị (Chu Kiền thế mà lại kiếm được một vị trí tham dự), Thành Nam Từ thị (Từ gia chủ và Hoa Nhị Mộc đang trò chuyện vui vẻ), thành Bắc Tiền thị (cơ bản tính là người trong suốt ở Ích Đô), Tôn thị (là một đứa nhóc chưa đến mười tuổi).

Lưu thị tất nhiên là Lưu Thanh Hi tham dự. Lưu Thanh Hi mang theo son phấn mới nhất làm quà cho vì Lâm Tùy An, Lâm Tùy An vui vẻ nhận lấy, mời cô ngồi bên cạnh. Lăng Chi Nhan không biết vì sao lại liếc hộp son mấy lần, Lâm Tùy An vừa nhìn qua thì Lăng Lục Lang lại đỏ mặt.

Chuông vang lên ba tiếng, hương thắp ba cây, một ông lão run rẩy đi đến vị trí chủ nhân ở chính đường, trong tay bưng một cái khay, trong khay có một quyển trục thư, còn có một cái ngọc quan.

Lưu Thanh Hi nhanh chóng phổ biến tri thức bối cảnh: "Vị này là trưởng lão Tô Hoa, lớn tuổi nhất Tô thị, vì bị bệnh nặng nên nhiều năm đóng cửa không ra ngoài. Có thể mời được hắn, xem ra Tô thị có vẻ rất hài lòng với vị gia chủ mới Tô Ý Uẩn."

Lâm Tùy An gãi gãi ót: Nói thật, Tô thị càng coi trọng Tô Ý Uẩn, cô càng cảm thấy quái dị.

Tô Ý Uẩn vốn chỉ thay Tô Phi Chương làm việc thôi, thế nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi hắn đã có thể một bước phi thăng thành gia chủ, chỉ bằng năng lực và chỉ số thông minh của Tô Ý Uẩn thì căn bản không làm được, sau lưng nhất định là có cao nhân chỉ điểm...

Cận Nhược nói hắn từng nhìn thấy Tô Ý Uẩn và Thất gia bí mật gặp mặt nhau ở biệt viện Tô thị trong thôn Đào Nguyên, nhưng sau đó khi tìm kiếm hết biệt viện Tô thị, lại không nhìn thấy bóng dáng hai người, sau đó, Tô Phi Chương phạm tội bại lộ rồi mất mạng, Tô thị biến thành rồng mất đầu...

Lâm Tùy An chép chép miệng: Thời cơ Tô Phi Chương chết thật đúng là khiến người khác khó tả.

Trong vạn người chờ mong, Tô Ý Uẩn thong dong bước lên đài, hôm nay hắn mặc hoa phục nặng nề, buộc tóc, ngẩng đầu, mắt mày mang theo nụ cười, cung kính quỳ xuống.

Tô Hoa bắt đầu đọc tế văn dài dòng, Lâm Tùy An chẳng nghe hiểu câu nào, vừa nghe xong hai câu đã bắt đầu thất thần, xung quanh đủ loại âm thành tràn vào lỗ tai.

"Vậy mà để cho một đứa con cháu ngoại tông làm gia chủ, haiz, Tô thị quả nhiên là xuống dốc rồi."

"Ngươi có điều không biết, nghe nói Tô Ý Uẩn này là một kỳ tài kinh doanh, chỉ quá mấy tháng mà việc làm ăn của Tô thị đã đứng vững ở An Đô, nghe nói bước tiếp theo là sẽ dời tộc Tô thị đến An Đô đấy."

"Tô thị đã bệ rạc nhiều năm như vậy mà còn có thể khởi tử hồi sinh? Điều này cũng quá thần thánh rồi."

"Bằng không ngươi cho rằng đám già của Tô thị kia vì sao lại ủng hộ một đệ tử ngoại tông, việc này rõ ràng là biến Tô Ý Uẩn thành cọng rơm cứu mạng đây mà."

"Khó trách Tô thị và Hoa thị lại như nước với lửa thế, còn cố ý mời Hoa Tứ Lang và Hoa Nhị Mộc tới đây, thì ra là vì khiêu chiến với Hoa thị."

"Đừng nói nữa, gia nghiệp Hoa thị tuổi đời bao nhiêu chứ, Tô thị muốn so sánh với Hoa thị, rõ ràng là châu chấu đã xe, con sâu đập đầu vô đại thụ."

"Chuyện này cũng khó nói, so với nhà giàu mới nổi Hoa thị thì căn cơ của Tô thị vẫn sâu hơn, không chừng qua vài năm nữa là có thể thay thế Hoa thị, trở thành đệ nhất thương nhân nhà Đường cũng nên."

Hay lắm, người nào cũng nói liên miên như sông chảy, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì mấy cái miệng nhiều chuyện này hẳn là phải cắn hết hai cân hạt dưa.

Lâm Tùy An liếc mắt Hoa Nhất Đường: Tô Ý Uẩn mời hắn tới, rõ ràng là vì khoe khoang, cô không tin là Hoa Nhất Đường nhìn không ra, nhưng tên này thế mà vẫn, tám chín phần mười...

Hoa Nhất Đường hất áo choàng "Nhất hàng bạch hạc thượng thanh thiên" lên nói: "Đẹp không?"

Lâm Tùy An: "..."

Con hàng này tám chín phần mười là muốn gây chuyện!

Tô trưởng lão đọc xong tế văn, mệt mỏi muốn ngất, chậm lại một hồi lâu rồi cầm ngọc quan đội lên cho Tô Ý Uẩn, cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, Tô Ý Uẩn, đệ tử Tô thị kế thừa tùy châu trở thành gia chủ Tô thị thứ một trăm ba mươi chín, tộc ý lương truyền, tông bang tỏa sáng, môn đình đại hưng, chiêu cáo thiên địa!


Tô Ý Uẩn dập đầu, đứng dậy run rẩy nhìn về phía mọi người, đỉnh chuông phía sau đồng loạt kêu lên, hoa phục lấp lánh, rất có vài phần khí phách tộc trưởng.

Chỉ thấy ánh mắt hắn sáng quắc quét một vòng dưới vọng đường, cao giọng nói: "Tô mỗ hôm nay muốn tuyên bố một chuyện lớn! Một tháng sau, Tô thị sẽ thành lập Tô thị thương hội ở An Đô, quản lý tất cả việc làm ăn dưới trướng Tô thị, do ta toàn quyền chủ quản sự vụ của thương hội."

Lời này vừa nói ra, cả hội trường đều trở nên xôn xao.

Có người hét lên: "Ý của Tô gia chủ là, Tô thị muốn rời khỏi Tùy Châu, dời tộc đến An Đô sao?"

"Đây chẳng phải là tự hủy căn cơ sao?"

"Đừng điên vậy chứ!"

Tô Ý Uẩn: "Tô thị bây giờ tình cảnh khó khăn, nếu vẫn cố chấp từ e là không có sinh cơ, chỉ có đại phá đại lập phương mới có thể thoát thai hoán cốt, tắm lửa sống lại."

"Chẳng lẽ lời đồn là thật, sản nghiệp tô thị đã cắm rễ ở An Đô?" Lại có người hỏi.

Tô Ý Uẩn: "Ta tất nhiên là có kế hoạch của riêng mình."

Đám trưởng lão Tô thị nở nụ cười hài lòng.

Nhưng vào lúc này, Hoa Nhất Đường lại bật cười, càng cười càng lớn, theo tiếng cười của hắn, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, dần dần, toàn bộ Tô trạch chỉ còn lại tiếng cười kiêu ngạo của Hoa Nhất Đường.

Mọi người đều ngây ra, Lâm Tùy An vội vàng lôi kéo Lưu Thanh Hi đứng xa một chút, tránh dính máu me khắp người, Lưu Thanh Hi vốn còn có hơi khó hiểu, quay đầu nhìn Lăng Tư Trực đại nhân, hắn thế mà cũng trốn qua một bên.

Tô Ý Uẩn híp mắt: "Hoa tham quân là có ý gì?!"

Hoa Nhất Đường một lúc lâu mới ngừng cười, giơ tay phe phẩy quạt, Mộc Hạ xuất thần xuất quỷ nhập thần cầm một quyển trục đi vào, Hoa Nhất Đường dùng quạt đặt nhẹ vào quyển trục: "Ở đây có ghi lại, những cửa hàng mà Tô thị mấy tháng trước mua hơn An Đô, tổng cộng có bốn trăm sáu mươi sáu cửa hàng."

Tô Ý Uẩn giận dữ: "Chẳng lẽ ngươi muốn mượn thế lực của tộc Hoa thị ở trong giới kinh doanh chèn ép việc làm ăn của Tô thị ta?! Hoa Tứ Lang, chớ bắt nạt người quá đáng!"

Ánh mắt mọi người nhìn Hoa Nhất Đường chợt trở nên không đúng.

Trì thái thú liên tục lau mồ hôi: "Tục ngữ nói rất hay, làm người thì hãy để lại cho mình một con đường, ngày sau gặp nhau, Hoa tham quân đừng nên làm quá đáng."

Hoa Nhất Đường thở dài,đứng lên, vung tay áo lắc lư đến giữa đại sảnh, hắn nhìn Tô Ý Uẩn, cười đến thuần khiết vô hại: "Tô gia chủ hiểu lầm rồi, Tô thị và Hoa thị đều là ngũ họ thất tông, đồng khí liên chi, nghe nói Tô thị có ý tiến vào thương nghiệp An Đô nên Hoa mỗ ngày ngày đều suy nghĩ vướng bận, lúc nào cũng lo lắng, may sao Hoa thị ở An Đô cũng có mấy gian cửa hàng nhỏ, nên đã tìm hiểu sơ qua một chút, nghĩ nếu Tô thị gặp phải khó khăn trong việc làm ăn thì Hoa thị cũng có thể tương trợ một hai, cuối cuối cùng không uổng công tình nghĩa hai tộc nhiều đời kết giao. Không ngờ, vừa hỏi thăm đã gặp chuyện ngạc nhiên, phát hiện ra một chuyện vô cùng khó lường."

Nói xong, Hoa Nhất Đường "cách" một tiếng hất quạt ra che miệng, bày ra biểu cảm kinh hãi thất sắc: "Cửa hàng Tô thị ở An Đô, chín phần đều là cửa hàng châu chấu."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hạ Trường Sử: "Cái gì, cái gì? Cửa hàng châu chấu?"

"Cửa hàng châu chấu, không có giấy tờ, không có mặt tiền, không có nhân viên, không mua bán bất cứ vật phẩm gì, không làm ăn gì, thứ duy nhất có thể chứng minh loại cửa hàng này tồn tại, chỉ có một đống sổ sách giả." Hoa Nhất Đường nói: "Nói trắng ra, chính là một loại lừa gạt thương mại, hơn hai mươi năm trước từng xuất hiện ở Thanh Châu, những kẻ lừa đảo này tuyên bố ở An Đô, Dương Đô có môn hộ, có thể làm việc mua bán lớn với lợi nhuận cực cao, từ mua sắm mặt tiền, thuê nhân viên, nhập hàng xuất hàng đối chiếu đều có thể tự xử lý, chủ nhà chỉ cần nằm ở nhà thu tiền là được."

Hoa Nhất Đường thở dài: "Lòng người tham lam, rắn có thể nuốt voi, dưới sự hấp dẫn của lợi ích lớn như thế, rất nhiều thương nhân ở Thanh Châu đều nhao nhao nhập cuộc. Đương nhiên, lúc đầu cũng là bán tín bán nghi, đầu tiên là thử đầu tư một cửa hàng nước, phát hiện mỗi tháng đều có thể thu được lợi nhuận cao, sổ sách cũng rất chi tiết rõ ràng, chưởng quầy phụ trách cửa hàng lại rất ân cần, ngày ngày báo cáo, có cầu tất ứng, trung thành tận tâm."

"Dần dần, thương nhân Thanh Châu càng thêm tín nhiệm với những chưởng quỹ này, cho nên đầu tư cửa hàng càng ngày càng nhiều, việc làm ăn cũng càng ngày càng lớn, nhưng đột nhiên có một ngày, những chưởng quỹ này đột nhiên biến mất, tựa như nước bốc hơi, thương nhân Thanh Châu lúc này mới phát giác ra điều không ổn, phái người đi điều tra, thì ra những cửa hàng bọn họ mua căn bản không tồn tại, chỉ có một đống sổ sách trống rỗng, giống như một lớp vỏ châu chấu rỗng, bên trong đã sớm mọc cánh bay đi."

"Thương nhân Thanh Châu cùng đi báo quan, mới biết người bị lừa gạt. Quan phủ truy xét mấy tháng cũng không thu hoạch được gì, không ít người đặt hết toàn bộ thân gia, táng gia bại sản, người tự sát đâu đâu cũng có, trên sông nổi hơn trăm thi thể. Thương nhân Thanh Châu bị ảnh hưởng nặng nề, từ đó không thể gượng dậy nổi. Thật đáng buồn!"

Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Vụ án này là án cũ hơn hai mươi năm trước, lại là bí mật trong giới kinh doanh, mọi người ngồi đây hoặc là tuổi còn quá nhỏ, hoặc là rất ít liên quan đến thương đạo, cơ hồ chưa từng nghe nói, nghe thấy thế thì đều hoảng sợ biến sắc.

Lâm Tùy An: Hay lắm, đây chẳng phải là công ty ma và đầu tư phi pháp sao?

Sắc mặt các trưởng lão Tô thị thay đổi, Tô Ý Uẩn cơ hồ là gào lên: "Ăn nói hàm hồ, cửa hàng Tô thị mua đều có khế ước, còn có thương khế do quan phủ lập, ta cũng đã phái người đến An Đô xem thử, mỗi cửa hàng đều là môn đình, việc làm ăn hưng thịnh!"

"Khế ước đất đai và khế ước thương mại đều có thể làm giả. Hơn nữa Hoa mỗ đã nói rồi, trong cửa hàng ngươi mua, chín giả một thật, thứ bọn họ cho ngươi nhìn thấy, là một cửa hàng thật."Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Như thế, đã có thể nghe nhìn lẫn lộn, vượt biển qua trời."

Đám trưởng lão Tô thị nghe vậy thì như bị lửa đốt nhảy dựng lên: "Tô Ý Uẩn, còn không mau phái người đến An Đô điều tra?!"

Sắc mặt Tô Ý Uẩn xanh mét, toàn thân run rẩy không ngừng: "Không thế nào! Không đời nào! Hắn không thể nói dối ta!" Mắt đỏ thẫm trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường: "Nhất định là ngươi thấy ta kế nhiệm chức gia chủ Tô thị nên trong lòng ghen tị, mới bịa ra lời nói dối này để lừa ta phải không?!"


Vẻ mặt Hoa Nhất Đường đầy thương hại: "Hoa mỗ đâu phải ăn no rửng mỡ, gạt ngươi làm gì?"

Tô Ý Uẩn: "Không, không thể nào! Hắn có thể giúp ta trở thành gia chủ Tô thị, làm sao có thể lừa gạt ta?! Người đâu, mau mời Thất gia lại đây!"

Mấy gia phó vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu sau, lại đầu đầy mồ hôi chạy trở về.

"Bẩm, bẩm bẩm gia chủ, Thất gia không thấy đâu, Mãn Khải cũng không thấy đâu cả!"

Tô Ý Uẩn như bị sét đánh, thân thể lắc lư: "Không đúng! Chắc là các ngươi tìm kiếm không cẩn thận! Tìm thêm lần nữa!"

"Haiz... không cần tìm nữa, người đã chạy từ sớm rồi."

Trên cao bay xuống một giọng nói, trong suốt như sương sớm, mọi người men theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy nóc nhà chính đường không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một người đang khoanh chân ngồi trên nóc nhà, áo đen giày đen, tóc đen mặt nạ bạc lấp lánh, mắt mũi có một khe hở nhỏ thoáng khí, dưới mắt trái có một vết trầy xước nhạt.

Đó là Vân Trung Nguyệt.

"Thất gia để lại cho ngươi một phong thư." Vân Trung Nguyệt lắc cổ tay, một phong thư bay vào trong ngực Tô Ý Uẩn, phong thư nhẹ nhàng lại khiến Tô Ý Uẩn lảo đảo. Tô Ý Uẩn cầm phong thư, da thịt trên mặt điên cuồng run rẩy, căn bản không dám hủy.

Hoa Nhất Đường lắc quạt bước qua, rút phong bì trong tay Tô Ý Uẩn xé ra, kéo một tờ giấy đưa lên đọc to: "Tô thị mục nát, làm ác nhiều điều, phải nhổ tận gốc, làm sạch thế gian. Ký tên... Thất gia kính thượng."

Tròng mắt Tô Ý Uẩn lần đi khắp tờ giấy, đồng tử kịch liệt co rụt lại, rồi phun ra một ngụm máu, sau đó thẳng tắp ngã xuống đất, hắn choáng váng giống như một tín hiệu, các trưởng lão lớn nhỏ Tô thị giống như domino, lần lượt ngã xuống. Đệ tử Tô thị, tôi tớ, hộ viện hô to gọi nhỏ, náo loạn hết cả lên.

Trì thái thú nổi trận lôi đình, chỉ vào Vân Trung Nguyệt rống giận: "Quả thực là vô pháp vô thiên, người đâu, bắt người này lại cho ta..."

Chợt một ngọn gió lớn đẩy Trì thái thú bay ra ngoài... Trì thái thú cuống quít che đầu, suýt nữa bị gọt thành hói... tia chớp màu xanh biếc rực rỡ chém nửa bầu trời, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ.

Lâm Tùy An mặc áo choàng bay lên lốc xoáy, đao quang múa đến không kẽ hở, hình thành một tầng lưới đao, giữa không trung bao vây Vân Trung Nguyệt. Vân Trung Nguyệt chân đạp hoa sen, khi thì huyễn hóa ba người, khi thì biến thành sáu ảnh, thỏa thích nhảy múa trên mũi đao, quả nhiên là: sát ý và quỷ mị đồng thời, hoa sen và bích đao hòa thành một màu.

Mọi người đều choáng váng, Hạ Trường Sử giậm chân: "Các ngươi còn sửng sốt làm gì đó, còn không mau đi giúp Lâm nương tử bắt tội phạm?!"

Ngũ Đạt và bất lương chần chừ: Ngài đừng đùa chúng ta vậy chứ? Chiến đấu cấp bậc này, bọn họ đi lên không phải là chịu chết sao?

Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Đường khoanh tay, sóng vai quan sát trận đầu, vừa xem vừa phát biểu bình luận thời gian thực.

Hoa Nhất Đường: "Sao ta thấy tốc độ của gã Vân Trung Nguyệt này trở nên nhanh hơn rồi nhỉ?"

Lăng Chi Nhan: "Vân Trung Nguyệt đích xác trở nên nhanh hơn, nhưng Lâm nương tử vẫn nhanh hơn."

"Lâm Tùy An nhà ta đương nhiên là giỏi giang nhất, nếu không phải Lâm Tùy An hạ thủ lưu tình thì Vân Trung Nguyệt còn có mạng ở đây nhảy nhót sao?"

"Hình như Vân Trung Nguyệt cũng không dùng hết sức..."

Hai người liếc nhau: "Chẳng lẽ...".

Chẳng lẽ Vân Trung Nguyệt là tới tìm cô? Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Cô và Vân Trung Nguyệt đối chiến mười lăm chiêu, kỳ phùng địch thủ, ngang nhau, không ai làm gì được ai, hơn nữa Vân Trung Nguyệt tựa hồ có chút không yên lòng, chiêu đánh ít mà phòng thủ thì nhiều, Lâm Tùy An suy nghĩ, cố ý sơ hở, quả nhiên, Vân Trung Nguyệt lúc này dưới chân bôi dầu, nhanh như chớp chạy đi, Lâm Tùy An do dự một chút, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Hai người đều là cao thủ, đều không đi theo con đường tầm thường, Vân Trung Nguyệt chạy phía trước, giẫm vào cành cây, Lâm Tùy An đuổi theo ở phía sau, đạp nát nhà ngói rầm rầm, dân chúng trên đường ngửa cổ nhìn hai người đạp gió mà đi, kinh hãi đến mức rớt cằm.

Lâm Tùy An đuổi theo vạn dặm đến cửa Cầu, xẹt qua chợt Tân Nam,, xuyên qua Huyền Trung quán, lướt qua Nghĩa Trang, phía trước xuất hiện một bãi tha ma.

Cây khô quạ hú, giấy vàng tiền bạc, có một người đang đứng đó, đeo mũ trùm màu đen kéo dài đến mắt cá chân, không nhúc nhích, tựa như một bức tượng đá canh giữ mộ phần.

Vân Trung Nguyệt trôi dạt vào trong cây liễu bánh bao rồi biến mất.

Lâm Tùy An có chút hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt, có gì đó rất giống với núi Ngu Mỹ Nhân ở thành Dương Đô, tim khẽ nảy lên, cô thấp giọng gọi: "Kỳ Nguyên Sinh."

Cánh tay mảnh khảnh như củi thò ra ngoài tháo mũ trùm xuống, để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.


Lâm Tùy An có hơi giật mình: "Sao ngươi lại gầy như thế, ăn uống không tốt sao?"

Kỳ Nguyên Sanh khẽ giật mình, rồi lại mỉm cười, mặt mày thanh tú đẹp như một bức tranh: "Lâm Tùy An, ngươi luôn nói ra những lời bất ngờ."

Lâm Tùy An: "..."

Cô chỉ chào xã giao thôi mà, có gì bất ngờ chứ?

Và vì sao ngươi lại sống?

Là bởi vì trong kịch bản cổ trang nhảy vách đá nhất định sẽ không chết, hay là bởi vì có hào quang của BOSS phản diện?

Các loại câu hỏi kỳ quái dạo một vòng trong đầu, cuối cùng, Lâm Tùy An chỉ hỏi một câu: "Lật đổ Tô thị, là vì báo thù cho muội muội Tú nhi của ngươi sao?"

Mí mắt Kỳ Nguyên Sanh khẽ rung động "Trên đời này ngoại trừ ta, phỏng chừng cũng chỉ có ngươi còn nhớ rõ tên của Tú nhi..."

Gió thổi lên, xung quanh phiêu đãng mùi tanh đặc trưng của mộ phần, đó là khí tức tử vong, bi thương lại cô độc... cũng không biết có phải ảo giác của Lâm Tùy An hay không, mà cô luôn cảm thấy mùi vị này là từ trên người Kỳ Nguyên Sanh tản ra.

"Ôi chao, hai người đừng ở đây nhìn nhau nữa được không, người của Tịnh Môn sắp đuổi theo rồi!" Giọng của Vân Trung Nguyệt từ trong cây liễu màn thầu vang lên.

Lâm Tùy An thở dài: "Ngươi đang làm việc thay Tam gia?"

Kỳ Nguyên Sanh: "Ta đến khuyên các ngươi, chớ tiếp tục truy xét Tam gia. Nguy hiểm."

"Được!"

"......"

"Nghe lời khuyên được ăn no." Lâm Tùy An chớp chớp mắt: "Tai ta mềm, rất dễ khuyên."

"Ha ha ha ha ha." Vân Trung Nguyệt cười đến mức rơi từ trên cây xuống: "Lâm Tùy An đâu phải con nít, sao có thể trúng kế khích tướng của ngươi, ngon rồi, hết nói tiếp luôn chứ gì, ha ha ha ha..."

Kỳ Nguyên Sanh trợn tròn mắt, khóe mắt không khống chế được mà co rút.

Lâm Tùy An không nhịn được cười: "Ta chưa bao giờ tự tìm phiền toái, đều là phiền toái tự tìm tới ta."

Kỳ Nguyên Sinh ho khan hai tiếng, sửa sang lại biểu cảm một chút: "Hình như Hoa Tứ Lang có vận khí đi đến đâu người chết đến đó thì phải?"

Lâm Tùy An: "Con người sống trên đời, luôn có những lúc thân bất do kỷ."

Kỳ Nguyên Sanh lại mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, tử khí trên người dường như cũng yếu đi một chút.

"Thật không chịu nổi loại người như các ngươi, nói chuyện đàng hoàng không được sao, nhất định phải nói một nửa để lại một nửa." Vân Trung Nguyệt đứng dậy từ trên mặt đất: "Tên ăn chơi trác cũng đuổi theo." Sau đó giống như một trận gió xông tới trước người Kỳ Nguyên Sanh, cắp nách người Kỳ Nguyên Sanh nhạy đi, tốc độ cực nhanh, đủ để Lâm Tùy An cam bái hạ phong. đam mỹ hài

Tiếng vó ngựa phía sau vang lên chấn động, Hoa Nhất Đường cưỡi ngựa xông tới trước, Lăng Chi Nhan theo sát phía sau, Cận Nhược cưỡi một con lừa già lỗ tai dài, dọc đường ồn ào nói "Gã Vân Trung Nguyệt kia ở đâu?!"

Hoa Nhất Đường là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Tùy An, phi thân xuống ngựa, xách áo choàng chạy tới, túm lấy Lâm Tùy An xem xét hai vòng từ trên xuống dưới, không thấy vô bị thương thì thở phào nhẹ nhõm, lại quan sát biểu cảm của Lâm Tùy An, mặt thối ra: "Ngươi gặp Thất gia rồi?"

Lâm Tùy An: "Là Kỳ Nguyên Sinh."

Hoa Nhất Đường: "Hắn muốn làm gì?"

"Hắn nói, đừng điều tra Tam gia, có nguy hiểm."

Hoa Nhất Đường giậm chân: "Hắn không cho ta điều tra ta sẽ không điều tra sao? Hắn nghĩ hẳn là củ hành gì? Con chuột giấu đầu lòi đuôi, có bản lĩnh thì mặt đối mặt đánh một trận đi, vừa giả chết vừa cố làm huyền ảo, chẳng phải là sợ phong tư tuyệt đại của Hoa gia Tứ Lang ta đó chứ?! Không cho ta điều tra, ta cứ muốn điều tra! Điều tra hắn rõ ràng rõ ràng đấy!"

Lâm Tùy An dở khóc dở cười nhìn Hoa Nhất Đường: Phương pháp khích tướng vừa rồi của Kỳ Nguyên Sinh thực ra là thiết kế riêng cho thứ hàng này đúng không?

Lăng Chi Nhan vừa nhìn tư thế này thì kéo Cận Nhược trốn sang bên cạnh hóng hớt, Hoa Nhất Đường mắng nửa khắc thì lại cảm thấy không ổn: "Hắn phí nhiều công sức như vậy dẫn ngươi tới đây, chỉ vì nói cái này ư?"

Lâm Tùy An lắc đầu: Nếu nói đến âm mưu quỷ kế thì Kỳ Nguyên Sanh có lẽ là người duy nhất cao hơn Hoa Nhất Đường, loại tâm tư nhân tinh tế này, sao cô có thể đoán được.

Hoa Nhất Đường cầm tay áo suy nghĩ một chút, thở phì phì phồng lên má, miệng hừ hừ lẩm bẩm: "... Hắn... có lẽ... chỉ muốn gặp ngươi một lần..."

Lâm Tùy An trợn trắng mắt: Chắc tôi tin anh!

*

Mười ngày sau, Lâm Tùy An nhìn thấy thi thể Tô Ý Uẩn ở liễm thi đường phủ nha.

Ngũ Đạt đeo một đôi quầng thâm báo cáo công tác: "Hôm nay vào giờ thần hai khắc, vốn là thời gian Tô Ý Uẩn và chư vị trưởng lão nghị sự, nhưng mọi người chờ nửa canh giờ cũng không thấy Tô Ý Uẩn xuất hiện, nên đã phái người đi mời. Gã sai vặt đến mời gõ không mở cửa, lại đi mời trưởng lão, các trưởng lão mang theo hộ viện mở cửa, nhìn thấy Tô Ý Uẩn đã treo cổ lên xà nhà, thi thể đều đã cứng ngắc. Cấp dưới kiểm tra kỹ hiện trường, không có dấu vết người ngoài đột nhập, tám chín phần mười là tự sát."

Phương Khắc tháo găng tay khám nghiệm tử thi, mí mắt cúi xuống viết xong cách khám nghiệm: "Hai mắt khép, môi đen, dưới cổ họng bị siết chặt, miệng mở răng, mũi chân rũ thẳng xuống, hai tay cầm ngón cái, móng tay sạch sẽ, không có dư lượng khác, không trúng độc, không có ngoại thương, là tự treo cổ tự tử. Thời gian chết là giữa giờ tý và giờ sửu." Cuối và còn thêm một câu bình luận: "Thật sự là một cỗ thi thể nhàm chán."


Lăng Chi Nhan lật lại hồ sơ: "Trên bàn Tô Ý Uẩn phát hiện thư từ An Đô, bên trong viết kết quả Tô thị phái đi An Đô điều tra, giống như Tứ Lang nói, gia nghiệp Tô thị bị lừa sạch hơn chín phần."

Ngũ Đạt bổ sung: "Sau khi tin Tô Ý Uẩn chết truyền ra, tám nhánh ngoại tông của Tô thị yêu cầu phân tộc bản tông ra trị, náo loạn đến chướng khí mù mịt. Haiz, đường đường là Tùy Châu Tô thị đã sụp đổ, hưu danh vô thực."

Hoa Nhất Đường khép tay áo lại, tặc lưỡi.

Lâm Tùy An có hơi do dự, Tô Ý Uẩn đã chết, theo vị trí của hắn thì ít nhất cũng là một tiểu BOSS, lợi dụng ngón tay vàng có lẽ có thể có được không ít manh mối, nhưng nghĩ đến hành động trước của Tô Ý Uẩn, vạn nhất chấp niệm của hắn giống như Tô Thành Tiên, là hiện trường mười tám cộng thì chẳng phải cô lại đau mắt nữa sao?

Hoa Nhất Đường nhìn ra sự do dự của Lâm Tùy An: "Trí nhớ của người như vậy, không nhìn cũng được."

"Đến cũng đã đến rồi, cứ nhìn thử đi." Lâm Tùy An vẫn mở mí mắt Tô Ý Uẩn ra.

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, trong tầm mắt xuất hiện thành Đông Đô mênh rộng, bóng đêm rộng lớn, vạn nhà đèn đuốc, đèn đình của Hoàng thành Ứng Thiên Lâu đung đưa như sao trong gió đêm.

Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng biến mất.

Thì ra chấp niệm cuối cùng của Tô Ý Uẩn, là hồi ức hắn leo lên Ứng Thiên Lâu tham gia dạ yến hoàng gia... đó là cơ hội duy nhất để hắn xoay chuyển càn khôn trong đời, nhưng lại bị dã tâm của mình chôn vùi.

Hoa Nhất Đường: "Thấy cái gì?"

Lâm Tùy An: "Ứng Thiên Lâu."

Hoa Nhất Đường trầm mặc một lúc lâu: "Có lẽ, lúc bị kéo xuống Ứng Thiên Lâu, hắn đã chết rồi."

*

Ra khỏi Liễm Thi Đường, Hạ Trường Sử đã sớm đứng ở ngoài cửa, trên mặt chất một đống nụ cười nịnh nọt khác thường, mời mọi người và đi phòng khách: "Hoa tham quân, thánh chỉ đã đến."

Nội dung thánh chỉ rất đơn giản, tổng kết một câu: Hoa Nhất Đường bởi vì tra án ở Ích Đô có công, lần thứ hai hoa lệ thăng chức. Lúc này đây, trực tiếp trở thành tham quân tư pháp của phủ An Đô, tòng lục phẩm, ngang hàng với Lăng Chi Nhan. Nói cách khác, chưa đến nửa năm, Hoa Nhất Đường đã liên tục thăng ba cấp, tốc độ thăng quan này có thể nói là hỏa tiễn.

Trì thái thú và Hạ Trường Sử vui vẻ phấn chấn, ồn ào muốn tổ chức tiệc tiễn đưa Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An cảm thấy bọn họ không phải vui mừng bởi vì Hoa Nhất Đường thăng chức mà là cuối cùng cũng tiễn được tên "án mạng di động" này đi.

Ngoại trừ thánh chỉ, quan truyền chỉ còn mang đến khẩu dụ của thánh nhân:

[Lăng gia Lục Lang, ngươi chơi có vui không? Chơi xong thì mau trở về Đông Đô đi, nếu ngươi còn không về thì Trần Phiền Phiền sẽ thành Trần Hói Hói mất, nhìn không đẹp mắt mất uy nghi triều đình.]

Nghe xong lời dụ, Hoa Nhất Đường không quá vui, xị mặt đi vòng quanh Lăng Chi Nhan vài vòng.

Lăng Chi Nhan bật cười: "Tứ Lang không cần thương cảm, núi xanh còn đó sông kia chảy dài, ngày sau chúng ta nhất định có ngày gặp mặt..."

"Tiểu Cận Nhược." Hoa Nhất Đường cắt ngang lời Lăng Chi Nhan: "Hiện tại Lăng Lục Lang bao nhiêu cân?"

Cận Nhược "Hả?" một tiếng, rồi gãi gãi đầu: "Cũng gần một trăm hai mươi cân."

"Trước khi đến Ích Đô thì sao?"

"Hình như là trên dưới một trăm hai mươi lăm cân."

Hoa Nhất Đường rất khó chịu: "Lăng Lục Lang sao ngươi không mập mà còn gầy đi hả? Là ở Hoa thị chúng ta ăn uống không đủ tốt sao?!"

Lăng Chi Nhan: "..."

Hoa Nhất Đường: "Không được! Nếu ngươi trở về với dáng vẻ thế này, tộc Lăng thị và Trần Phiền Phiền nhất định sẽ làm lớn chuyện, nói Hoa thị chúng ta bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo để ngươi chịu đói!"

Lăng Chi Nhan dở khóc dở cười: "Tứ lang, ngươi suy nghĩ nhiều..."

"Mộc Hạ!" Hoa Nhất Đường không đợi hắn nói, bắt lấy cánh tay Lăng Chi Nhan kéo ra ngoài: "Nhanh chóng hồi phủ, làm yến tiệc mười ngày, cho dù có nhét cũng phải nhét Lăng Lục Lang thành một tên mập mạp!"

Trì thái thú và Hạ Trường Sử ồn ào hùa theo, Mộc Hạ chui ra bắt đầu liệt kê thực đơn, Cận Nhược nghe thế thì nước miếng chảy ròng ròng: "Có phần của ta không? Đệ tử Tịnh Môn có thể đến ăn ké không? Ăn chực có đòi tiền không? Ăn không được thì có thể hốt về không?"

Lâm Tùy An đi theo ra khỏi phòng khách, bầu trời xanh trong vắt, ánh mặt trời mùa thu ấm áp, ánh mặt trời xẹt qua vỏ đao, đột nhiên, Thiên Tịnh kêu lên một tiếng.

Một chiếc lá khô rơi xuống từ mái nhà.

Đó là lá cây Hải Đường. Bốn bề chỉ có cây Hòe.

Trong gió, có hương mây.

5.10.2023

Tác giả có điều muốn nói:

Phần này đã kết thúc, phần tiếp theo là phần cuối cùng rồi nè....

Bình Luận (0)
Comment