Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 2

Editor: Aubrey.

Cố Quân Dao nói xong, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Ninh Đường lập tức từ trong nước đứng dậy, cầm lấy áo tắm được gấp kỹ ở bên cạnh mặc vào, mặc kệ trên người vẫn còn ướt, bước ra khỏi bồn tắm: "Em tắm xong rồi."

Cố Quân Dao phản ứng không kịp, đã cởi được một nửa, bây giờ tiếp tục cởi cũng không được mà dừng lại cũng không xong.

Hơi nước xuyên qua khe cửa kính khép hờ bay ra ngoài, hơi nước tan bớt khiến cho phòng tắm trở nên thông thoáng hơn.

Ninh Đường chợt nhận ra phản ứng của mình hơi đột ngột, trước khi đi ra ngoài, cậu đứng trước cửa hỏi: "Đói bụng không?"

Cố Quân Dao theo bản năng trả lời: "Một chút."

Ninh Đường: "Tủ lạnh hết thức ăn rồi, để em gọi đồ ăn."

Cố Quân Dao rất khắt khe trong việc ăn uống, bắt bẻ rất nhiều. Ví dụ ăn bánh quẩy thì nhất định phải có sữa đậu nành ngọt, ăn cháo thì phải có xíu mại, tổ hợp nào mà bị thiếu là anh không thể nào chấp nhận được.

Có một hôm Ninh Đường dậy sớm đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy, về nhà rót ra chén mới phát hiện chủ quán quên thêm đường, trùng hợp đường trong nhà cũng mới hết, lúc đó cũng không kịp đi mua. Cố Quân Dao thấy vậy, hậm hực uống nước lót dạ, không ăn một miếng nào, cứ vậy mà đi làm.

Có lúc tự dưng anh thèm ăn cà chua, không quan tâm bên ngoài đang là ban ngày hay buổi tối, trời giông gió hay mưa đá, anh cũng muốn ăn cho bằng được, nếu không là sẽ cảm thấy không thoải mái, tâm trạng bực bội cả ngày.

Vì rất yêu người này, Ninh Đường không nỡ để cho anh chịu thiệt, cậu muốn anh lúc nào cũng được vui vẻ, nên lúc nào cũng sẵn lòng chiều theo những yêu cầu như cố tình gây sự của Cố Quân Dao. Đặc biệt là từ khi hiểu rõ tật xấu này của anh, cậu luôn thủ sẵn mọi thứ trong tủ lạnh, chuẩn bị đầy đủ những món mà anh thường ăn, thích ăn nhất, để bất cứ lúc nào vị tổ tông này muốn ăn là có ngay.

"Anh muốn ăn gì?" Ninh Đường lấy điện thoại ra.

"Ăn gì cũng được." Cố Quân Dao hiếm thấy trở nên dễ tính, hỏi ngược lại: "Vậy em muốn ăn gì?"

Ninh Đường định trả lời sao cũng được, nhưng ai cũng nói vậy rồi cuối cùng cũng không đưa ra quyết định được. Vì thế, cậu tìm đại một quán cơm gần nhà đặt giao cơm, đang định chốt đơn, Cố Quân Dao đang cởϊ qυầи trong phòng tắm đột nhiên hô: "Ăn cháo đi!"

Ninh Đường nhanh chóng quay lại trang chủ, đặt hai phần cháo, xong xuôi, lại nghe Cố Quân Dao vừa xả vòi sen vừa nói: "Ăn cháo tốt cho dạ dày, em nên ăn nhiều một chút."

Ninh Đường không lên tiếng, cậu mở cửa sổ ra cho hơi nước trong phòng khách bay bớt.

Ninh Đường và Cố Quân Dao đã sống ở đây ba năm, lúc đầu chỉ thuê thôi, sau này thì được Cố Quân Dao mua lại. Không gian trong nhà rất rộng rãi, vị trí cũng vừa đẹp, nằm trên tầng mười chín, chỉ cần đứng trước cửa sổ sát đất là có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm rực rỡ của thành phố.

Ninh Đường ngẩn người quan sát cảnh xe cộ qua lại như nước, chờ điện thoại sạc pin được một lúc mới mở máy ra, đập vào mắt là hàng loạt tin nhắn oanh tạc của Chu Mạt.

Chu Mạt: [Đệt! Hôm nay đi thăm bệnh mới biết là cậu xuất viện rồi, cậu có ý gì hả? Sao xuất viện mà không nói với tớ? Không coi tớ là bạn nữa phải không?! @Icon_nổi_giận].

Chu Mạt: [Alo? Nè nè nè, sao không trả lời tớ? @Icon_nghi_hoặc].

Chu Mạt: [Sao cậu tắt điện thoại rồi? Cậu gặp chuyện gì hả? Đường Đường của tôi ơi, viên đường lớn như vậy tự dưng đâu mất tiêu rồi? @Icon_khóc_lóc].

Ninh Đường bất đắc dĩ bật cười, trả lời lại: [Đang ở nhà].

Chỉ hai chữ, lời ít ý nhiều.

Ba giây sau, Chu Mạt gọi đến.

Ninh Đường nhấn nút nghe, chưa kịp mở miệng đã bị Chu Mạt phun một tràng giáo huấn cậu một trận. Toàn bộ quá trình, Ninh Đường không nói được câu nào, chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe.

Chu Mạt là người đại diện của công ty giải trí Hướng Thần, hai người quen nhau trên bàn nhậu. Tình huống lúc đó có thể nói là giương cung bạt kiếm, tinh phong huyết vũ, Ninh Đường vì muốn cướp vai nam chính cho Cố Quân Dao mà cắn răng chịu đựng, uống sạch mười ly rượu, làm chấn động tất cả mọi người, nhà sản xuất là người đầu tiên vỗ tay khen hay. Lúc đó, Chu Mạt không thể nói được câu nào, cứ tưởng Ninh Đường yếu đuối mỏng manh, vậy mà tửu lượng cao ghê gớm! Bấy nhiêu đó vẫn chưa chịu hả dạ, còn uống thêm rượu trộn bia, mẹ nó vậy mà không sợ bị trúng độc!

Thấy tình thế đã nghiêng về Ninh Đường, Chu Mạt không làm gì được nữa. Liều cái mạng già này cũng không thể uống được như vậy, trừ phi muốn chết!

Cuối cùng, Chu Mạt say bí tỉ, Ninh Đường chiến thắng vẻ vang, thuận lợi ký được hợp đồng. Sau này, Chu Mạt mới biết Ninh Đường chỉ cố gượng cười để tiễn nhà sản xuất và Lộ đạo diễn, chờ người ta đi xong, cậu hộc máu ngay tại chỗ, cũng may là nhân viên phục vụ phát hiện kịp, nếu không đã xảy ra án mạng.

Người anh em này quá liều mạng, thật sự quá liều mạng!

Trải qua trận chiến đó, đúng là không đánh không quen biết, Chu Mạt bị Ninh Đường hạ cho tâm phục khẩu phục.

"Đúng rồi, lúc nãy Trương đạo gọi cho tớ, là Trương Chấn Đông đó, cậu nhớ không?" Chu Mạt hỏi.

Ninh Đường lên tinh thần: "Ông ấy nói gì?"

Chu Mạt đáp: "Ông ấy có kịch bản mới, muốn cho Gia Lệ Lệ của công ty tớ đóng vai nữ chính. Tớ thuận miệng hỏi xem vai nam chính là ai, ông ấy nói là Diệp Trác Nhạc bên công ty cậu, chuyện này là thật sao?"

Ninh Đường nở nụ cười: "Có, hôm nay vừa thông báo."

"Gọi cậu là tên cuồng công việc vậy mà cậu không chịu, mới xuất viện mà đã đi làm, chán sống rồi sao?" Chu Mạt tức giận lải nhải một hồi: "Vết thương của cậu đỡ hơn chưa? Cậu cũng thật là, tự dưng ngốc đột xuất cản dao cho người ta làm gì? Tuy Cố Quân Dao là cây hái ra tiền, nhưng cũng đâu đến mức vì tiền mà không cần mạng như vậy!"

Không cần mạng sao?

Chu Mạt bị làm lơ: "Sao không mắng tớ nữa? Lần nào tớ nhắc đến chuyện này cậu cũng xị mặt mà."

Ninh Đường làm như không nghe thấy, cậu ngẩn người nhìn màn đêm, ngắm một hồi mới dời mắt: "Nghệ sỹ và người đại diện, mối quan hệ đôi bên chỉ lợi dụng nhau thôi."

Tán gẫu với Chu Mạt thêm hai câu, cậu cúp điện thoại, vừa lúc đồ ăn được giao tới.

Cố Quân Dao thay đồ mặc ở nhà, vừa lau tóc vừa đi tới phòng ngủ, đến khi anh đi ra, tóc đã được sấy khô xong.

Ninh Đường bưng cháo ra bàn, bật ti vi lên, mở kênh tin tức giải trí.

Cố Quân Dao húp vài muỗng cháo, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, không tính toán thiếu mấy viên xíu mại, ngược lại còn ôn hoà nhẹ giọng hỏi: "Tháng sao có buổi liên hoan phim Kim Lộc, em có đi không?"

Ninh Đường ung dung húp cháo, một muỗng tiếp một muỗng, hình như cậu bị âm thanh trong ti vi lấn át, nên không nghe thấy Cố Quân Dao nói gì.

Yên lặng một hồi, Cố Quân Dao định hỏi lại lần nữa, Ninh Đường chợt đáp: "Vất vả nhiều năm như vậy mới có được ngày đó, dĩ nhiên em sẽ đi."

Đột nhiên Cố Quân Dao có linh cảm lạ thường, hôm nay thái độ của Ninh Đường không nhiệt tình với anh, nói đúng hơn là thái độ của cậu rất lạnh nhạt.

Có điều, Cố Quân Dao không nghĩ nhiều, ai mà chẳng có lúc tâm trạng không vui? Anh chỉ cho là Ninh Đường uống rượu, nên không muốn nói chuyện thôi.

Ngay lúc này, giọng nói ngọt ngào của MC trên ti vi cắt đứt mạch suy nghĩ của Cố Quân Dao.

"Bộ phim điện ảnh "Con Đường Thành Tiên" đang rất hot trong tuần này, hai diễn viên chính Diệp Trác Nhạc và Nhiếp Uyển Lệ của chúng ta đã thành công dắt tay nhau ôm về giải thưởng ngôi sao điện ảnh. Đáng chú ý là ca khúc chủ đề, do thiên tài âm nhạc điển trai Tô Hàng thể hiện, chất giọng êm dịu hoà quyện cùng giai điệu thê lương của bài hát, dễ dàng đi vào lòng người, thể hiện rõ nét cảm xúc yêu hận tình thù của phim."

MC vừa dứt lời, giai điệu của ca khúc đứng đầu bảng chậm rãi vang lên.

Cố Quân Dao nghiêm mặt, tập trung nghe.

Chỉ tiếc, nhạc phát chỉ có ba giây, ba giây sau, tiếng nhạc tắt, Ninh Đường thuận tay tắt ti vi.

Cố Quân Dao ngơ ngác, nén giận hỏi: "Sao lại tắt ti vi?"

Ninh Đường ăn cháo xong, ném hộp vào thùng rác: "Không muốn xem."

Cố Quân Dao định nói tiếp, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh đành lấy điện thoại ra xem, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng.

Cố Quân Dao do dự không bắt máy khoảng hai giây, cuối cùng vẫn phải ấn nghe: "Alo? Hả?... Thật không? Được rồi."

Ninh Đường đứng ở bồn rửa tay, đưa lưng về phía anh. Món ăn hôm nay không nhiều dầu mỡ, vốn chỉ cần rửa sơ là đã sạch rồi, nhưng cậu cứ rửa hết lần này đến khác, dùng sức mà chà, khiến cho kẽ tay dính đầy bọt, cứ như vừa cầm thứ gì bẩn thỉu vậy, nếu như không rửa kỹ thì sẽ rất buồn nôn, phải rửa sạch cho bằng được.

Cố Quân Dao cúp điện thoại, quay đầu nói với Ninh Đường: "Anh có việc phải đi ra ngoài một lát."

"Ừ." Ninh Đường không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn dòng nước cuốn trôi bọt xà phòng.

Cậu không hỏi là ai vừa gọi, cũng không hỏi Cố Quân Dao đi đâu, trong lòng cậu đã đoán được, không muốn quan tâm nữa.

Cố Quân Dao đi ra ngoài, Ninh Đường về phòng ngủ, đứng trước gương vén áo lên.

Vết thương bị dao chém ở phần bụng bên trái đã khép lại, độ dài khoảng 4 cm.

Bác sỹ có giới thiệu với cậu rất nhiều phương pháp làm mờ sẹo, người trong nghề cũng rất giàu kinh nghiệm, ông ấy còn nói chẳng những làm mờ mà còn có thể xoá hẳn luôn.

Có điều, bây giờ vết sẹo vẫn còn mới, đỏ tươi, ghê rợn.

Thậm chí, Ninh Đường vẫn còn nhớ cảm giác lúc dao đâm vào bụng, lạnh lẽo đến mức tim cậu như muốn đóng băng, kể cả hình ảnh máu đỏ tràn ra cậu cũng nhớ rất rõ.

'Cậu cũng thật là, tự dưng ngốc đột xuất cản dao cho người ta làm gì? Tuy Cố Quân Dao là cây hái ra tiền, nhưng cũng đâu đến mức vì tiền mà không cần mạng như vậy!'

Ninh Đường nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, cười khổ.

Từ lúc cậu xuất viện đến giờ đã được ba ngày, rất ít được chạm mặt với Cố Quân Dao, chỉ ở chung với nhau tổng cộng tám tiếng đồng hồ.

Đối với vết thương của cậu, từ sau hôm đó anh chẳng hỏi han một câu nào.

Bình Luận (0)
Comment