Anh không tin cô sẽ ở lại vì không ai lại giữ một con quái vật bên người sau khi nhìn thấy vũng bùn tối tăm và bẩn thỉu của nó.
Nhưng cô bước đến, trên mặt mang vẻ bình tĩnh sau khi được nước mặt rửa sạch dang tay ôm lấy cổ anh, đột ngột kéo anh xuống, vùi mặt vào hõm cổ. Anh có cảm giác trán cô chạm vào động mạch giữa cổ mình, mỗi lần máu lưu thông đều cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, sau đó có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống yết hầu, theo hơi thở của anh chảy vào ngực.
"Em... làm gì vậy?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.
"Em nói em sẽ không đi." Cô áp vào cổ anh rồi cắn lên vai.
Người đàn ông này thật đáng sợ, trong mắt anh luôn ẩn chứa dục vọng đang chực dâng trào, cả người giống như biển trong đêm đen, chỉ nhìn anh thôi nhưng lại có cảm giác như có xúc tu đang bò ra từ vực thẳm, quấn lấy cô từng chút một, sau đó siết từ từ cho đến khi tất cả các nguồn sáng biến mất và thế giới trở nên ngột ngạt. Nhưng cô không thể giải thích được rằng tại sao ngay cả lúc như vậy, anh vẫn không làm tổn thương cô. Mặc dù anh có những suy nghĩ không thể nói ra, không thể dò được, ẩn sâu trong lòng, nhưng anh đã cố gắng hết sức che giấu chúng để không làm cô sợ. Cô thấy sự nhẫn nại của anh, cho nên muốn nói không sao đâu, em không sợ.
"... Ý em là gì?" Anh hỏi lại, với giọng điệu không thể tin được.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, trán đụng trán, mũi chạm mũi: "Em nói, em sẽ không đi. Em biết anh là ai, lòng dạ anh đen tối như thế nào, nhưng em không coi thường anh."
Người đàn ông im lặng, nhưng cánh tay đang buông xuống đột nhiên bóp chặt eo cô, trong mắt lóe lên ánh sáng, như đã kìm nén rất lâu, rồi nói: "Em nói lại đi."
Người phụ nữ thở dài, nói: "Mặc dù anh là người vừa âm u vừa mẫn cảm, giết người như ngóe, lạnh nhạt vô sỉ, không có nhân tính, lúc nào cũng dọa bẻ gãy tay em... Nhưng em sẽ không bỏ rơi anh, vì em biết rằng anh là người đối xử với em tốt nhất trên đời." Cô rướn người hôn lên khóe miệng anh, "em muốn đối tốt với anh, sẽ không để người khác bắt nạt anh, cũng không bỏ mặc anh. Cho nên, đừng nghi ngờ em nữa, được không?"
Đôi mắt anh hơi mở to, nhưng trong mắt lại nổi lên bão tố hung hãn xưa nay chưa từng có, đột nhiên kéo cơ thể người phụ nữ lại gần, tay nắm chặt cằm nhỏ của cô, nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em có biết hậu quả của việc nói dối tôi là gì không?"
Hoa ngôn xảo ngữ gạt người rồi bỏ trốn, thủ đoạn này không còn tác dụng đối với anh.
Cằm của người phụ nữ nhanh chóng đỏ lên. Anh nghĩ cô sẽ sợ nhưng người phụ nữ chỉ lặng lẽ nhìn anh, không chút sợ hãi hay né tránh. Ánh mắt cô như ánh ban mai, chăm chú nhìn anh một lúc, thấy anh vẫn còn chần chừ, cô dường như mất kiên nhẫn nhíu mày nên đột nhiên thoát khỏi sự khống chế, đập trán vào sống mũi anh, xương cốt va vào nhau phát ra tiếng vang, anh không kìm được đau đớn mà kêu lên.
Anh thấy cô lùi lại một bước, vầng trán và cằm ửng đỏ, cô tự tin hỏi: "Vậy thì anh nghĩ gì về em? Để em bị còng tay và không được đi đâu sao?" Sau đó, cô đưa tay ra trước mặt anh, "nào, em không sợ, chỉ là em ăn uống tiêu tiểu gì, anh đều phải phụ trách."
Người đàn ông nhìn đôi cổ tay mảnh mai và trắng nõn trước mặt, giơ chúng lên, yếu ớt đến mức dùng chút lực là có thể vặn gãy, anh khẽ siết chặt bàn tay, trên cổ tay liền hiện lên dấu tay đỏ ửng. Nhưng đôi tay lại nói rõ với anh rằng, hãy còng nó đi, cô chính là của anh. Cô tự nguyện bước vào cái lồng này, không sợ hãi hay trốn tránh, giống như một con cáo nhỏ thông linh*, nói với người thợ săn hung ác, đi nào, mang vòng cổ cho tôi.
*thông linh: thấu hiểu tâm líTác giả có lời muốn nói:
Hô hô.