Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 2.1

Nam Sơ hút thuốc xong trở lại văn phòng, đã xác định là dị ứng mỹ phẩm, Nghiêm Đại giơ tay lên, lấy đầu ngón tay đâm Tây Cố, tức giận kêu lên: "Cô phải bồi thường! vài ngày nữa tôi cũng không có cách nào để diễn được, ngộ nhỡ đạo diễn trừ tiền công của tôi thì làm sao bây giờ?!"

Mặc dù Thẩm Quang Tông không thích Nghiêm Đại, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biến sắc, mỉm cười hoà giải: "Tiểu Đại, chúng ta đều làm cùng một công ty, ầm ĩ khó nhìn như vậy đây không phải là làm cho người ta chế giễu sao?"

Nghiêm Đại dậm chân một cái, bĩu môi: "Anh Tông! Nhưng mặt của tôi......"

Nói được một nửa, ánh mắt liếc về phía Nam Sơ mới tiến vào, người sau rảnh rang dựa vào khung cửa nhìn cô, nhất thời giọng nói bị nghẹn lại, nuốt vào, nửa câu sau còn chưa kịp nói đành nuốt trở về.

Không hiểu sao, Nghiêm Đại có chút sợ Nam Sơ, lại có chút ghen tị với cô, loại cảm xúc phức tạp đó ngay cả chính cô đều nói không rõ ràng lắm.

Năm trước Nam Sơ mới vào công ty, so với cô trễ hơn một năm. Đều là nghệ sĩ nhỏ mới mười tám tuổi, nhưng Nam Sơ có một người mẹ là ảnh hậu, mặc dù nghe nói mẹ con các cô quan hệ rất xấu, nhưng dù sao cũng tốt hơn bọn họ không có những thứ này.

Lúc Nam Sơ sáu tuổi đi theo mẹ là Nam Nguyệt Như quay quảng cáo, chụp ảnh, ngôi sao nhỏ tuổi ra mắt. Mười sáu mười bảy tuổi nhận mấy bộ phim điện ảnh, nổi tiếng thấy rõ. Nữ diễn viên trong tổ thỉnh thoảng sẽ thảo luận bát quái về Nam Sơ, Nghiêm Đại ghen ghét Nam Sơ đã lâu, không nhịn được sẽ thêm mắm dặm muối vào.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy thái độ không thèm để ý và bộ dạng nhẹ nhàng của Nam Sơ đi qua bên cạnh mình, trong lòng vừa nóng vừa giận, làm một người phụ nữ, cô sao có thể không thèm để ý danh tiếng của mình như vậy.

Quả nhiên giống với mẹ cô ta.

Vừa lẳng lơ vừa phóng túng.

Thật ra thì danh tiếng của Nam Nguyệt Như không tính là kém, chỉ là năm hai mươi sáu tuổi năm đó vắng bóng một năm, sinh hạ Nam Sơ, đến nay vẫn chưa công bố cha của Nam Sơ là ai.

Năm đó, Bát Quái tạp chí liệt kê toàn bộ những nam diễn viên có khả năng là cha của Nam Sơ, kết quả trong vòng vài năm, hoặc là tuyên bố giải nghệ, hoặc là kết hôn sinh con.

Cho đến ngày nay, chuyện này, vẫn là một trong mười câu đố bí ẩn chưa có lời đáp của làng giải trí.

......

Nam Sơ tựa vào trên cửa, rất lạnh nhạt liếc Nghiêm Đại một cái.

Nghiêm Đại liền sợ hãi, vứt bỏ mặt mũi bĩu môi bất đắc dĩ nói: "Các người nói với đạo diễn đi, tôi không đi đâu."

Nam Sơ mỉm cười: "Được."

Trở lại trong tổ, Nam Sơ xin nghỉ giúp Nghiêm Đại, phần diễn của cô ấy cũng trì hoãn đến ba ngày sau, đạo diễn có chút bất mãn mắng xéo một câu: "Chỉ có cô là nhiều chuyện nhất."

Hai ngày sau, lời này lại truyền đến lỗ tai của Nghiêm Đại, qua miệng nhiều người, liền thay đổi ý nghĩa, không biết làm sao lại biến thành ——

Gương mặt của Nghiêm Đại bị dị ứng, không cách nào quay phim, trì hoãn tiến độ, đạo diễn dưới cơn nóng giận đã xóa phần diễn của Nghiêm Đại, cho Nam Sơ thêm đất diễn, còn nhục mạ Nghiêm Đại chỉ là một diễn viên nhỏ.

Hơn nữa, nghe nói chuyện này chính là do trợ lý của Nam Sơ làm.

Ở trong mắt mọi người, vị đạo diễn thành thục, chững chạc nhất định là bị Nam Sơ tên tiểu yêu tinh này che mờ hai mắt rồi, mới có thể trong cơn tức giận nói ra những lời đó.

Dù sao cũng là nữ nghệ sĩ dám công khai thảo luận sách vàng với đạo diễn, còn có chuyện không biết xấu hổ nào mà không làm được cơ chứ!

Vì vậy, Nam Sơ trở thành cái gai để cho mọi người chỉ trích.

Nghe chuyện này, Thẩm Quang Tông tức điên lên, từng sợi tóc một dựng thẳng lên, thiếu chút nữa là bóp chết Tây Cố, Nam Sơ kéo cô gái nhỏ qua, bình tĩnh lật sách: "Thật phiền chết đi được, em xách hành lý đi."

Người Tây Cố tuy nhỏ, nhưng sức lực lại vô cùng lớn, một người xách vài chiếc vali vẫn không thở dốc.

Thẩm Quang Tông buông cổ áo Tây Cố ra, im lặng làm một động tác cắt cổ.

Tây Cố vội che mắt.

Nam Sơ sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, lên tiếng cảnh cáo: "Thẩm Kính Băng ——"

"Cô cứ che chở em ấy đi, cô che chở em ấy mấy ngày nữa sẽ lan truyền tin cô đồng tính luyến ái luôn!"

Thẩm Quang Tông tức giận rời đi.

Tây Cố nhìn Nam Sơ, phát hiện cô lại tiếp tục cúi đầu lật sách.

Cô không nhịn được tiến tới: "Chị đang xem cái gì vậy?"

Nam Sơ dựng thẳng sách lên đặt ở trên đùi, cho cô nhìn trang bìa.

"Kim Kim Kim...... Bình mai."

"Ừ."

Tây Cố nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt tự nhiên, giống như có một bức bình phong, ngăn cách với thế giới bên ngoài, sao cô có thể xem sách cấm một cách thú vị như vậy.

Ngày thứ tư, Nam Nhị Hào người đoạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất năm ngoái và Nhiễm Đông Dương cũng là bạn trai tin đồn của Nghiêm Đại vào tổ, rốt cuộc diễn viên đều đã đến đông đủ.

Nghiêm Đại quay xong cảnh diễn cuối vào ban đêm, lúc đi ra phòng quay phim, nhìn thấy dưới lều vải có ngồi hai bóng lưng đang ngồi song song với nhau.

Nhiễm Đông Dương khẽ dựa trên ghế hỏi: "Cuộc sống lúc này thế nào?"

Nam Sơ cúi đầu nhìn kịch bản, giọng nói lạnh nhạt: "Rất tốt, ăn được ngủ được."

Mấy năm trước đây hai người từng hợp tác chung một bộ phim.

Nhiễm Đông Dương nghiêng người tới trước, đưa tay ra sờ đầu Nam Sơ, bị cô bình tĩnh tránh thoát, tay dừng tại giữa không trung, lúng túng cười cười: "Em làm sao vậy? Giống như biến thành người khác vậy."

Nam Sơ không ngẩng đầu, nhếch môi cười lạnh.

Nhiễm Đông Dương kéo cái ghế, dựa vào bên người cô nói: "Mặc dù khi đó em không thích nói chuyện, nhưng mà ít nhất em cũng dịu dàng, thế nào, mấy năm không gặp, Tiểu Mân Côi mọc gai rồi hả?"

Nam Sơ không để ý đến anh, vỗ kịch bản lên bàn, cầm bút khoanh tròn một đoạn, không mặn không lạt nói,

"Đoạn này sau khi anh đi tôi lại tới kéo anh, cảm xúc có thể thoát ra ngoài một chút."

Nhiễm Đông Dương cầm gối lót sau đầu, nằm dựa vào ghế: "Em nha, chính là tính cách quá thúi, không có chút nào đáng yêu."

Nam Sơ ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái.

Ánh mắt liếc về phía dưới cây hòe già cách đó vài mét có ẩn núp một bóng dáng lén la lén lút.

Nhiễm Đông Dương thu lại nụ cười, ngồi thẳng, tay chống trên bàn: "Em đừng nhìn anh như vậy, năm đó......"

Nam Sơ chợt cười với anh một tiếng, xòa tay ra, ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn.

Mùa hè chìm vào đêm đen, công việc quay phim dần dần kết thúc, ánh trăng chiếu xuống ánh sáng trắng nhạt, nước da Nam Sơ hiện ra màu trắng, cả người giống như đang phát sáng.

Trong lòng Nhiễm Đông Dương phức tạp khó nhịn.

Nhưng giống như bị ma xui quỷ khiến mà tiến tới.

Ai ngờ, một giây kế tiếp: "Bốp ——" một tiếng vang thật lớn, cái ót bị người khống chế, nện mạnh xuống góc bàn.

"Đclmm!"

Ngẩng đầu lên lần nữa thì trán sưng lên một cục, giống như sừng trâu.

Nhiễm Đông Dương bị đau mở miệng trách móc, Nam Sơ đã thu đồ đứng lên, ôm kịch bản vào trong ngực, một bộ váy dài màu đen càng làm hiện rõ dáng người xinh đẹp của cô, cúi đầu chào anh, lạnh lùng giống như một con thiên nga đen cao quý.

Cô cúi người xuống, ưu thế người đàn ông lúc nào cũng hiện rõ trong đêm tối, nhưng đêm tối lại che phủ người con gái trước mắt này càng thêm đáng sợ.

Nam Sơ mảnh mai, bộ xương nhỏ, đuôi mắt dài nhỏ, chân mày dịu dàng, đôi môi mỏng đơn thuần, rất ít khi tức giận, gần như không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Nhưng khi cô thật sự nổi giận, cả người liền thay đổi trở nên bén nhọn.

Giống như hiện tại,

Đôi chân mày nhăn lại càng thêm nổi bật.

"Nếu anh còn nhắc lại chuyện năm đó, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã quen biết tôi."
Bình Luận (0)
Comment