Người Đàn Ông Đầu Tiên Của Tôi

Chương 11

Tôi đột nhiên nhớ lại, lần tôi và Tống Tập Dã đi gặp mẹ anh ta, anh ta nhận được một cuộc gọi và vội vã rời đi.

Trên đường, tôi còn nghe thấy tiếng một người phụ nữ khóc trong điện thoại của anh ta.

Liệu có phải là Ôn Nghênh dùng đứa bé trong bụng để giữ Tống Tập Dã?

"Ôi Luật sư La, em đột nhiên nhớ ra..."

Tôi xoa xoa trán đau nhức.

"Lần này, chúng ta đều không dùng bảo vệ?"

"Không sao, nếu mang bầu thì anh sẽ cưới em."

La Minh Hi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, hôn mạnh lên môi tôi.

Làm tôi không thể nói ra một lời quan trọng.

"Em chưa muốn lấy chồng sinh con, em muốn kiếm nhiều tiền..."

10

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông năm thứ ba.

Lần này, tôi thực tập tại văn phòng luật của La Minh Hi, theo học từ anh.

Gần đến tết Nguyên Đán, La Minh Hi hỏi tôi dự định khi nào về nhà.

Tôi đang sắp xếp hồ sơ, lơ đãng nói.

"Ồ, năm nay không về nữa."

"Anh nhớ năm ngoái em cũng không về, năm nay lại không về, không sợ ba mẹ nhớ em à."

Họ đâu có nhớ tôi, họ đang bận rộn với việc phục hồi cho em trai tôi.

"Năm nay, anh sẽ hoàn trả tiền vé máy bay cho em, em về nhà một chuyến đi, ở cùng gia đình một thời gian."

Giọng nói của La Minh Hi không chút nghi ngờ.

Tôi để hồ sơ xuống, lạnh lùng nói.

"Em không về, cả đời này cũng không về, xin luật sư La đừng quản chuyện gia đình em."

Anh nhíu mày, ngồi xuống trước mặt tôi.

"Nói cho anh biết, em và gia đình có mối thù gì sâu đậm đến mức phải làm lớn chuyện như vậy."

Tôi đành phải kể cho anh nghe về hoàn cảnh gia đình mình.

Sau khi nghe xong, La Minh Hi có vẻ khó hiểu.

"Dù họ không phải là ba mẹ tốt, nhưng cũng không đến nỗi khiến em muốn cắt đứt quan hệ chứ.”

“Hơn nữa, em trai em, dù em không chào đón cậu ấy, nhưng cậu ấy đã đến thế giới này, là người thân m.á.u mủ của em, em thực sự có thể làm lơ không quan tâm sao?"

Tôi mỉm cười chua chát.

"Họ sinh đứa bé này ra, đã tính toán rất kỹ, định để em chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của nó.”

“Tại sao chứ? Em còn có cuộc sống của riêng mình, tại sao em phải gánh vác lỗi lầm của ba mẹ?"

La Minh Hi nhìn tôi không thể tin nổi, dường như rất khó hiểu về sự lạnh lùng của tôi.

Tôi thở dài.

Anh ấy sinh ra trong một gia đình tốt, cha mẹ yêu thương, anh em hòa thuận, làm sao có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của người như tôi?

La Minh Hi thực sự đã mua vé máy bay cho tôi, còn là hạng thương gia, muốn tôi mang theo tâm trạng tốt và vui vẻ trở về nhà.

Anh ấy thật sự rất ngốc và tốt bụng.

Đêm Giao thừa, tôi ở lại ký túc xá một mình, ăn pizza, xem phim Mỹ.

Tôi đang xem "Shameless", gia đình nhân vật chính, cha nghiện rượu, mẹ trầm cảm, nhà có bảy đứa trẻ, chỉ dựa vào cô chị gái lớn gồng gánh cả nhà.

Dù cuộc sống hàng ngày của họ rất hài hước, nhưng trong mắt tôi, lại đầy ắp nỗi buồn.

Cha mẹ sinh con mà không chịu trách nhiệm nuôi nấng, tất cả đều đẩy cho cô chị gái.

Cô chị gái để chăm sóc em, bỏ lỡ học tập, mỗi ngày phải làm từ bốn đến năm công việc.

Dù cô ấy rất mạnh mẽ, nhưng vẫn thường xuyên khóc trong đống c/ứt của hiện thực.

Tôi đồng cảm với cô chị gái, tự hỏi mình.

Tôi có thể hy sinh ước mơ và tương lai của mình để nuôi em trai bị bại não cả đời hay không?

Câu trả lời là, không thể.

Kể từ khi họ hành động không nghĩ đến lợi ích của tôi, tôi đã quyết định sẽ bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng.

WeChat của tôi reo lên, La Minh Hi gửi cho tôi vài bức ảnh.

Là cảnh anh ấy và gia đình vui vẻ đón Tết.

Trước kia, khi tôi nhìn thấy những gia đình hạnh phúc như vậy trên poster và trong phim, tôi luôn nói với bản thân rằng đó là giả tạo.

Không ngờ, gia đình của La Minh Hi thực sự như vậy.

Bỗng dưng tôi rất ghen tị với anh ấy.

Anh ấy sinh ra ở Rome, không thể hiểu nỗi buồn của những người phàm tục chúng tôi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, La Minh Hi gọi video cho tôi.

Tôi đoán anh ấy muốn xem gia đình tôi.

Anh ấy phải thất vọng rồi.
Bình Luận (0)
Comment