Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai

Chương 57

Phiên ngoại hai

Hạ quyết tâm muốn có em bé, Dư Tễ Đan liền bắt đầu tích cực chuẩn bị.

Đầu tiên Dư Tễ Đan lôi kéo Lý Mính Hưu đi bệnh viện kiểm tra —— 

Thời gian hạnh phúc vui sướng thật sự quá mau, trong bất tri bất giác hai người đã kết hôn hơn hai năm, bọn họ sớm cũng nên có một cậu hoàng tử hay một cô công chúa, vì vậy nhất định phải xác nhận tình huống thân thể đầu tiên, hiện tại có thích hợp mang thai hay không.

Lý Mính Hưu đương nhiên không thể nào vui khi đi kiểm tra mấy thứ này, anh hiện tại căn bản là không muốn sinh em bé

Nhưng ngại vợ……

Anh cũng chỉ đành vâng lời cùng cô đi bệnh viện.

Dư Tễ Đan chủ yếu là lo lắng cho Lý Mính Hưu.

Trước kia Lý Mính Hưu là thuốc lá không rời tay, rượu cũng chẳng kiêng, mỗi ngày thuốc lá với rượu say sưa, cũng may ở trong ngục giam mấy năm đối với Lý Mính Hưu cũng không phải cuộc sống bi kịch hoàn toàn, ít nhất cũng giúp anh ít hút thuốc lá và uống rượu.

Sau khi ra tù Lý Mính Hưu chỉ là ngẫu nhiên đụng vào cồn.

Nicotin…… có vợ bên cạnh thì không dám, không có vợ bên cạnh… hẳn là có phóng túng một chút…

Trải qua đợt kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, hai người thân thể khỏe mạnh, trên phương diện này mà sinh em bé thì không có vấn đề gì.

Duy nhất không được hoàn mỹ là: Dư Tễ Đan từ trước tới nay “cuồng Công tác” khiến cho thân hình cô quá gầy, hơn nữa hàng năm kén ăn làm cho thiếu hụt dinh dưỡng, không thích hợp mang thai.

Quá gầy……

Thiếu Dinh dưỡng ……

Dư Tễ Đan có chút buồn rầu, không thể không bắt đầu bồi bổ.

Axit folic cùng vitamin gì đó không cần phải nói, cô mỗi còn ăn nhiều, ít nhất nửa chén cơm, ngày thường sữa bò, hạch đào, cùng với đủ loại trái cây —— Lý Mính Hưu mua cho cô, càng vui cô càng ăn, sau này buổi tối tan tầm về nhà, miệng Dư Tễ Đan cơ bản không rảnh rỗi, mỗi ngày bụng đều phải ăn đến phình phình.

Bị Dư Tễ Đan tính kế, thái độ Lý Mính Hưu trong thời gian ngắn ngủn sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất —— ban đầu, anh là mặt ngoài phối hợp nội tâm kháng cự…… anh cùng Dư Tễ Đan mới kết hôn bao lâu? Thế giới Hai người vừa mới bắt đầu! Anh trải qua bao gian nan, khổ cực, còn chưa hưởng thụ được bao lâu, liền phải lâm vào nỗi khổ con cái sao? Cái gì mà lừa gạt chứ?

Chỉ là không bao lâu, Lý Mính Hưu liền cảm thấy bản thân đi tới thiên đường!

Mỗi buổi tối, anh có thể đem một trăm loại thức ăn cho vợ của mình dùng, cô không chỉ có không có một câu oán hận, thậm chí còn tích cực phối hợp với anh……

Mỗi kỳ nghỉ cuối tuần, anh còn có thể không kiêng nể gì, sáng, trưa, tối, cơm ngày ba bữa, nếu vợ tâm tình tốt nói không chừng anh còn có thể nấu thêm bữa khuya, quả thực hạnh phúc!

Như vậy không xấu hổ, không lo âu việc sinh hoạt làm Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu tình cảm phu thê càng thêm tiến bộ vượt bậc ——

Nếu lúc trước là “Gắn bó keo sơn”, như vậy hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng “trẻ con bên nhau” để hình dung bọn họ……

Mỗi ngày Dư Tễ Đan đều phải tìm Lý Mính Hưu, nếu một ngày không thấy, không sờ tới anh, thì giống như lâm vào nước sôi lửa bỏng, đau đớn muốn chết, nghĩ đến đối phương hận không thể khóc ra lời. Nhất định phải gọi điện thoại, nghe giọng của đối phương, cảm thụ hô hấp đối phương mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, đó gọi là “Sống một ngày bằng một năm”.

Nhưng Lý Mính Hưu sẽ nỗ lực ngăn chặn chuyện này xảy ra —— mặc kệ anh ở bên ngoài vội đến đâu, đều sẽ cố gắng về nhà chăm sóc Dư Tễ Đan, nếu thật sự là không thể về được, thì anh cũng sẽ gọi tài xế trực tiếp đem Dư Tễ Đan tới.

Cứ như vậy, tính ra những hạnh phúc, vui sướng đã bị thời gian lấy mất, cũng giằng co dài đến một năm, suốt mười hai tháng.

Dư Tễ Đan mỗi ngày đều được bổ dưỡng, trừ kỳ kinh nguyệt, mặt khác mỗi ngày đều cùng Lý Mính Hưu tác nghiệp trên giường, cũng mặc kệ cô nỗ lực như thế nào, cô đều không có em bé.

Tháng thứ mười ba của thời kỳ rụng trứng qua đi, sáng sớm tinh mơ Dư Tễ Đan liền đem mình nhốt ở phòng tắm.

Lý Mính Hưu đương nhiên biết Dư Tễ Đan xuống giường —— vợ từ trong lòng anh chạy mất, anh chắc chắn cũng tỉnh ngủ.

Nhưng rạng sáng anh đã phải vội về nhà, giờ phút này là thật sự không còn tỉnh táo được nữa, vì thế anh cũng không xem chuyện này có gì quan trọng.

Không biết ngủ đã bao lâu, Lý Mính Hưu chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt Dư Tễ Đan gần trong gang tấc —— kỳ thật Dư Tễ Đan đã sớm từ phòng tắm trở lại, nhưng cô nhìn đến Lý Mính Hưu còn đang ngủ say, tưởng tượng anh mỗi ngày đều công tác rất nhiều, song mặt khác còn phải về chăm sóc cô…… Nhìn anh mỏi mệt ngủ, cô rất đau lòng.

tay chân cô liền nhẹ nhàng, không nhúc nhích mà nằm trong lòng ngực Lý Mính Hưu, gần như ngủ ở khoảng cách đủ thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của anh —— Dư Tễ Đan sợ chính mình quấy rầy đến Lý Mính Hưu nghỉ ngơi.

Dư Tễ Đan vừa thấy Lý Mính Hưu tỉnh, liền bật cười, mi mắt cong cong, nhưng ngay sau đó, chân mày lại nhăn, khổ sở mà bĩu môi.

“Làm sao vậy?”

Chưa tỉnh, tiếng nói so với dĩ vãng còn muốn càng thêm trầm thấp.

Dư Tễ Đan trong tay vẫn luôn nắm que thử thai đưa cho Lý Mính Hưu xem, “Tháng này em lại không có em bé……”

“Không sao đâu.” Lý Mính Hưu hôn lên má cô, lấy que thử thai ném sang một bên, “Tháng này không có thì tháng sau, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

“Anh nói nghe dễ vậy sao …… Chúng ta rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì chứ? Tại sao vẫn không có em bé, trước kia em có hỏi Hải Âm, cô ấy cũng bắt đầu ”dựng chuyện” cùng Đường Chu thì liền có Bập Bẹ, hai chúng ta nỗ lực đã hơn một năm, thì sao lại không có em bé ……”

“Không chỉ mong có em bé, em còn ăn rất nhiều chất bổ dưỡng ……” Dư Tễ Đan vươn tay, đem lòng bàn tay đặt trên tay anh: “anh xem, em gần đây có phải béo lên rồi không?”

Lý Mính Hưu nâng tay sờ sờ gương mặt Dư Tễ Đan, xoa trái bóp phải, sau đó nhẹ nhàng cười, trầm giọng nói: “Ỉn nhỏ.”

“Anh nói cái gì? Anh kêu em là ỉn nhỏ?” Dư Tễ Đan tức giận, cắn mũi anh——phụ nữ chính là kỳ quái như vậy, cô cho phép chính mình nói chính mình béo, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác, đặc biệt là người yêu mình nói điều đó!

Tễ Đan ủy khuất, một bên trừng mắt Lý Mính Hưu, một bên thử thăm dò nhéo nhéo gương mặt chính mình —— hình như…… thật sự so với trước kia thì có thịt một chút, nhưng cô trước kia gầy như vậy, hiện tại sao có thể là béo chứ——cô một lần nữa xác định, lại nhéo mình một chút:

“Em……em có phải rất béo không? Phụ nữ ở tuổi trẻ béo một ít còn rất đáng yêu, càng lớn càng không thể béo, còn ‘ trung niên thì sẽ béo ra ’ có phải hay không? Anh nói thật! Có phải trước kia em đẹp đúng không?”

“……” Lý Mính Hưu hạ tay của Dư Tễ Đan xuống, lại thuận thế nâng khuôn mặt cô lên, hơi cau mày, lại nghiêm túc mà quan sát một hồi lâu, mới kết luận: “So với trước kia thì càng đẹp mắt! Giám định hoàn tất!”

Lý Mính Hưu vừa nói xong, Dư Tễ Đan liền không nhịn được cười ra tiếng, “Nhất định là anh dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa em!”

Lý Mính Hưu lập tức không hài lòng, nghiêm trang mà nói: “Sao có thể lừa gạt em chứ? Anh thề với trời, mỗi câu nói đều là thật —— vợ anh chẳng lẽ lại khó coi? Không tin em có thể đi ra ngoài hỏi người khác một chút, em xem, có người dám phủ định sao? Trong lòng anh, em chính là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới không có ai sánh nổi!”

Dư Tễ Đan tuy rằng mặt ngoài giả vờ tức giận, chính là khóe miệng chưa từng rũ xuống.

Chỉ cần nhìn Dư Tễ Đan tươi cười, Lý Mính Hưu liền cảm thấy mỹ mãn mà hôn.

Hai người ôm nhau, hôn vài phút, mới lưu luyến không rời mà tách ra tới. Giây tiếp theo Lý Mính Hưu liền vươn cánh tay ôm cô vào lòng.

Dư Tễ Đan ngoan ngoãn mà gối dựa vào chỗ hõm vai Lý Mính Hưu——cô quen thuộc với nó nên đó là vị trí thoải mái nhất.

Cô hạnh phúc mà chậc lưỡi.

Hạnh phúc.

Cô hạnh phúc như vậy, đương nhiên nếu cô có thể thuận lợi sinh em bé, như vậy thật sự hoàn mỹ……

“Đan Đan.” Lý Mính Hưu nhẹ kêu.

Dư Tễ Đan trong lòng ngực của anh ngước nhìn, xem như đáp lại đối phương.

Lý Mính Hưu môi gắt gao mà dán bên tai Dư Tễ Đan, dùng giọng trầm như nói vào trái tim cô “’em còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên hôn môi là khi nào không?”

“…………” Dư Tễ Đan hự một tiếng, “Việc trải qua đã rất lâu rồi, em cũng không thể nhớ rõ.”

Đúng vậy……

Lý Mính Hưu không thể không thừa nhận lời nói của Dư Tễ Đan thật sự đích xác không sai.

Trong nháy mắt bọn họ đã vượt qua mười năm, đến nỗi lần đầu tiên bọn họ hôn môi cũng qua thật lâu rồi——

Đó là trước khi Lý Mính Hưu đi tù, lúc ấy Dư Tễ Đan còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, so với sau này lập công vô số khác hẳn, lúc ấy thành tích của cô cũng không tính là tốt, ngày thường thi khảo thí đều vừa đủ đậu, tới cuối kỳ trước thi khảo thí, ít nhiều Lý Mính Hưu giúp cô ôn tập kiến thức trọng tâm một lần, lại ôn giúp cô vài ngày, cô quả nhiên bơi qua được cuộc khảo thí cuối kỳ,

Lúc ấy Dư Tễ Đan kích động mà gọi điện cho Lý Mính Hưu, cũng nói với anh cô sẽ làm cơm để báo đáp, bên này điện thoại Lý Mính Hưu giật giật đuôi lông mày, anh chỉ ôn nhu cười, nói một tiếng được. Anh treo điện thoại, rồi lập tức đưa Dư Tễ Đan đến cửa hàng cô thích ăn nhất.

Kết quả bất đắc dĩ khiến ngày đó anh thất tín với cô.

Anh bị ba đưa tới một yến hội, anh cũng không quên báo cho cô rằng cuộc hẹn bị hủy, nhưng tâm anh vẫn luôn treo ở giữa không trung, không chỗ xuống được.

Dư Tễ Đan đứng trước cổng khách sạn xa hoa, đứng trên đất đá mà chờ anh, ấy vậy mà chỉ chờ được  tin nhắn hủy hẹn thứ nhất của anh.

Dư Tễ Đan hụt hẫng.

Nếu hiện tại hỏi Dư Tễ Đan lúc ấy cảm tình của cô đối với Lý Mính Hưu thế nào, cô vẫn như cũ rất khó trả lời, cô đối với “Lý đại thiếu”- đối với thân phận của anh kháng cự phát ra từ nội tâm, nhưng cô lại không cách nào kháng cự anh.

Lúc ấy cô chỉ có thể nói cô không chán ghét anh thôi.

Nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại, cô đối với anh thật sự chỉ là không chán ghét thôi sao? Không phải cô sớm đã thầm thích anh, muốn anh đáp lại tình cảm của mình hay sao? Thậm chí khi anh báo hủy cuộc hẹn mà cô lúc sau còn ngây ngốc đứng ở tại chỗ chờ anh sao?

Khi Lý Mính Hưu từ phương xa lái xe như bay tới chỗ hẹn, lúc này khách sạn sớm đã đóng cửa.

đèn đường tối tăm, chỉ còn vài ánh đèn mờ nhạt, anh liếc mắt đến bóng dáng ủy khuất của Tễ Đan. Nghĩ đến cô một mình chờ đợi anh giữa ban đêm mùa đông rét lạnh, tâm anh đã sớm nát thành từng mảnh.

Lý Mính Hưu ngừng xe, chìa khóa cũng chưa rút, liền nhảy xuống xe, chạy như bay đến, từ sau lưng anh ôm cả người lạnh như băng của Dư Tễ Đan vào trong lòng ngực, anh thấp giọng bên tai cô mà nỉ non: “xin lỗi, thật sự xin lỗi.............”

Dư Tễ Đan ở trong lòng ngực ấm áp của Lý Mính Hưu an tĩnh bất động, chỉ là ngoan ngoãn để anh ôm.

Một phút đồng hồ sau, Dư Tễ Đan giãy giụa, xoay người đối mặt với Lý Mính Hưu.

Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dư Tễ Đan.

Ánh sáng từ trăng bạc nhàn nhạt tưới xuống, trong mắt phảng phất có ngàn vạn ánh sáng lập loè.

Anh có thể cảm giác được tim mình nhảy loạn, là anh đang yêu ——

Anh nhẹ nhàng cười cười, cố nói mơ hồ: “Để bồi thường, anh vì em chuẩn bị một lễ vật.”

Dư Tễ Đan nhướng mày: “Cái gì vậy?”

“Em nhắm mắt lại.”

Dư Tễ Đan nghi hoặc nghiêng đầu. Nếu là kịch bản đã sử dụng nhiều lần của Lý Mính Hưu, cô nhất định sẽ lập tức đẩy anh ra xa, nhưng lúc ấy cô thật sự quá non……

Vì thế cô nghe lời nhắm mắt lại.

Một cái gì đó lạ lại mềm nhẹ nhàng phủ lên môi cô.

Đó là một cái hôn.

Nụ hôn đầu tiên.

Là nụ hôn đầu tiên của anh.

Cũng là nụ hôn đầu tiên của cô.

Đúng vậy, nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Lý Mính Hưu không có nói cho Dư Tễ Đan nghe mối quan hệ của bọn họ sau lần đầu tiên hôn môi —— anh biết cô chắc chắn sẽ không quên —— anh cười một chút, rất có ác ý: “Chúng ta lần đầu tiên hôn môi, em cảm thấy xa xăm nhỉ, nhưng lần đầu tiên chúng làm tình em nhớ phải không?”

Dư Tễ Đan: “…………”

Thì ra cô ở nơi đó chờ đợi cũng nhận được vật phẩm lớn đến như vậy!

“Còn nhớ rõ đó là khi nào không?”

Dư Tễ Đan làm lơ anh.

Nhưng Lý Mính Hưu hiển nhiên không buông tha cô, anh không thuận theo, cố ý đè thấp tiếng nói:” Khi nào?”

“Quên mất rồi!”

Lý Mính Hưu cười nhẹ một tiếng: “Thật sự quên rồi sao?”

Dư Tễ Đan nhỏ giọng: “Quên rồi mà…………”

Lý Mính Hưu trơ mắt nhìn đôi má ngày càng hồng của Dư Tễ Đan——

Anh đột nhiên cảm thấy nếu không có việc gì thì trêu vợ thật đúng là một điều thú vị 

“Xem ra trí nhớ Đan Đan là thật không tốt lắm nha……” Lý Mính Hưu ý vị thâm trường mà kéo dài âm cuối, “Như vậy để anh tới giúp em nhớ lại——”

“Chúng ta ở nước Mỹ tổ chức hôn lễ, buổi tối ngày đó, anh tắm rửa xong, vừa ra tới em đã nằm ở trên giường chờ anh……”

“Em không có!”

Lý Mính Hưu làm lơ kháng nghị của cô: “Đúng vậy, em lúc ấy tuy rằng giả bộ ngủ, nhưng anh biết em thật sự là đang đợi anh, bởi vì anh không hề ngại mà cởi áo tắm dài bên ngoài của em ra, chỉ có duy nhất một cái áo, sau đó anh hôn mặt em, môi em, cổ em, xương quai xanh của em, hôn……”

Dư Tễ Đan vội vàng đánh gãy: “Không cần nói nữa!”

Lý Mính Hưu căn bản không có ý dừng lại, tiếp tục nói: “lần đầu tiên anh nghe được tiếng khóc của em như vậy, rõ ràng là làm nũng ——em lại khóc, lại mắng, lại kêu cầu, quả thực làm anh muốn điên……”

“Anh… lưu manh!” Dư Tễ Đan không ngừng ngắt vào đùi anh, “Không được nói nữa,  anh không được nói nữa……”

Đã không không điên thì thôi, một khi đã điên lên thì nhất định phải diễn trọn vai...

Thân thể không động được, miệng cũng có thể nói ……

Dư Tễ Đan bất mãn mà lẩm bẩm: “Đúng vậy, đêm đầu tiên của chúng ta rất tốt đẹp, đương nhiên, mỗi một lần của chúng ta đều rất tốt đẹp, mà có ích lợi gì đâu? Lâu như vậy em cũng chẳng có em bé ……”

Lý Mính Hưu bộ dáng không sao cả nói: “Sự thành do người ……”

“Anh một chút cũng không nôn nóng.”

Dư Tễ Đan tức giận mà hướng ngực Lý Mính Hưu động thủ, không nghĩ lại cùng anh… trực tiếp nhắm mắt lại… 

Không biết bao lâu, Dư Tễ Đan sớm đã chìm vào mộng đẹp.

Lý Mính Hưu đem cô ôm chặt trong ngực, thuận tiện xoa xoa trước sau một hồi, khẽ cười nói: “hiện tại xúc cảm của em tốt như vậy, được phúc chính là anh, quả thực giống như thần tiên, nếu không dễ gì bây giờ em không mang thai nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment