Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 56

Edit: windy

Ngày ở nước Mĩ cực kì yên bình, Nam Sơ rất ít khi nhớ tới Lâm Lục Kiêu, cô đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc học của mình.

Nam Nguyệt Như chọn cho cô hệ biểu diễn, lúc nhàn rỗi còn tìm một thầy dạy cắm hoa cho cô.

Biểu diễn là công việc.

Cắm hoa là tĩnh tâm.

Nam Nguyệt Như tìm cho cô một giáo viên đến từ Nhật Bản, một người phụ nữ cực kì dịu dàng, tên là Muzi, khi biết được Nam Sơ vẫn đang tu tâm, khó có được mà bắt chuyện với cô, “Cắm hoa cùng tu tâm là một, đều là tẩy rửa linh hồn, đại đa số người hiện đại bởi vì đang làm việc áp lực, dẫn đến áp lực tinh thần. Kì thật cũng cần phải thả lỏng tinh thần, để cho bản thân yên tĩnh, ở thành phố sầm uất này tìm cho chính mình nội tâm thanh đạm, quên đi phiền não trần thế.”

Tu tâm cùng cắm hoa đối với Nam Sơ kì thật đều không có tác dụng gì, nên mất ngủ vẫn là mất ngủ.

“Đại sư của chúng tôi, Minh Cốc tiên sinh, cũng là tín đồ Phật giáo, nếu cô có hứng thú, tôi có thể đưa cô đi nghe buổi tu của ông ấy, ông ấy nói rất hay.” Muzi quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Nhật.

Nam Sơ ôn hòa cười cười, trả lời lại bằng tiếng Nhật: “Lần sau đi.”

Muzi nhìn cô một hồi, từ từ nói: “Gần đây cô cười nhiều hơn rồi.”

Nam Sơ không cảm thấy được, người khác lại thấy không ít.

Muzi : “Lúc mới quen thấy cô hơi lạnh nhạt, trong lòng đè nặng nhiều chuyện, trạng thái cô tốt hơn nhiều rồi, cắm hoa chính là như vậy, một lúc sau, người từ từ sẽ yên tĩnh, sẽ tìm về bản thân lúc ban đầu.”

Muzi đi rồi, Nam Sơ dựa vào ban công hút thuốc, nhà ở Mĩ mua ở trên thị trấn nhỏ, phía trước có hoa cỏ, còn có hai con Husky.

Nam Sơ không có duyên với chó mèo, dị ứng với con có lông, hiển nhiên hai con chó cũng không chào đón chủ nhân mới tới, cô ngoại trừ đi học, thời gian còn lại đều ở ngốc trong biệt thự, lúc không có Nam Nguyệt Như và dì, thời gian còn lại cô đều mắt to trừng mắt nhỏ với hai bọn nó.

Hai bọn nó là bảo bối của Nam Nguyệt Như, vào ban đêm nổi ác ý, Nam Sơ nghĩ muốn vụng trộm vứt bọn nó ra ngoài.

Kết quả hai bọn nó lại to đùng, quỳ rạp trên mặt đất như bùn lầy, cô có kéo cũng không động đậy.

Nam Nguyệt Như cảnh cáo cô không được đánh hai bọn nó, Nam Sơ mới buông tha.

Hôm nay, Nam Nguyệt Như từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Nam Sơ đang nhả khói ở ban công, giày cao gót giẫm xuống, giành lấy điếu thuốc của cô vứt xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Buổi chiều không có lớp?”

Nam Sơ gật đầu.

Nam Nguyệt Như cực kì châm chọc: “Con luyện lời kịch hẳn hoi cho mẹ, mẹ xem tất cả bộ phim con diễn, lĩnh hội kịch bản còn kém.”

Nam Sơ: “A…”

Nam Nguyệt Như: “Phim con diễn cũng có một bộ có thể xem, ngoại trừ bộ Hạ Chính Bình kia, những bộ khác đều lộn xộn. Con luyện tập lời kịch của con hẳn hoi, bộ phim tiếp đó mẹ sẽ sắp xếp cho con.”

Hiện tại cô ngoại trừ a… Còn có thể nói cái gì?

Nam Nguyệt Như mặc dù vắng bóng rất lâu, nhưng tài nguyên trong tay không ít, tài nguyên có thể nhận quả thật nhiều hơn so với Thẩm Quang Tông, một tháng sau, liền đến thông tri Nam Sơ, về nước thử vai.

Đạo diễn rất nổi tiếng, là vai nam chính bà đã từng hợp tác trong một bộ phim, sau đó chuyển ra hậu đài, tạo ra không ít bộ phim nổi tiếng.

Kì thật không như Nam Nguyệt Như giới thiệu.

Là vừa khéo qua tết năm nay, phim của Hạ Chính Bình vừa vặn chiếu lên.

Nam Sơ diễn cực kì làm cho người ta kinh diễm.

Cô đem Liễu Oánh Oánh khắc họa sắc sảo, động tác đều thích hợp, một cái nhăn mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân, đều là phong tình.

Đặc biệt màn cuối phim.

Liễu Oánh Oánh biết được tướng quân đã chết trận, mất hồn trở về cửa hàng nhỏ, thím hàng xóm chỉ tay về phía cô, “Tướng quân đã tới, đứng ở hẻm kia, viết cái gì đó.”

Liễu Oánh Oánh tìm được cửa ngõ.

Dưới hàng gạch phát hiện một hàng chữ khắc.

Ngựa chiến cả đời, người nào cùng ta, cùng núi sông, tình sâu nghĩa nặng.

Hai mắt cô nước mắt giàn giụa, ngón tay sờ từng chữ một, nhớ tới lúc tướng quân đưa cô đi tung hoành, nhớ tiếng cô cười vui.

Cảnh khóc cuối cùng này thật sự làm cho người xem phải cảm động khóc lên.

Có người xem bình luận, “Xem bộ phim này, cảm giác duy nhất chính là Nam Sơ là yêu tinh quốc dân.”

“Mặc sườn xám rất đẹp.”

Tự động xem nhẹ một chút bình luận không tốt, dù sao hắc tử tùy ý cũng có thể thấy được.

Nhìn hai bình luận tốt kia, lần đầu tiên Nam Sơ cảm thấy được, cố gắng của cô cuối cùng cũng có người tán thành.

Đánh giá cực kỳ đúng trọng tâm.

Hành động của cô biết tròn biết méo, không đủ đất diễn, đương nhiên quả thật đem vai Liễu Oánh Oánh diễn sinh động.

Đạo diễn chính là nhìn thấy bộ phim kia liền chủ động đến chỗ Nam Nguyệt Như nghỉ ngơi ở nước ngoài, chuyện của Nam Sơ ông nghe qua không ít, nhưng ít ra ông nguyện ý xem biểu hiện của Nam Sơ, nếu thật thích hợp, cũng nguyện ý dùng cô, dù sao đối với diễn viên mà nói, vai diễn      quan trọng hơn cuộc sống.

Nhưng vai diễn kia cũng không thoải mái gì.

Phim cổ trang võ hiệp, có đánh võ, bởi vì phim quay vào mùa hè, kết hợp với lúc đó là nghỉ hè, mùa đông còn phải mặc quần áo mỏng quay ở trong rừng.

Yêu cầu duy nhất của Nam Nguyệt Như với cô là lúc diễn đánh nhau không được dùng đóng thế.

Đạo diễn với cảnh đánh nhau cũng yêu cầu cao, không chỉ đánh nhau xinh đẹp còn phải đánh thật, không thể làm lộ, dáng người Nam Sơ cao, đánh nhau rất là xinh đẹp, chỉ là không đủ lực, người quá yếu, động tác có chút khoa chân múa tay.

Trải qua mấy lần, đạo diễn cũng không có kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, để cho cô đổi đóng thế.

Nam Sơ kiên trì: “Trước ông quay vào trận đi, chúng tôi sẽ thử lại xem.”

Đạo diễn cầm loa, nhìn cô một lúc, cảm thấy cô vẫn rất có sự dẻo dai, gật gật đầu: “Được.”

Diễn viên đánh võ với cô tuổi tác không sai biệt với cô mấy, từ tiểu học đã học võ, vài lần đánh qua, có chút không vừa ý, dẩu miệng đứng ở một bên trợn trắng mắt rầu rĩ không vui.

Nam Sơ thầm nghĩ: Tốt xấu tôi cũng là minh tinh nhỏ tuyến 18, có thế nào cũng sẽ không tôn trọng người khác như thế đâu.

Nhưng mà cũng đúng.

Mùa đông lạnh như vậy, bảo người ta ngâm ở trong nước, bồi một minh tinh tuyến 18 đại khái chỉ có ba giây cảnh đánh nhau, chuyện này dù ai cũng không vừa ý, lại còn không được thù lao cao.

Nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, hiện tại cô cũng được tính là tuyến 16 rồi.

Lần thứ 38 bị người ta đánh ngã, trên người trên mặt đều là bùn, chân trực tiếp mềm nhíu ở trong nước, lột từng tấc da một.

Nam Sơ cuối cùng đã ngẫm ra tinh túy diễn đánh nhau.

Không quá vài ngày nhiệt tình của cô đến đạo diễn cũng nhìn không được, nhưng Nam Nguyệt Như vẫn không hài lòng, cảm thấy cô thiếu chút tinh khí, đạo diễn cảm thấy người mẹ này sao lại nhẫn tâm vậy? Không ít lần lén hỏi: “Là con gái cô phải không đấy?”

Bị Nam Nguyệt Như xem thường, quan hệ của hai người cũng tốt, thật cũng không so đo, sau đó đạo diễn nghĩ lại, người phụ nữ như Nam Nguyệt Như đối với bản thân đã nhẫn tâm như thế, càng đừng nói là con ruột.

Lúc quay phim bà thật sự rất chuyên nghiệp, gia nhập nhiều năm như vậy, quay trên trăm bộ phim, tất cả các đạo diễn từng hợp tác với bà đều không thể không khen ngợi chuyên nghiệp của bà, tuy người có chút cao ngạo, lúc quay cảnh đánh nhau cũng không dùng đóng thế, với mỗi một cảnh đều muốn tốt hơn, đem nhân vật tiêu hóa biến thành linh hồn của chính mình, từ từ nhập vai, cho nên mỗi một vai diễn của bà đều vô cùng xâm nhập lòng người.

Khi quay bộ phim kia, Nam Sơ tập trung cao độ, lại chạy từ Mĩ về Trung, một thân gầy guộc, thần kinh buộc chặt, người liền bị bệnh.

Trên người đều là vết buộc và vết thương do cảnh đánh để lại.

Mùa đông đôi chân kia ngâm ở trong nước lâu, tới mùa xuân, thời tiết mưa dầm liền vô cùng đau.

Tuy nói thể xác và tinh thần mệt mỏi.

Nhưng khi đạo diễn gửi cho cô mấy cảnh biên tập, loại cảm giác thỏa mãn này trước kia cô chưa từng trải qua.

Cảm giác chạy như điên hướng tới mục tiêu cô chưa từng lĩnh hội qua.

Có lẽ con đường này cũng không có người đồng hành cùng cô, nhưng ít ra, cô lại cách anh thêm một bước.



An Giang.

Núi Lộc ở phía nam của nước, đồi núi trùng điệp, gập gềnh uốn lượn, đối núi xanh mướt.

Núi cao cây cối um tùm, vách đá dựng đứng, trong rừng cây cối rậm rạp, xanh um tươi tốt không ngớt, năm trước mới vừa rơi một trận tuyết, trời đất đều đã tạo thành một tầng màu trắng, mặt đường tích tầng tuyết trắng dày đặc.

Đêm khuya mọi âm thanh đều yên lặng, một chiếc xe cứu hỏa chạy uốn lượn trên đường núi.

Đèn xe sáng bừng chiếu lên trên cánh cửa sắt của đội phòng cháy núi lộc, trạm gác mở ra, xe chậm rãi tiến vào trong đội, rồi dừng lại.

Từ trên xe nhảy xuống bảy tám dáng người cao lớn, mặc đồ phòng chays.

Vừa đứng ở phía trước thay quần áo, vừa rảnh rang nói chuyện rôm rả.

“Mùa đông đánh dã chiến, hai người kia cũng thật là đủ rồi.”

“Cẩu độc thân cậu đừng nói thế.” Người nói chuyện chính là người mặt chữ điền đứng thứ hai, làn da ngăm đen, tên Triệu Quốc.

Có người phụ họa: “Đánh dã chiến ngược lại tôi không  có ý kiến, xe này chạy vào trong kênh rạch, còn bị khóa trái ở bên trong tôi thật không biết là cái này làm thế nào.”

Triệu Quốc vỗ vỗ vai đồng đội, cười ha ha: “Đó là cậu chưa gặp, tôi ở phòng cháy mấy năm, cái gì kì lạ cũng thấy qua, kì lạ hơn cũng đã gặp qua.”

Mấy người trò chuyện rất sôi nổi.

Người đàn ông đứng đầu lại không nói một lời, bóng dáng cao lớn, trầm mặc thay đồ xong liền đi ra ngoài.

Kết quả bị Triệu Quốc giữ lại, “Này này này, Lục Kiêu, ngày mai là giao thừa, nếu không mình xem xét chỉnh lại mấy tiết mục đi?”

Lâm Lục Kiêu thay đồ xong, hai tay đút trong túi, nghiêng người liếc nhìn anh ta một cái, còn không chờ anh ta nói chuyện, Triệu Quốc đã bị Trung đội trưởng Trần Húc Xuyên giữ ót lại, “Thành thật cho tôi, cả ngày không gây sự nhớ rồi hả!”

Triệu Quốc xoa xoa cái ót, “Lục Kiêu ở đây năm đầu tiên với chúng ta, dù sao cũng phải hoan nghênh một chút chứ.”

Không phải hoan nghênh, chính là bản thân muốn chơi thôi.

Triệu Quốc rất thật thà chất phác, không làm ầm ĩ, thành thành thật thật làm việc, vừa vào đơn vị được chút phúc lợi liền gửi về cho mẹ.

Lâm Lục Kiêu đến đây không được mấy tháng, bộ dáng lại đẹp trai, lại là bên phía Bắc phái tới, hơn nữa bình thường anh cũng không nói nhiều.

Người trong đội ngay từ đầu nhìn anh thấy rất khó chịu, khắp nơi tìm anh, liền cảm thấy được anh lên mặt, nhưng mà dù gì cũng là bên trên phái xuống, không rõ bối cảnh, cũng không dám làm gì quá phận, chỉ ngầm chỉnh anh, trái lại Triệu Quốc tính tình thật thà, không dám cùng mấy người khác làm loạn.

Mặc kệ đội viên khác khuyên nhủ thế nào, Triệu Quốc chính là không theo người ta làm bậy, thứ nhất anh ta không thích đối địch với ai, thứ hai anh ta rất thích Lâm Lục Kiêu, cảm thấy tuy anh trầm mặc, không dễ tiếp xúc, nhưng làm việc rất được, không những thế anh ta còn nghiêng về bên anh chút.

Về sau có một buổi tối cực kì trùng hợp, hai người ngồi nói chuyện với nhau, Triệu Quốc nói những lời này cho anh nghe, Lâm Lục Kiêu cúi đầu vui vẻ, người ngửa về phía sau, tay chống trên mặt đất.

Lời này mà để cho đám Đại Lưu nghe thấy.

Dự đoán là người đầu tiên không đồng ý, khẳng định giơ cao cờ lên khắp thế giới mà hét lên: “Từ nhỏ đã nghiêng về phía anh ta hoàn toàn! Đừng nhìn anh ta như vậy là có tiếng cũng có miếng, kì thật anh ta toàn là một bụng nghĩ xấu xa!”

Triệu Quốc hoàn toàn phục anh là sau một lần anh cứu viện.

Vào lúc cuối tháng 12, đất đá sụp lở xuống, đè xuống mấy hộ gia đình, không biết anh lấy đâu ra kinh nghiệm, chỉ huy còn thuận tay hơn Trung đội trưởng, đặc biệt bình tĩnh, tuy phía dưới còn có người không ưa anh, nhưng lúc cứu viện vẫn là một lòng, hết sức ăn ý, giải quyết trong thời gian gia hạn, phán quyết vừa nhanh vừa chuẩn.

Từ đó về sau, người bới móc cũng ít đi.

Gặp mặc, cũng đơn giản gọi lên một tiếng, “Anh Lục Kiêu.”

Đàn ông mà, lòng tự trọng vẫn quan trọng lắm.

Có người lén tìm Lâm Lục Kiêu luyện tập, bị anh đánh cho thương tích đầy mình, sau đó hơn hai mươi người trong đội chợt phát hiện ra một chuyện.

Đàn ông 30, thực mẹ nó tràn đầy sức quyến rũ tuổi tác.

Triệu Quốc không khỏi không nói: “Hi vọng bản thân lúc đến tuổi 30 cũng có sức quyến rũ giống như anh Lục Kiêu.”

Đồng đội không chút khách khí châm chọc: “Thôi đi, cậu có khuôn mặt của anh ấy sao?”

Có vài thứ, kì thực là trời sinh.

“Vừa thấy anh ấy liền không tầm thường.”

Vào đầu xuân, buổi tọa đàm buổi tối.

Triệu Quốc thần thần bí bí nói xin mọi người xem phim.

Phòng ngủ tám người buông tay ngồi chờ anh đưa cho vé xem phim.

Triệu Quốc lại thần bí lấy từ sau lưng ra một màn hình chiếu sáng choang.

Mọi người thổn thức: “Cái quỷ gì đấy?”

Triệu Quốc: “Tiền của tôi sớm đã kí gửi về cho mẹ tôi, mấy hôm trước chỉ đạo viên xuống thôn truyền phát tin tuyên truyền phòng cháy, đem thức đồ chơi này cho tôi, tôi mới có một bộ phim mới, tới cùng nhau xem đi.”

Mọi người bày tỏ: “Không chút hứng thú.”

Triệu Quốc nhìn về phía Lâm Lục Kiêu, người nằm trên giường, trong tay cầm một quyển “Bàn về quân sự”.

“Lục Kiêu, anh xem không?”

Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Mọi người xem đi.”

Triệu Quốc tiếp tục khuyên: “Bộ phim này cực kì nổi! Trên mạng bình luận siêu cao cấp! Là của đạo diễn Hạ Chính Bình, năm mới năm nay, phòng chiếu bùng nổ, nghe nói bên trong có người ngực rất to, có xem hay không?”

Trọng điểm: Ngực rất to.

Mọi người: “Tùy tiện, cậu chiếu đi.”

Triệu Quốc vui sướng hài lòng đi bật.

Lâm Lục Kiêu nhìn quyển bàn về quân sự của anh, cũng không ngẩng mắt liếc nhìn một cái.

Chừng mực phim Hạ Chính Bình sẽ không quá, ngực quả thật rất to, chỉ là đã bị che đi rồi, toàn bộ hành trình Liễu Oánh Oánh mặc sườn xám, không có gì có thể nhìn, chỉ là ngẫu nhiên mặc sườn xám sẽ lộ ra đôi chân, làm người mơ màng thôi.

Đặc biệt lúc cưỡi ngựa cùng với tướng quân, con ngựa khẽ đi lên đi xuống.

Mọi người: Quả thật to, nữ diễn viên này là ai?

Triệu Quốc không biết, chưa bao nhớ rõ tên diễn viên, “Mặc kệ cô ấy là ai, to cậu liền nhìn!”

Đến lúc phim chiếu cảnh thân mật duy nhất, tuy nói là thân mật, nhưng chỉ là cảnh hạ màn xuống, hiện lên hai bóng người.

Tách.

Tắt đèn.

“A, bị “tiểu bạch kiểm” ăn!”

Lâm Lục Kiêu theo bản năng ngẩng đầu từ trong sách lên, lườm một cái, liền nhìn thấy hình ảnh Nam Sơ môi hồng răng trắng khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên.

Bộ sườn xám xanh đen kia đặc biệt tôn dáng, dáng người xinh đẹp.

Một giây sau.

Phim chiếu bị người nào đó cắt ngang.

“Đều đi ngủ cho ông đây!”
Bình Luận (0)
Comment