Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 77

Tây Phong nằm ở nơi hẻo lánh phía bắc thành phố Tây, thương nhân qua lại vốn không nhiều lắm, vài ba tiểu nhị của hai cửa hàng gạo kế bên đang dỡ hàng, nhìn thấy mấy kẻ bịt mặt đột nhiên xuất hiện, bất chợt cũng không kịp phản ứng, tất cả đều sững sờ nhìn, cho đến khi có người bị Lâm Tùy An chém bay lên trên không trung vẽ ra một đường parabol nặng nề ngã xuống đất, thì mới hoàn hồn, hét lớn xông về cửa hàng, vội vàng đóng chặt cửa sổ, Hoa Nhất Đường vừa mới thò đầu ra đã bị tiểu nhị cửa hàng kia nhét về lại.

Cửa sổ của hàng gạo phía đông mở ra một khe hở, treo một cái chiêng đồng, có người nắm chặt cồng chiêng lạch cạch gõ lung tung, tiếng chiêng vang vọng khắp bắc khúc, ước chừng là hệ thống cảnh báo khẩn cấp của thành phố phía tây.

Sáu gã áo đen sốt ruột, cầm hoành đao chém tới, tốc độ rất nhanh, tư thế cầm đao cũng tương tự nhau, nhất là một chiêu khởi thủ thức này, sát ý trực tiếp chém về phía yết hầu, có năm phần tương tự với chiêu "Cắt yết hầu máu văng mười trượng" và "diêm la chiêu hồn" trong "Thập Tịnh Tập".

Ôi, ôi! Lâm Tùy An thầm nghĩ đúng là đất nước đổi dời, đêm qua cô vừa mới mô phỏng một chiêu "Song Long xuất hải", hôm nay đã lập tức gặp phải đồ giả của "Thập Tịnh Tập"và "Thiên Tịnh", thật là thú vị hết sức.

Đáng tiếc sáu người này nhiều nhất cũng chỉ học được cái "hình dạng" bên ngoài, về tốc độ thì ở trong mắt Lâm Tùy An không đáng nhắc tới, Lâm Tùy An thậm chí còn lười dùng chiêu thức gì, cô nhẹ nhàng xuống ngựa xông vào vòng chiến, chân trái làm trụ, chân phải đạp đất, cả người xoay vòng như con quay, Thiên Tịnh phát ra tiếng lẻng kẻng ở trong lòng bàn tay cô, tia lửa bắn vòng ra xung quanh, chặt đứt đao giả trong tay sáu người kia.

Sáu gã áo đen rầm rầm tản ra, hoảng sợ đến biến sắc.

"Ối chà chà, ngươi là Lâm Tùy An trong lời đồn, có thể lấy một địch trăm địch! Đêm qua đại thắng sáu mươi tên Kim Vũ Vệ, một chiêu đánh bại mãnh hổ quận Thái Nguyên! Thật là uy vũ nha!"

Một giọng nói lớn truyền tới, ngữ điệu nghe cực kỳ giả dối, Lâm Tùy An nghe mà nổi hết da gà da vịt, quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Nhất Đường đang thò đầu ra khỏi cửa sổ, một dãy tính từ khoa trương vừa rồi rõ ràng là do hắn nói.

Sáu gã người bịt mặt xanh mét, ba người xông về phía Lâm Tùy An, ba người xông về phía Hoa Nhất Đường, đầu Hoa Nhất Đường giống như rùa rụt đầu vèo một cái lại thu vào trong Lâm Tùy An dở khóc dở cười, kỹ năng kéo kẻ thù của Hoa Nhất Đường có thể nói là vô địch thiên hạ, cho nên cô càng phải tăng tốc độ. Trên chém, dưới bổ, quét ngang, xoay người giết tới, mũi chân nhón một chút nhảy lên không trung, hai chân bổ thẳng bay qua hai người mượn sức bay lên, vững vàng dừng ở phía trước người cuối cùng, gã áo đen lại hít khí lạnh, theo phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn. Đột nhiên cảm thấy gió dữ trước mắt chợt lóe lên, một bàn tay nắm chặt má hắn, hắn thậm chí nghe được giọng nói răng bị bóp nát, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

"Người nào, dám gây sự ở chợ tây!" Một đội bất lương vung thước sắt vọt tới, đợi thấy rõ mấy gã áo đen nằm đầy đất và tạo hình của Lâm Tùy An, tất cả đều kinh hãi thất sắc, rầm rầm vây lấy Lâm Tùy An ở chính giữa, quát: "Bất Lương ở đây, trọng địa chợ tây, không được làm càn!"

"Chà!" Hoa Nhất Đường đá văng cửa lớn Tây Phong bước ra, tay phải phe phẩy quạt, cánh tay trái kẹp rương gỗ lắc lư đi ra: "Này này, nói ai làm càn hả?!"

Một gã bất lương lớn tuổi khẽ giật mình, sau đó chợt mừng rỡ: "Thì ra là Hoa gia Tứ Lang đại giá quang lâm, mau mau đến hành lễ!"

Những Bất Lương còn lại hoảng loạn ôm quyền.

Hoa Nhất Đường ném một gói lá vàng ra: "Trói mấy tên trên mặt đất buộc chắc." Lại đi vòng quanh Lâm Tùy An một vòng: "Tư thế này ngầu ghê."

Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Ta sợ hắn uống thuốc tự sát."

Hoa Nhất Đường nghiêng đầu nhìn: "Ngươi đã bóp nát hàm răng của hắn, nếu trong răng hắn có độc thì đã sớm bỏ mình rồi."

Lâm Tùy An hơi lúng túng: "Lần đầu tiên thao tác, có hơi không thuần thục."

Gã áo đen phun ra một ngụm máu.

Hiệu suất của Bất Lương thành tây rất cao, nhanh chóng tìm dây thừng, ba lần năm trừ hai trói chặt mấy gã áo đen trên mặt đất lại, sau đó dùng nước lạnh hắt vào mắt toàn bộ sáu người ngất xỉu kia cho tỉnh, lập tức rất biết điều đứng quá một bên.

Hoa Nhất Đường lần lượt túm lấy khăn che mặt bảy người, đều là những gương mặt xa lạ, ánh mắt gần như muốn đốt chiếc rương trên người Hoa Nhất Đường.

"Ấy, các ngươi muốn cái này à." Hoa Nhất Đường gõ gõ rương: "Thế thì cần gì phải xông qua cướp như thế, ta có thể bán cho các ngươi mà."

Lúc nói những lời này, mắt mày Hoa Nhất Đường cong cong, ý cười trong suốt, cực kỳ thuần khiết vô hại.

Lâm Tùy An thầm tấm tắc: Thứ hàng này lại còn lừa người khai báo.

Bảy gã áo đen đồng loạt trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, không động đậy.

"Thứ trong này ta đã xem rồi, không có tác dụng gì với ta, nhưng đối với Khương thị Thái Nguyên mà nói thì hẳn là vẫn đáng giá một chút." Hoa Nhất Đường nói: "Ta bán cho các ngươi một ngàn vàng, được không?"

Gã áo đen bị Lâm Tùy An bóp nát răng chảy ra một ngụm máu trên mặt đất.

Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh, đứng một bên quan sát bảy người, bọn họ đều là hán tử cường tráng cao hơn tám thước, tuổi ước chừng đều trên dưới hai mươi tuổi, giữa ngón tay phải toàn là vết chai, có thể nhìn ra được là có nền tảng công phu nhiều năm, hơn nữa, vừa mới giao thủ với bọn họ, trong chiêu thức có loại khí thế giang hồ mạnh mẽ, rất giống với Đông Triều, nghe thấy tên "Khương thị Thái Nguyên", đồng tử và khí tức đều không có thay đổi, rõ ràng không có ấn tượng gì với cái tên này.

"Chẳng lẽ cảm thấy đắt quá?"Hoa Nhất Đường nói: "Nếu không, chiết khấu chín phần? Haiz, không thể thấp hơn nữa đâu, Tùy Châu Tô thị nguyện ra giá chín trăm vàng!"

Lâm Tùy An không có gì bất ngờ Hoa Nhất Đường sẽ nói như vậy, dù sao hắn đã sớm thấy Tô Ý Uẩn không vừa mắt, thuận tiện lừa một phen cũng không có gì lạ.

Nhưng mà, bảy gã gã áo đen vẫn không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào như cũ,  ánh mắt nhìn Hoa Nhất Đường thậm chí có hơi khinh thường.

Hoa Nhất Đường khẽ chép miệng, đang muốn tiếp tục lừa gạt thì lại bị Lâm Tùy An ngăn lại, nhìn họ từ trên cao xuống nói: "Chẳng lẽ không ai nói cho các ngươi biết, các ngươi luyện Thập Tịnh Tập sai sao?"

Lời này vừa nói ra, đồng tử bảy người đồng thời kịch liệt co rụt lại, thậm chí có một người buột miệng kêu to: "Ngươi nói cái gì?!"

Quả nhiên, người tập võ hận nhất là có người nói bọn họ luyện sai công phu.

Lâm Tùy An cười thầm, trên mặt không hề để lộ biểu cảm: "Ta vừa mới quan sát đao pháp của các ngươi, có ba chỗ sai lầm lớn. Thứ nhất, chỉ có hình dáng bên ngoài của chiêu thức, không học được linh hồn của chiêu thức, khiến cho chiêu thức hữu danh vô thực, nếu gặp được cao thủ, nhất định sẽ không thể đối kháng lại. Thứ hai, chỉ luyện đao pháp, chưa tập nội công, đan điền trống rỗng, giống như trúc rỗng, bên ngoài mạnh bên trong trống rỗng, không hề có chiến lực. Thứ ba, lúc mới luyện đao chưa đả thông hai mạch nhậm đốc, khiến cho song mạch tắc nghẽn, máu ngưng tụ không thông, cứ như vậy thì huyết mạch sẽ nghịch hành, tẩu hỏa nhập ma!"

Mặt bảy người đều trắng bệch.

Hoa Nhất Đường cũng rất khiếp sợ, hắn không có nhiều hiểu biết với võ học, nhưng nghe Lâm Tùy An nói có tình có lý, lại thấy tình huống chiến đấu vừa rồi, bảy người này quả thực giống như lời Lâm Tùy An nói, tan rã không đoàn kết, không hề có chiến lực, lại nhìn sắc mặt bảy người này, tám phần lời Lâm Tùy An nói là thật, không khỏi thấy kính nể, thấp giọng nói: "Ngươi thế mà lại nguyện giúp kẻ địch chỉ điểm võ công?"

Lâm Tùy An hơi kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ: Tên ăn chơi trác táng này chẳng lẽ là mua chuộc giun trong bụng cô, nếu không thì sao có thể nghe được suy nghĩ của cô lẹ như thế mà lên nói giúp?

Lâm Tùy An: "Đều là người tập võ, ta biết rõ con đường này vạn phần gian nan, chỉ là không đành lòng để bọn họ bị người khác lừa gạt, không chỉ phế đi nửa đời tâm huyết, còn mất mạng."

Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi: "Bọn họ còn cứu được sao?"

Lâm Tùy An nhíu mày, yên lặng không nói.

Cô đang suy đoán thân phận lai lịch của mấy người này, người đầu tiên nghĩ đến là Tịnh Môn Đông Đô, nhưng sau đó cô đã từ bỏ suy đoán này, nguyên nhân rất đơn giản, nghề chính của Tịnh Môn là tìm hiểu tin tức, cho nên đệ tử Tịnh Môn đệ tử đều là những người giỏi giao tiếp thông minh lanh lợi, nhưng mấy tên này chỉ biết xông bừa không hề có chút trí khôn, không giống với tính nết của đám người Tịnh Môn. Sau khi Hoa Nhất Đường liên tiếp nói ra hai đại thế gia, bọn họ cũng không có quá nhiều phản ứng, hẳn là không có liên quan gì đến các thế gia mà hẳn là một thế lực hoặc môn phái khác.

Nghĩ đến đây, Lâm Tùy An không khỏi thở dài, thầm nghĩ không hổ là Đông Đô, nước sâu quá trời.

Nhưng Lâm Tùy An lại không biết, những hành động của cô đã khiến cho bảy người kia sợ muốn mất hồn, lúc vị tiểu nương tử này không nói lời nào, ánh mắt sâu như biển, sắc mặt bi thương, ánh mắt nhìn bọn họ giống như bọn họ đã là người chết, còn có Hoa Nhất Đường ở bên cạnh liên tục thở dài, khiến cho không khí dâng lên sự bi thương cùng cực, cuối cùng lâm Tùy An thở dài, suýt nữa thì tiễn luôn hồn vía của bảy người họ đi.

"Ta, chúng ta thật sự hết cứu được rồi sao?!" Một gã áo đen mếu máo sắp khóc.

"Các huynh đệ, chớ nghe ả ta nói bậy! Nữ yêu này nói mấy lời mê hoặc mọi người, là để làm loạn tâm trí của chúng ta!" Một người giận dữ quát: "Lâm Tùy An, ngươi uổng công là chủ nhân Thiên Tịnh, thế mà lại đi giúp kẻ ác làm càn, nhất định sẽ bị trời phạt!"

Người nói lời này là gã áo đen cuối cùng bị Lâm Tùy An bóp nát hàm răng, ngữ khí của hắn vốn rất tàn nhẫn tàn khốc, nhưng tiếc thay vì thiếu mất mấy cái răng cho nên nói chuyện cứ như gió luồn, nghe cực kỳ buồn cười.

Lâm Tùy An vẫn duy trì vẻ mặt không thay đổi, nhanh chóng suy nghĩ: Căn cứ vào phong cách lời thoại của người này, tám phần là người trong giang hồ tự xưng chính nghĩa, loại người này đều là nhân vật ăn mềm không ăn cứng, tra tấn bức cung có khi lại phản tác dụng, chi bằng dùng chính sách mềm dẻo, hoặc là... cô liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường...

Hoa Nhất Đường mỉm cười, vén áo choàng ngồi xổm xuống, đặt rương gỗ trên mặt đất, đẩy về phía gã áo đen, vỗ vỗ hai cái, thấp giọng nói: "Ta thấy mạng của các ngươi cũng không còn dài nữa. Quả thực hơi đáng thương, không bằng ta cho các ngươi cái rương này, để các ngươi có thể quay về bàn giao công việc?"

Gã áo đen cười lạnh: "Ngươi tốt bụng như vậy sao?"

"Đương nhiên là phải có điều kiện, ngươi mang chúng ta cùng về gặp chủ nhân ngươi." Hoa Nhất Đường cười nói: "Có lẽ chủ nhân ngươi có tiền trả cho ta thì sao?"

Gã áo đen chớp chớp mắt: "Tịnh Môn Đông Đô ta há là nơi các ngươi muốn đi thì đi được?!"

Hoa Nhất Đường híp mắt, kề mặt sát lại gần hơn: "Thì ra các ngươi là Tịnh Môn Đông Đô..."

"Bọn họ không phải người Tịnh Môn, cẩn thận!" Giọng nói của Cận Nhược vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy sau lưng gió mạnh thổi qua, cô theo phản xạ có điều kiện nhào về phía bên cạnh, đè lên người Hoa Nhất Đường, lại theo quán tính đẩy hai người ra bên ngoài mười bước, không kịp nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An đã ngã xuống trên người hắn, quỳ một gối xuống đất, Thiên Tịnh bay ra khỏi vỏ, ba cây thước sắt đứt lìa cắm trên mặt đất, kẻ đánh lén họ thế mà lại là những gã Bất Lương ở chợ Tây.

Ba gã bất lương nhìn thấy vũ khí đã bị gãy, vội vàng rút về phía sau, lại có năm người bước lên đánh về phía Lâm Tùy An, thế nhưng mục tiêu công kích lại không phải Lâm Tùy An mà là Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An không dám liều lĩnh, chỉ có thể bảo vệ Hoa Nhất Đường trước, chỉ trong vài ngón tay do dự này, bảy gã áo đen kia dưới sự hộ tống của bất lương đã nhanh chóng rút lui, trong đó có một gã gã áo đen ôm cái rương gỗ vừa rồi vào ngực, Cận Nhược đuổi theo sát nút thế nhưng cứ mỗi lần đều cách rương gỗ vài bước, thì đều bị Bất Lương ép trở về. Hai đội này phối hợp rất nhịp nhàng ăn ý, lúc rút đến đầu đường, đột nhiên có một người trong đám Bất Lương huýt sáo, trên không trung đột nhiên rải xuống mấy gói bột mì khiến cho tầm mắt không thể nhìn rõ.

Đợi bụi phấn tan đi, gã áo đen và Bất Lương đã chạy trốn không còn tung tích.

Cận Nhược giận dữ, chẳng thèm hất bột mì trên người chực đuổi theo, lại bị Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đồng thanh kêu lại: "Đừng đuổi theo."

Cận Nhược quay đầu: "Hai người ngốc à, đồ bị cướp mà không chịu đuổi theo!"

"Ngươi mới ngốc ấy." Hoa Nhất Đường vừa đi vừa dùng quạt phủi bột mì trên người: "Một cái rương rách, muốn cướp thì cứ để bọn nó cướp."

Cận Nhược: "Hả?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày cười, lấy trục thư từ trong ngực ra lắc lắc: "Bất Lương Đông Đô làm việc lười biếng, nhát gan sợ chuyện, tuyệt đối sẽ không xuất hiện nhanh như vậy, huống chi tuy rằng ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn trác tuyệt thì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đến Đông Đô, sao họ có thể vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ta, rõ ràng là có người cố ý giả trang."

Hóa ra từ lúc bất lương xuất hiện hắn đã cảm thấy có điều bất thường, Lâm Tùy An Thầm nghĩ, lúc Hoa Nhất Đường muốn đưa rương gỗ ra cô mới cảm thấy kỳ lạ, dù sao với bản tính ăn chơi trác tác của tên này thì tuyệt đối sẽ không chịu phun vịt đã ăn vào trong miệng ra được.

Cận Nhược: "Vậy cái rương kia trống sao?"

Vẻ mặt Hoa Nhất Đường giống như chỉ hận sắt không rèn thành thép được: "Bọn họ đâu có ngốc, đương nhiên ta có vứt vài thứ vào."

Ngươi bỏ thứ gì vào?

Hoa Nhất Đường cười hề hề: "Ta mua lấy sổ sách bị bỏ hoang mấy năm của Tây Phong ra, nhất định có thể khiến cho bọn chúng xem đến đầu óc choáng váng."

Cận Nhược: "..."

Lâm Tùy An: "..."

Quá thâm hiểm.

Quả nhiên đúng như lời Hoa Nhất Đường nói, cho đến khi ba người thảnh thơi đi ra khỏi bắc khúc tây thị, mới nhìn thấy mấy gã Bất Lương bụng to bụng phì thở hồng hộc chạy tới, lúc chạy ngang người đi qua, còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khiến cho Cận Nhược phải hắt hơi một cái.

Cận Nhược xoa xoa mũi: "Cho nên các ngươi định thả dây dài câu cá lớn?"

Lâm Tùy An: "Ba ngày sau đàm phán với Tịnh Môn Đông Đô, vừa khéo có thêm điều kiện tìm người."

Hoa Nhất Đường: "Chỉ cần có thể tìm được tung tích hoạt động của bọn họ ở Đông Đô, thì có thể thuận thế tìm được người đứng đằng sau, ta thật sự muốn xem thử là ai muốn cướp quyển trục thư này."

Cận Nhược: "Tám phần là kẻ thù của Khương thị Thái Nguyên."

Hoa Nhất Đường yên lặng một lát: "E là không chỉ có thế."

"Nói đi cũng phải nói lại, cho dù là Tịnh Môn Đông Đô thì nếu muốn tìm mấy người không tên không họ ở một nơi lớn như Đông Đô thì chẳng khác gì mò kim đáy biển." Cận Nhược lẩm bẩm nói: "Nếu có được tranh của họ gì dễ làm việc hơn nhiều..."

Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An đồng thời dừng chân, trợn mắt nhìn Cận Nhược.

Cận Nhược không hiểu: "Gì nữa?"

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Chẳng lẽ ngươi đã quên ta biết..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Tùy An túm lấy nhét ra phía sau, Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cận Nhược: "Hình như ngươi hoàn toàn không tò mò trong trục thư này viết cái gì?"

Cận Nhược chớp chớp mắt hai cái, đột nhiên mỉm cười, cổ tay vừa chuyển, lòng bàn tay giống như biến ảo thuật xuất hiện quyển trục thư vốn đang ở trong ngực Hoa Nhất Đường, mũi chân trước sau trái phải khẽ nhón, trong nháy mắt cả người huyễn hóa ra năm đạo hư ảnh, lui ra ngoài mấy trượng.

Hoa Nhất Đường kinh hãi kêu to: "Cứt chó thiệt! Ban ngày gặp ma à!"

Không phải quỷ, mà là Liên Hoa Bộ!

Lâm Tùy An giận dữ, rút đao đuổi theo, nhưng lúc này đã đến cửa phường Tây thị, dòng người thật lớn, hàng hóa rất nhiều, đội lạc đà thật dài từ trong phường kéo dài ra ngoài phường, tên "Cận Nhược" kia giống như một bóng dáng hư ảo lẩn vào đám người, trong nháy mắt không còn tung tích. Lâm Tùy An tung người nhảy lên một con lạc đà, không để ý phía dưới hồ thương đang mắng chửi, ánh mắt vội vàng đảo một vòng, đồng tử co rụt lại, nhún người liên tục giẫm lên hơn mười con lạc đà lao ra cửa phường, bất ngờ rơi xuống, một chiêu bắt lấy nắm chặt bả vai người trước quầy bánh hồ, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, quay đầu giận dữ quát: "Ai đấy, muốn chết à... Lâm Tùy An?!"

Người nọ mang ngũ quan "Cận Nhược", quai hàm nhét đến phồng má, ăn mặc giống hệt "Cận Nhược"vừa rồi.

Lâm Tùy An: "Món trà yêu thích của Phương Khắc tên là gì?!"

Cận Nhược: "Hả?"

"Mau nói đi!"

"Đau đau! Ta nào biết Y Tháp mỗi ngày đều nấu cái thứ gì trong nồi chứ?!"

Lâm Tùy An cắn răng, buông tay ra, đảo mắt nhìn lại, nhưng không còn nhìn thấy tung tích của người nọ nữa, lửa giận cô xông thẳng vào ót, huyệt thái dương đột nhiên giần giật.

"Cứt chó! Ngươi, ngươi..." Hoa Nhất Đường xách áo choàng chạy như điên tới, chỉ vào Cận Nhược đang muốn mắng chửi, sau đó khẽ giật mình phản ứng lại: "Tên này, tên này là..."

Lâm Tùy An: "Đây là thật."

Hoa Nhất Đường nghẹn họng: "Vậy, tên vừa rồi..."

Cận Nhược nhai bánh Hồ: "Cái gì mà thật hay giả?"

Lâm Tùy An hít sâu một hơi: "Vừa rồi Vân Trung Nguyệt cải trang thành ngươi, trộm trục thư quan trọng Đan Viễn Minh để lại rồi."

Bánh hồ trong miệng Cận Nhược rơi xuống: "Gì cơ??!!"
Bình Luận (0)
Comment