Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 44

Anh xong rồi.

Lâm Lục Kiêu đã ngồi vào ghế, vẫn còn ngậm thuốc lá dựa vào lưng ghế suy xét vẻ mặt Nam Sơ lúc rời đi,, bị Đại Lưu vỗ mạnh vào gáy mới hồi phục lại tinh thần, "Ngẩn người cái gì vậy? Đây là bạn học cao trung của tôi, cô em Hứa Uẩn, còn nhớ không?"

Hứa Uẩn mỉm cười, ánh mắt điềm đạm nhìn anh.

Lâm Lục Kiêu chỉ cảm thấy đau đầu, bỏ qua một bên, tự mình cầm bình rượu, rót đầy, buồn bực uống hết.

Anh rõ ràng không kiên nhẫn như vậy, một chút mặt mũi cũng không giữ cho cô.

Nghĩ vậy, sắc mặt Hứa Uẩn trắng bạch, ý cười trên khóe môi cũng không giữ được nữa, xấu hổ mà rót rượu cho bản thân: "Đại Lưu, tôi quên nói với cậu, chúng tôi hiện tại ở cùng một đơn vị, cách đây không lâu còn gặp qua ở đơn vị."

Gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng rót rượu.

Hứa Uẩn rót rượu cho mình xong, lại đứng dậy rót cho Lâm Lục Kiêu, rót xong, đặt bình rượu xuống, trên gương mặt một lần nữa treo lên nụ cười, tới kính anh: "Nào, tôi kính cậu một ly."

Nâng ly xong cũng không để ý đến anh, tự mình ừng ực uống hết.

Vừa rồi ở cửa, nếu cô không nhìn lầm, Lâm Lục Kiêu nắm tay của cô nàng kia, nếu cô không nhìn nhầm, cô nàng kia còn đẩy anh.

Hứa Uẩn từ cao trung đã thích anh, cô được đặc cách tuyển từ huyện khác, đám playboy thích trêu chọc con gái, cô khinh thường, cũng không chơi với họ, Lâm Lục Kiêu cùng đám playboy kia quan hệ rất tốt, không, anh cùng nam sinh đều quan hệ tốt, cho nên cô tự động đem anh cho vào cùng một loại với bọn họ, một mặt giả vờ chán ghét anh, một mặt lại nghe trộm lúc nữ sinh trong lớp thảo luận về anh, nhịn không được dỏng tai lên nghe.

Cô biết hành trình cùng ước mơ làm quân nhân của anh.

Cô biết anh thích súng, xe tăng, máy bay.

Cô cũng biết anh thích đá bóng.

Thậm chí, ngay cả khi anh ngồi trên ghế, vẻ mặt lúc thảo luận bài tập với nam sinh xung quanh, cô đều nhớ rõ. Anh cầm bút, vạch một câu trên giấy, đối phương chợt tỉnh ngộ, cầm tờ giấy anh vừa tính toán đi nghiên cứu.

Cô vẫn luôn cảm thấy đàn ông như vậy, là không thể với tới, yêu một người nào đó, là điều không thể tưởng tượng.

Cô vẫn luôn cho rằng, anh không giống những người khác.

Nhưng kết quả là, anh chọn bạn đời, cũng chỉ vậy, dáng người, tướng mạo.

Dáng người, tướng mạo của Nam Sơ rõ ràng ưu tú, cô cũng không thể không biết tự lượng sức mình mà cạnh tranh với cô ấy.

Cô phải buông bỏ, khó tránh khỏi có chút thương tâm, cho dù không thể làm người yêu, cô cũng không muốn mất đi một người bạn như vậy.

Cho nên tối nay cô mới bảo Đại Lưu mời bữa này.

Đại Lưu ngồi một bên bình tĩnh nhìn Hứa Uẩn rót rượu cho Lâm Lục Kiêu: "Uống đi, thất thần cái gì đấy?"

Lâm Lục Kiêu không để ý đến cậu ta, cuối cùng mở miệng, hướng phía ghế lô nói câu đầu tiên, "Hứa--"

Bị Hứa Uẩn chặn lại.

Hứa Uẩn khoát tay, "Lâm Lục Kiêu!"

Xong rồi, uống đi.

Đại Lưu cảm thấy không khí này sao nhìn ái muội như vậy, đôi mắt vô tội mở to nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một cái.

Nhìn Hứa Uẩn thì cảm thấy giống như hai người có chút gì đó, lại nhìn Lâm Lục Kiêu, thẳng thắn bộc trực, một chút gì đó cũng không có, Đại Lưu nghĩ thầm, chắc không phải là hai người này sống thoải mái quá, tiểu tử này vứt bỏ người ta chứ?

Tửu lượng của Hứa Uẩn không tốt, mới uống một chén mà khuôn mặt cùng viền mắt đều bắt đầu đỏ lên.

"Cậu nghe tôi nói đây."

Hứa Uẩn nói xong lời này liền liếc nhìn Đại Lưu, giọng nói có chút khản đặc, Đại Lưu cảm thấy ý của lời này là muốn mình tránh đi một chút, liền đứng lên, đẩy ghế ra: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút, hai người nói chuyện đi."

Hứa Uẩn dừng lại, chờ cậu ta rời đi.

Đại Lưu còn tốt bụng giúp bọn họ đóng cửa lại.

Ghế lô chỉ còn lại hai người.

Lâm Lục Kiêu đã sớm hết kiên nhẫn, xoa xoa mi mắt, tìm đến bao thuốc lá ở trên bàn, kẹp điếu thuốc trong tay, muốn ra ngoài hút thuốc.

Hứa Uẩn dường như nhìn ra, "Hút ở đây đi, tôi có lời muốn nói với cậu."

Anh cũng không thèm để ý, dựa vào ghế, nhả khói thuốc.

Kỳ thực Hứa Uẩn rất ghét mùi thuốc lá, lúc học cao trung rất ghét nam sinh hút thuốc, có đôi khi tan học ở trên đường nhìn thấy hai ba nam sinh tụ tập một chỗ hút thuốc, cô sẽ nhăn mặt chán ghét, nhưng kỳ lạ là, cô cư nhiên một chút cũng không chán ghét anh, mà trên người anh cũng không có vẻ bừa bộn giống như những nam sinh kia.

"Trước đây tôi nghĩ cậu là một người đàn ông đặc biệt, không giống như mấy tiểu tử mao đầu kia, người khác hỏi cậu một vấn đề, biết chính là biết, không biết thì thẳng thắn nói một câu không biết, cũng không giống như bạn cùng bàn của tôi, không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, bị người khác vạch trần thì tức giận mắng người. Sau này lên đại học, cũng đã quen qua vài người bạn trai, tính cách đều có chút giống cậu, nhưng lại luôn để tôi phát hiện ra khuyết điểm này nọ, tôi biết cậu cũng có khuyết điểm, ví dụ như thích hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ chửi hai ba câu thô tục-- Nhưng tôi lại không chán ghét, phản cảm giống như với bọn họ, ngẫm lại cũng bởi vì chưa đủ yêu thích, lần gặp lại này, tôi luôn cảm thấy là ông trời cho tôi cơ hội, muốn tôi nói đem những lời hồi cao trung muốn nói nhưng không dám nói nói hết cho cậu. Vì vậy, tôi đã lấy dũng khí để nói ra."

Thực ra kết quả cô có thể đoán được, bị từ chối, nói không khó chịu là giả.

Lải nhải xong mấy lời này, cô đã định nói thêm một câu: "Lúc trước là do tôi khinh suất, không nên nghĩ rằng chúng ta có khả năng, chúng ta vẫn làm bạn được chứ?"

Mà người đàn ông đối diện, vẫn kẹp chặt điếu thuốc, không nói một từ.

Nước mắt Hứa Uẩn cũng đã sớm chảy dài, kiêu ngạo cùng tự tôn đều bị ném ra sau, nhưng trước sau vẫn không nhận được một cái liếc mắt từ anh.

Đại Lưu từ nhà vệ sinh đi ra, liền thấy một bóng lưng đứng ở khu hút thuốc.

Nhỏ gầy, chân dài, cậu không nhịn được nhìn nhiều hơn một cái, lại nhìn thêm mấy lần nữa, nhìn rất quen mắt.

Cô gái kia quay lại, nhìn cậu mỉm cười ngọt ngào: "Anh Đại Lưu."

Đại Lưu ngây ra một hồi lâu: "Em chính là em gái ở nhà Lục Kiêu trước đây?"

"Thật trùng hợp." Nam Sơ nói, cười đến nét mặt cũng cong cong.

Đại Lưu từ nhỏ đã thích nói chuyện với mỹ nữ, đi tới: "Đã lâu không gặp em."

"Anh tại sao lại ở đây?"

"Ăn cơm cùng Lâm Lục Kiêu và một bạn học cao trung, Lục Kiêu cũng ở dưới lầu, có muồn vào ngồi một chút không?

Nam Sơ nở nụ cười: "Không được, em không quen bạn học cao trung kia."

"Cũng là một cô gái."

Đại Lưu nói xong liền cảm thấy hối hận, quan hệ của tiểu nha đầu này với Lâm Lục Kiêu vẫn còn mơ hồ, dưới lầu cũng đang mơ hồ, gặp nhau lúc này quả thực không thích hợp, tình hình này cậu không ứng phó nổi, nếu lão Thẩm ở đây thì tốt, có thể nghĩ kế giúp ông đây.

Nói xong liền xấu hổ cười cười, nhịn không được hỏi: "Em gái, anh hỏi em một câu, em và Lâm Lục Kiêu nhà bọn anh là quan hệ như thế nào?"

Nam Sơ cười nhẹ: "Anh thấy là như thế nào?"

Đại Lưu gãi gãi đầu: "Anh đâu biết, thấy gì nghĩ vậy, lần trước lúc ở nhà cậu ta, anh cảm thấy hai người giống như người yêu, nhìn kỹ lại không giống, dù sao thì với tính tình của Lục Kiêu, có thể có phụ nữ xuất hiện trên nghế sofa nhà cậu ta tuyệt đối là kỳ tích."

Nam Sơ cười nhạt, hỏi lại: "Vậy cô gái dưới lầu và Lâm đội trưởng có quan hệ thế nào?"

Đại Lưu uống hơi nhiều, nhanh mồm nhanh miệng, trí nhớ tốt, đem tất cả chuyện thời cao trung phun ra hết, hai người kia thích kia thích cãi nhau, đa số sẽ là Hứa Uẩn gây chuyện, Lâm Lục Kiêu không đáp trả. Đại Lưu nói mấy lời, liền đem hết tất cả chuyện hư hỏng thời cao trung của anh ra vạch trần.

"Thời cao trung cậu ta chính là một tay thích trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Thật không? Không nhìn ra đấy, anh ấy có vẻ rất trầm tĩnh mà?"

Đại Lưu giọng khoa trương: "Đó là em chưa thấy lúc cậu ta ngỗ nghịch, ỷ vào việc bản thân thành tích tốt, tướng mạo đẹp, liền đi lừa gạt các cô gái nhỏ."

Đúng lúc Lâm Lục Kiêu đi đến nghe thấy được, bước đến chỗ Đại Lưu xách cổ áo cậu ta, đem người trên lan can kéo lại: "Cậu nói lung tung gì với vợ tôi vậy hả?"

What--

Đại Lưu đứng không vững, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt có chút không tin nổi đảo qua lại giữa hai người.

"Thật là!!"

Lâm Lục Kiêu dùng chân đá vào bụng cậu ta.

Đại Lưu thứ thời chạy đi, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Thẩm Mục, không kìm được hưng phấn, giọng nói quả thực so với tìm ra châu lục mới còn kinh ngạc hơn: "Đm, lão Kiêu thực sự có bạn gái?"

Kết quả đầu bên kia điện thoại đáp hết sức bình tĩnh: "Ừm."

Đại Lưu: "Bạn gái của lão Kiêu nha, chính là em gái lần trước, vóc người cực kỳ tốt, chân dài siêu cấp vô địch!

Thẩm Mục nghiêng đầu kẹp điện thoại ngồi trước máy tính: "Ừm, là người mẫu, tên Nam Sơ."

"Mẹ cô ấy chính lầ diễn viên kia?"

"Đúng."

"Bà nội cậu, chuyện này chỉ mình tôi không biết?"

"Hai người họ vẫn chưa công khai, chờ xem, lần này Lâm Lục Kiêu không thoát được đâu--"

.........

Đại Lưu rời đi, Lâm Lục Kiêu gãi gãi mi mắt, nhìn liếc cô một cái: "Em đi ăn với ai vậy?"

Nam Sơ nhìn anh chằm chằm: "Đoàn phim."

Lâm Lục Kiêu bị cô nhìn đến hoảng sợ: "Đại Lưu đã nói gì với em rồi?"

Nam Sơ quét mắt nói: "Anh chột dạ cái gì?"

"Anh chột dạ?" Lâm Lục Kiêu cười nhạt, quay đầu nhìn hướng khác, tay trong túi năm lại, bỗng nhiên cúi người, ở bên tai cô thấp giọng: "Buổi tối theo anh về nhà, người nào chột dạ người đó làm cháu nội."

Nam Sơ không để ý đến anh, bàn tay chặn trước ngực anh, đẩy ra: "Buổi tối em còn có hẹn."

Lâm Lục Kiêu ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô, vẻ cấm dục này bày ra cho ai nhìn đây--

Nam Sơ đưa tay lên mặt anh, sờ soạng một cái, "Chờ phím đóng máy, em được nghỉ nửa tháng, đến lúc đó sẽ đi tìm anh." Nói xong liền đi.

Tay Lâm Lục Kiêu nắm chặt trong túi, nhìn bóng lưng của cô, khẽ cắn môi, cơ mặt giật giật.

Đại Lưu chờ ở dưới lầu, Hứa Uẩn đã sớm rời đi, lúc Lâm Lục Kiêu đi xuống, Thẩm Mục cũng đã lái xe tới đón.

Bước tới cửa xe, hai người trong xe còn nhiệt liệt cho anh một tràng pháo tay.

"Chúc mừng a, lễ độc thân năm nay lại thiếu đi một người rồi." Đại Lưu cười hì hì.

Kết quả, Lâm Lục Kiêu mở cửa xe đi vào, sắc mặt không tốt lắm.

Trầm mặc, lúng túng.

Thẩm Mục ho khan một tiếng, nhìn kính chiếu hậu, hỏi một câu: "Vẫn còn sớm, đi uống một chén không?"

Đại Lưu hưng phấn: "Đi, tôi biết một nơi mới mở ở gần đây."

Lâm Lục Kiêu không có hứng thú, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện nha đầu kia, lạnh nhạt nói: "Không đi."

Đại Lưu đưa tay vỗ vào chân Thẩm Mục: "Đừng để ý đến cậu ta, đi, tôi biết địa chỉ, đưa cậu ta đến đó, không uống thì cứ ở trên xe mà ngơ ngẩn."

...

Lúc ăn cơm, Nam Sơ nhận được một cú điện thoại.

Là Tưởng Cách.

Gần đây Tưởng Cách cũng không xuất hiện làm phiền cô, giọng nói qua điện thoại cũng rất không kiên nhẫn, thái độ gần đây xoay chuyển 180 độ, Nam Sư nghe rõ ý tứ bên kia, đại khái là bảo cô nhanh chóng tới đón người, Nam Sơ nói câu cảm tạ, lạnh lùng cúp điện thoại.

Qua vài phút, bên kia gửi tới định vị.

Nam Sơ dựa theo vị trí trong định vị đi tìm, đi qua đại sảnh náo nhiệt, âm nhạc, tiếng trống đập vào tai cô, nghe đến nhức óc.

Đẩy cửa phòng bao ra, mùi thuốc lá liền đập vào mặt, theo bản năng nhíu mày, cô bước vào, người nằm trên ghế salon, tóc tai hỗn loạn, áo sơ mi mở ba cúc, tay áo xăn đến khuỷu tay, trên cánh tay trắng nhỏ có vài vết tím bầm.

Nam Sơ nhớ đến Lâm Lục Kiêu.

Cánh tay anh, là như thế nào--

Sạch sẽ, khỏe mạnh, tràn đầy sức lực.

Nam Sơ kéo người lên, vỗ mạnh vào cái, đem người kia đánh tỉnh: "Lâm Khải."

Lâm Khải giật mình, trạng thái cực kỳ không ổn, ý thức rời rạc, người mê man, mơ màng nhìn thấy Nam Sơ, dựa lưng lên sofa, dùng tay vò tóc: "Sao cô lại tới đây?"

"Tưởng Cách gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Khải vò đầu nhớ lại cái tên Tưởng Cách, phản ứng chậm, một lúc lâu sau mới cất một tiếng: "Tên Hoa Kiều kia? Cô sao lại liên quan tới anh ta?"

Nam Sơ bình tĩnh nhìn cậu ta: "Đồ đâu."

Lâm Khải chỉ nhà vệ sinh: "Bên kia."

"Cậu hút?"

Lâm Khải buồn bực nắm tóc, cực kỳ thống khổ, cúi đầu xuống hai đầu gối: "Tôi gần đây có chút mệt! Còn có thể làm sao? Cô biết tôi bị hủy bao nhiêu nhạc hội rồi không?"

Kết quả, vừa dứt lời.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, một đám người mặc đồng phục tiến vào.

Là cảnh sát. Tra xét.

...

Mấy người Đại Lưu vừa mới vào quán bar vừa đúng lúc gặp cảnh sát kiểm tra, phục vụ quán bảo ba người bọn họ lấy căn cước ra, kết quả, Đại Lưu liếc mắt vào bên trong liền thấy dáng vẻ của người đứng đầu đoàn kiểm tra: "Lục Kiêu, đó không phải Đại Hoa sao."

Ba người liền nhìn qua, không phải chứ.

Một tân đồng phục, uy phong lẫm liệt, còn đâu dáng vẻ của tiểu tử bị bọn họ ăn hiếp đến phát khóc trước kia, thực ra quan hệ của mọi người đều rất tốt, tuy thỉnh thoảng có ầm ĩ cáu gắt, lớn lên những chuyện kia đều trở thành vui đùa.

Đại Lưu vẫy tay: "Hoa ca."

Người cảnh sát kia quay đầu lại, mặt chữ điền, da mặt trắng trẻo, nhìn thấy người quen, muốn cười, nhưng phải nhịn lại một chút: "Anh đây đang chấp hành công vụ, ba người, lấy thẻ căn cước ra."

Ba người liền hậm hực rút thẻ ra.

Đại Hoa liếc mắt, chỉ vào thẻ của Lâm Lục Kiêu, "Ha, ảnh từ thời cấp hai, còn chưa đổi đi? Lão Hoảng cải trang thành cậu à?"

Lâm Lục Kiêu cất vào, bình thản nở nụ cười nói đùa: "Nhan sắc quá đỉnh, lười đổi."

Đại Hoa liếc anh một cái: "Đức hạnh đâu, vẫn không biết xấu hổ như thế."

Nhìn xong lại chỉ Đại Lưu: "Cậu ăn ít một chút, cái khung ảnh sắp không chứa nổi mặt cậu nữa."

Đại Lưu liền đưa tay đánh cậu ta.

Đại Hoa: "Cậu đánh lén cảnh sát đấy à?"

Đại Lưu ngượng ngập, lúc này, bỗng nhiên có người từ trên lầu đi xuống, xông tới, thở hổn hển: "Đội trưởng Hoa, trên lầu có phát hiện."
Bình Luận (0)
Comment