Cũng đã định sẽ ở lại trong nước phát triển, Mạc Khải Liêm thu xếp ổn thoả xong liền trở về thăm ông bà Mạc.
Mạc Khải Liêm gọi cho Mạc Uyển Dư hỏi cô có muốn cùng về không, dĩ nhiên là cô vui vẻ đồng ý ngay.
Đã hơn một tháng không gặp ông bà, cô cũng rất nhớ họ.
Bà Mạc vẫn còn khoẻ mạnh, tự tay vào bếp làm mấy món sở trường, hương vị đặc biệt không kém nhà hàng đắt đỏ là bao.
Mọi ngừoi vừa ăn uống vừa nói chuyện rất hoà hợp.
Ông Mạc lên tiếng hỏi:Uyển Dư cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Đã có dự định gì chưa? Nghe nói ba mẹ muốn mở triển lãm cá nhân cho cháu.
Mạc Uyển Dư lễ phép nói chuyện với ông cụ: Ba mẹ cháu có ý như vậy ạ.
Nhưng cháu thấy ảnh của cháu không xuất sắc như mọi người vẫn khen đâu, nên không có ý định mở triển lãm.
Sang năm cháu ra trường, sẽ nói anh trai sắp xếp cho cháu vị trí nào đó.
Tự kiếm tiền nuôi bản thân.
Mạc Uyển Dư nói rất nghiêm túc, ông Mạc nghe xong tâm tình rất vui vẻ.
Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng cũng đừng làm bản thân uỷ khuất.
Đứa cháu gái này ông bà Mạc rất yêu quý, cũng thương sót cô luôn cố gắng hợ hẳn những ngừoi khác.
Bà Mạc lúc này mới nói chuyện với Mạc Khải Liêm
Sự nghiệp của con cũng đã ổn định, sắp tới sẽ ở hẳn trong nước rồi.
Con cũng nên nghĩ tới chuyện lập gia đình thôi.
Mẹ, con không vội.-Giọng điệu không nhanh không chậm của anh lại cứ khiến cho ngừoi khác lại thấy khẩn trương hơn.
Thế nào là không vội, con năm nay cũng đã ba mưoi mốt rồi, còn không vội đến bao giờ nữa.
Mạc Khải Liêm lại lần nữa im lặng làm sự lo lắng trong mắt bà Mạc lại tăng lên.
Ông Mạc không nói gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt như muốn nói quan điểm của ông giống vợ ông.
Mạc Khải Liêm vẫn còn đang bận suy nghĩ, anh quả thật đã ba mươi mốt tuổi, còn Mạc Uyển Dư mới có hai mốt.
Cô còn quá trẻ, thanh xuân hừng hữc, nhưng anh thì lại như một ông già, lối sống và làm việc quá khác nhau.
truyen bac chien
Ăn trưa xong, lại chơi gần hết buổi chiều, Mạc Khải Liêm mới lái xe đưa Mạc Uyển Dư cùng trở lại thành phố C.
Không về nhà chút sao?- Mạc Khải Liêm vừa quay vô lăng vừa hỏi cô.
Trong nhà cũng không có ai.
So với về nhà lủi thủi một mình, cháu ở lại trường nghiên cứu thêm chút tài liệu thì vẫn hơn.
Buổi tối muốn ăn gì?
Mạc Uyển Dư ngạc nhiên: Chú không bận sao?
Ừm, tối nay không có lịch trình gì, có thể mời em một bữa.
Mắt Mạc Uyển Dư sáng lên, cô thật sự không thích ăn cơm một mình lắm, mà Lạc Phi Phi không biết đang bận chuyện gì, không đi ăn cùng cô được, có một món mà Mạc Uyển Dư đang rất muốn ăn nhưng lại không muốn ăn một mình
Ăn lẩu được không ạ?
Ừm, nghe em.
Vậy nên Mạc Khải Liêm đi theo sau Mạc Uyển Dư vào trong một quán ăn sâu trong một ngõ nhỏ, quán không lớn lắm, nhìn đã cũ nhưng lại sạch sẽ.
Mạc Uyển Dư tiêu sái gọi một bàn đầy đồ ăn, nước lẩu thì đỏ ửng làm Mạc Khải Liêm bình thường lạnh nhạt cũng phải thể hiện chút không tưởng trên mặt mình.
Có phải quá nhiều thịt rồi không?
Không nhiều, không nhiều, bình thường hai đứa con gái bọn cháu đi cũng gọi như vậy.
Chú muốn gọi thêm gì thì gọi nhé.
Mạc Uyển Dư cười tít mắt nhìn nồi lẩu trước mặt, hí hửng như trẻ con nhận được quà làm Mạc Khải Liêm cũng vui vẻ theo.
Anh gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng, mùi vị khá ngon, Mạc Uyển Dư nhìn anh ánh mắt trông chờ
Ngon đúng không ạ?
Ừm, không tồi.-Mạc Khải Liêm đồng tình làm Mạc Uyển Dư rất vui vẻ.
Thường xuyên đến đây sao?
Vâng, cháu và Lạc Phi Phi hay tới, là bạn cùng lớp cấp ba tới giờ.
Tuần nào chúng cháu cũng tới đây ít nhất một lần.
Lần sau đừng tới đây muộn.
Hai ngừoi con gái đi tới chỗ vắng vẻ này không an toàn.
Mạc Uyển Dư đang để hết tâm trí vào đĩa thịt, cũng không để ý lời Mạc Khải Liêm lắm, chỉ ra sức gật gật đầu rồi lại gắp thêm thịt vào bát..