Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 43

Ông nội Quan Hồng thương cô là một chuyện, nhưng Quan Hề sẽ không thay đổi ý tưởng lúc ban đầu, cô thật sự phải dựa vào chính mình, làm những việc bản thân muốn làm.

Chín giờ ngày hôm sau, cô theo thời gian đã hẹn với đối phương đến tiệm cà phê để gặp mặt trao đổi.

Hôm nay tổng cộng có ba cuộc hẹn, ba đơn vị này đã được cô tuyển chọn kĩ lưỡng. Sau khi gặp mặt từng bên, cuối cùng cô quyết định sẽ hợp tác với đơn vị thứ hai, phòng làm việc Ấn Tưởng.

Phòng làm việc Ấn Tưởng có nhiều kinh nghiệm hơn trong phương diện đào tạo blogger, hơn nữa trong mảng du lịch này, các trang thiết bị của phòng làm việc này đều đầy đủ, về mặt lên kế hoạch cũng càng có nhiều ý tưởng.

Sau khi quyết định hợp tác, Quan Hề nhanh chóng kí hợp đồng với họ.

Vì vậy trong những ngày tiếp theo, cô ở nhà lên kế hoạch tổng thể cho điểm dừng chân đầu tiên. Sau khi hoàn tất kế hoạch ổn thỏa, cô định đến phòng làm việc Ấn Tưởng để mở họp với các nhân viên sắp thành ekip của cô.

“Cái gì? Tại sao phải đổi khách sạn này?” Cuộc họp diễn ra được một nửa, Quan Hề bất mãn nói.

“Cái này, ngân sách của chúng ta có hạn, nên không thể ở khách sạn cao cấp được….” Uông Thanh – nhân viên quản lí đi cùng của trường quay phòng làm việc nói.

Quan Hề: “Cái đó mà cao cấp sao? Căn phòng mà em chọn trong khách sạn đã là phòng bình thường nhất rồi.”

“Đúng là phòng thông thường của khách sạn, nhưng vấn đề là khách sạn em chọn quá đắt tiền, chúng ta không có nhiều kinh phí….”

“Được, em biết rồi.” Quan Hề đưa tay ngăn lại, chuyện này họ cũng không tự quyết định được, cô nói gì đều vô ích thôi.

“Như vậy đi, em đi tìm Du tổng, em sẽ thượng lượng với anh ta chuyện kinh phí.”

“Quan Hề, việc này có hơi khó.”

Quan Hề ném cho cô ấy ánh mắt chuyện này có gì mà khó, sau đó đứng dậy, đạp giày cao gót, đi đến văn phòng của Du tổng mà không hề quay đầu lại.

Chờ sau khi bóng lưng Quan Hề hoàn toàn biến mất, bầu không khí yên lặng của nhóm người trong phòng họp lập tức nổ tung.

Nếu nói phải trái, Quan Hề được xem như là blogger đã ký hợp đồng với họ, thuộc cùng một cấp bậc. Nhưng không biết tại sao, vừa mở cuộc họp ra, khí thế của Quan Hề hoàn toàn khiến họ sửng sốt vô cùng. Dáng vẻ lãnh đạo thản nhiên tự tin của cô không giống như đang giả vờ, tựa như một loại…. Thói quen, đúng, chính là cảm giác đã quen như vậy.

“Mẹ kiếp, chỉ như vậy mà đi tìm Du tổng để bàn bạc kinh phí á, Du tổng bủn xỉn như vậy, có được không thế.”

“Tôi cảm thấy không thể tin được, Quan Hề quá can đảm….”

“Nếu tôi có tiền tôi cũng không sợ bị sa thải, tôi cũng dám.”

“Ý gì?”

“Hừ…. Tên đần này, trước kia không phải cậu chưa từng xem qua mấy bài post của Quan Hề, cô ấy là dân du lịch chanh sả đó! Nếu không có tiền, chơi gì nổi!”

“Đúng đúng đúng, hơn nữa cậu nhìn quần áo cô ấy mặc đi, đều là thương hiệu lớn thôi.”

“Rốt cuộc cô ấy là ai vậy, con nhà giàu trải nghiệm cuộc sống sao?”

“Có lẽ là vậy chăng? Nhưng cũng không quá quan trọng, ý tưởng của cô ấy rất tốt.”



Phòng làm việc Ấn Tưởng không lớn, nên lúc đi ngang qua văn phòng của Du tổng cũng có thể nghe loáng thoáng tiếng tranh luận bên trong.

Qua một hồi lâu sau, âm thanh tranh luận mới dừng lại, mọi người thấy Quan Hề giận đùng đùng đi ra.

Cô trở về phòng họp, tỏ ý mọi người tiếp tục họp.

“Quan Hề, bị từ chối à?” Có người hỏi.

Sắc mặt Quan Hề không tốt lắm, Uông Thanh thấy vậy thì an ủi nói: “Haiz, không có gì đâu, bị Du tổng từ chối cũng bình thường thôi, dự án của chúng tôi cũng thường bị bãi bỏ lắm.”

Quan Hề uống một hớp nước: “Anh ta cũng keo kiệt quá đi.”

Bủn xỉn đúng là bủn xỉn, nhưng không ai dám nói thẳng ra như vậy. Các đồng nghiệp nhất thời nín thinh, dáng vẻ rối rít như thể chúng tôi chưa nói gì cả nhé.

Quan Hề hơi dựa người ra sau: “Khuyên nhủ mãi mới cho tôi hai đêm, mà lần này chúng ta phải đi suốt bảy ngày, chỉ có hai đêm để quay chụp. Cái quái gì vậy….”

Quan Hề bất mãn nói, nhưng mọi người thì đều sợ ngây người.

“Du tổng đồng ý sao?!” Dựa theo tác phong bình thường, căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ!

Quan Hề thuận miệng nói: “Vốn không đồng ý đâu, nhưng tôi nói tương lai nếu không lấy lại được vốn tôi sẽ trả tiền lại, lúc ấy anh ta mới chịu đồng ý đó, hừ…. Phòng làm việc của mọi người thật sự quá cứng nhắc, có ra mới có vào chứ.”

“Nếu như vậy thì cô phải chi tiền lương ra đó, lỡ chẳng may hiệu quả công việc của chúng ta không tốt, vậy cô sẽ phải chịu thua thiệt.”

“Chưa bắt đầu đánh đã bỏ cuộc giữa chừng sao bạn nhỏ.” Quan Hề nhìn ppt trong máy tính, vừa nhìn vừa nói: “Không thiệt được đâu, tự tin lên đi.”



Bên kia Quan Hề đang hừng hực bận rộn, một bên khác, Giang Tùy Châu đang ngồi trong phòng làm việc, nghe Chu Hạo báo cáo về lịch trình mấy ngày kế tiếp của Quan Hề.

“Khi nào họ bắt đầu xuất phát.”

“Nghe nói thời gian sắp xếp là hai tuần sau.” Chu Hạo thử dò xét, “Có cần đến phòng làm việc đó đánh tiếng trước không ạ.”

“Không cần, nếu cô ấy muốn làm, cứ để cô ấy tự làm đi.” Giang Tùy Châu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nhưng cậu đi sắp xếp cho thêm một người vào đi theo, lúc ở nước ngoài để ý đến cô ấy chút.”

“Vâng.”

**

Lãng Ninh Y không nghĩ đến lực hành động của Quan Hề sẽ nhanh như vậy, sau khi làm một hồi, thật sự lại thu dọn hành lí lên đường đến Dubai.

Mấy ngày nay, Quan Hề một lòng tập trung vào sự nghiệp nhỏ của mình, dường như đều không trả lời những lời mời hẹn của các tiểu thư, phu nhân gửi đến điện thoại.

Những người đó không thấy Quan Hề hồi âm, cũng đến tìm cô dò hỏi, mỗi lần hỏi đều là Quan Hề sao thế sao thế, có muốn cùng tham gia cái này không, gia nhập cái kia, đầu cô sắp nổ tung rồi.

Cuối cùng cô dứt khoát không trả lời lại luôn.

“Tớ đem hai vali hành lí này xuống trước, cậu và cái còn lại chờ chuyến tiếp theo nhé.” Ngày hôm xuất phát, bắt đầu từ nhà, Lãng Ninh Y đưa Quan Hề đến sân bay.

Quan Hề: “Được, cậu chờ tớ đi xuống rồi cùng cất đồ lên.”

“Tất nhiên rồi, hành lí của cậu lớn như vậy, một mình tớ cũng không giải quyết được.”

Lần này Quan Hề đi mang theo tổng cộng ba chiếc vali hành lí, cả ba cái đều rất lớn….. Không thể nhét hết vào thang máy được. Nên để Lãng Ninh Y mang hai cái xuống trước, còn cô và chiếc cuối cùng sẽ đi chuyến thang máy khác.

Một lát sau, thang máy lên tới nơi, Quan Hề đẩy vali hành lí vào. Thang máy chậm rãi đi xuống, sau khi ra khỏi tầng hầm một, Quan Hề phát hiện Lãng Ninh Y đang đứng chờ ở cửa thang máy một mình.

“Hành lí đâu? Cậu cất lên rồi à? Một mình cậu làm được luôn hả?”

“Cất lên rồi, nhưng không phải tớ cất…” Lãng Ninh Y ho nhẹ một tiếng, yên lặng chỉ chiếc xe SUV lớn đậu bên cạnh xe của cô ấy.

Quan Hề nhìn sang, chỉ thấy cửa kính của chiếc xe kia hạ xuống, ánh đèn LED trong hầm để xe sáng ngời, trên sóng mũi của người ngồi trong xe là một chiếc mắt kính viền bạc nhỏ, lúc ánh mắt kia nhìn tới, tròng kính hơi phản chiếu ánh sáng.

“Lên xe.” Anh nhàn nhạt nói.

Quan Hề nhìn người ngồi trong xe, kinh ngạc: “Sao anh biết hôm nay em định làm gì?”

Giang Tùy Châu: “Không biết, đúng lúc đi ngang qua.”

Hay cho cái đúng lúc! Tám trăm năm không thấy anh ngồi xe SUV, nhưng hôm nay chiếc xe ấy vừa khéo có thể nhét đủ ba chiếc vali hành lí lớn của cô ha.

“Cô Quan, để tôi cất cho.” Người chuyên chở Chu Hạo đã nhận chức.

Quan Hề: “…. Tự bọn em lái xe đến sân bay là được rồi.”

Giang Tùy Châu đẩy nhẹ mắt kính, nói: “Em có thể không lên xe, cũng có thể đứng đây giằng co, nếu trễ giờ lên máy bay thì anh mặc kệ.”

Quan Hề: “…”

“Lên xe.”

Quan Hề khẳng định chắc nịch Giang Tùy Châu nói được là làm được, vì vậy cô không giằng co nữa, mở cửa sau xe anh, trực tiếp ngồi vào.

Được rồi, có người làm tài xế cho, cô nên vui vẻ ung dung.

Sau khi cất hành lí xong, xe chậm rãi lái khỏi hầm để xe.

Quan Hề duỗi người, hơi mệt mỏi ngã người ra lưng ghế.

Hành lí của cô chỉ mới thu dọn xong hoàn toàn lúc nãy, trước kia hành lí ra ngoài du lịch đều do dì Trân sắp xếp cho cô, đây là lần đầu tiên cô tự thu dọn. Ba vali sắp xếp thật gọn gàng, kiểm tra và bổ sung lần này tới lần khác, mệt mỏi gần chết.

Lúc này sau khi ngồi lên xe, cô mới có thể thở hổn hển như con mèo nhỏ.

“Làm gì mà trông mệt mỏi như vậy.” Giang Tùy Châu hỏi.

Quan Hề khép hờ mắt: “Hành lí nhiều quá, thu dọn lâu lắm luôn.”

Giang Tùy Châu khó hiểu nhìn cô: “Mỗi lần ra ngoài đều giống dọn nhà vậy, người khác không biết còn cho rằng đến nồi cơm điện em cũng nhét vào đấy.”

Quan Hề cảm thấy hơi kinh ngạc: “Sao anh biết em có mang theo nồi cơm điện vậy?”

Giang Tùy Châu: “…”

“À, đó là chuyện rất lâu về trước rồi, em còn mang theo gạo nữa.”

“…. Ừ.”

Bên trong xe yên tĩnh chốc lát, Chu Hạo nhìn hai người qua kính chiếu hậu, khóe miệng âm thầm cong lên nhẹ nhàng.

“Này, anh nói thật đi, tại sao anh biết hôm nay em sẽ đến sân bay.”

Cô chẳng tin đúng lúc gì gì đó.

Quan Hề nghi ngờ nhìn anh, “Anh không theo dõi em đấy chứ?”

Giang Tùy Châu kéo suy nghĩ từ nồi cơm điện về, nói: “Không đến mức theo dõi, chỉ là điều tra lịch trình của em thôi.”

Quan Hề: “Giang Tùy Châu?! Anh là người thiếu đạo đức hả?”

Giang Tùy Châu nhìn dáng vẻ thờ phì phò quen thuộc của cô, có hơi thất thần.

Ngoài ra, anh không cảm thấy có gì là không ổn cả.

“Có vấn đề gì à, không phải là đang theo đuổi em sao, có phải nên biết em đang làm gì không.” Giang Tùy Châu thôi nhìn: “Hơn nữa hôm nay không phải anh muốn đưa em đến sân bay, anh có chút việc phải đi Châu Âu, thời gian chuyến bay cũng không khác em mấy.”

“…”

**

Chặng đường đi đến sân bay khoảng bốn mươi phút, sau cuộc trò chuyện, Giang Tùy Châu nhận được cuộc gọi, bàn chuyện công việc. Quan Hề có hơi mệt, nhưng bên cạnh có người đang nói chuyện nên cô không ngủ được, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt, thỉnh thoảng lại mở mắt ngắm Giang Tùy Châu một cái.

Nói cái gì mà mãi không nói xong….. Trên xe cũng bàn công việc được, nhiều việc thật đó……. Nhưng giọng của Nhị Cẩu êm tai ghê, nhất là khi nói chuyện quan trọng, trong giọng nói có sự nghiêm túc, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng….. Ừm, người cũng đẹp trai, mới mấy ngày không gặp mà sườn mặt đã góc cạnh hơn…. Hửm? Anh sẽ không lén đi làm thẩm mỹ chứ, không thể nào không thể nào, anh lười làm mấy chuyện này….

“Muốn nhìn thì em cứ nhìn thoải mái, anh không cấm em đâu.” Giang Tùy Châu đột nhiên nói.

Quan Hề hơi sửng sốt, chỉ chỉ mình, anh đang nói chuyện với cô sao? Không phải đang gọi điện thoại sao.

Giang Tùy Châu lấy điện thoại ra, nghiêng người đến, bàn tay đi trước tự nhiên bóp cằm cô, quay mặt cô về hướng mặt anh.

“Đang nói chuyện với em đó, anh bảo em đừng nhìn trộm nữa.”

Sắc mắt Quan Hề lập tức thay đổi, ấp úng một hồi mới nói: “Anh, anh tự luyến gì chứ? Em nhìn anh lúc nào!”

“Liếc nhiều lần như vậy, mắt không rút gân à?”

“…!”

Giang Tùy Châu buông cô ra, lại đặt điện thoại vào bên tai, nói với người bên kia: “Ừ, tôi đang nói chuyện với Quan Hề. Ở trên xe tôi thì rất kì lạ sao? Tôi đưa cô ấy đến sân bay, đúng vậy…. Cô ấy đi du lịch.”

Quan Hề: “Ai vậy?”

Giang Tùy Châu nhìn cô: “Quan Nguyên Bạch.”

Quan Hề à một tiếng, quay mặt về phía khác, tiếp tục nhắm mắt, “Hai người nói cái gì mà còn chưa xong nữa, trên xe mà còn bàn công việc, đúng là cuồng công việc.”

Giang Tùy Châu không tiếp nhận lời của cô, nói với người đầu bên kia điện thoại: “Em gái cậu cảm thấy cậu quá nhiều chuyện…. Không phải tôi thấy thế, là cô ấy cảm thấy, vừa rồi cậu không nghe được sao…. Được, không nói nữa…. Cúp đây.”

Quan Hề chậm rãi quay đầu.

Giang Tùy Châu nhìn cô, phớt lời ánh mắt khó hiểu của cô, lấy chăn trong xe đắp lên người cô: “Còn hai mươi phút nữa, có thể ngủ một lúc.”

Đúng là Quan Hề có hơi mệt mỏi, cô không để ý nhiều, kéo chăn lên nhắm mắt.

Sau khi bên trong xe yên tĩnh lại, cô lập tức ngủ say.

Hai mươi phút nói dài cũng không dài lắm, nhưng Quan Hề ngủ rất ngon giấc.

Cô bị người bóp mặt gọi dậy.

“Quan Hề, đến sân bay rồi em.”

“Quan Hề.”

“Quan Hề?”

Quan Hề vốn đang ngủ rất chi là thoải mái, có người gọi cô, đụng cô khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức. Vì cô đẩy bàn tay đó ra, cọ cọ gối một cái, “gối”, mắt không mở ra nổi.

“Muộn giờ rồi, thật sự không dậy sao?”

Muộn giờ, muộn giờ??

Nửa mê nửa tỉnh, Quan Hề chép chép miệng, bất chợt mở mắt ra. Sau đó cô phát hiện mình nằm trên đùi Giang Tùy Châu, mặt cô dán lên quần tây của anh, mà trên quần tây không dày không mỏng của anh, có một vệt ướt nhỏ.

Quan Hề chậm rãi bò dậy, tỉnh bơ ném cái chăn lên vị trí bị ướt đó.

“Đến rồi à.”

Giang Tùy Châu: “Ngủ ngon nhỉ?”

“Ưm…. Tạm được.”

Giang Tùy Châu lấy chăn ra: “Xuống xe đi.”

“À.”

Quan Hề vội vàng mở cửa xuống xe, sau đó đến Giang Tùy Châu xuống, lúc anh đưa chân ra có thể thấy ở vị trí bắp đùi anh có chút vệt ướt.

Giang Tùy Châu ngạc nhiên, sau khi xuống xe thì đi đến bên cạnh Quan Hề: “Lau khóe miệng đi em.”

Quan Hề lập tức giơ tay lên, nhưng sờ một hồi lại nghĩ, không phải vừa rồi mới lau sao?

“Cái gì?”

“Nước miếng.”

Quan Hề giậm chân: “Làm gì có, em vừa mới lau mà!”

Giang Tùy Châu cười một tiếng: “À, vậy sao không lau quần giúp anh.”

“Quần của anh…” Quan Hề nghẹn lời, “Quần của anh…. Không liên quan đến em.”

Giang Tùy Châu: “Vậy liên quan đến ai.”

Quan Hề sờ mũi, nhìn xung quanh, không trả lời, cuối cùng trực tiếp chạy ra sau xe, “Chu Hạo, tôi lấy hành lí giúp cậu nhé.”

Chu Hạo kinh ngạc: “Không cần không cần ạ….”

Cuối cùng, Chu Hạo để hành lí lên xe đẩy giúp cô.

Quan Hề đẩy hành lí của mình, nói: “Em đi trước nha, đồng nghiệp của em đang ở bên trong chờ rồi.”

Chu Hạo: “Hẹn gặp lại, cô Quan.”

Quan Hề gật đầu, sau đó quay người đi vào.

“Quan Hề.”

Giọng anh vang lên ở sau lưng, Quan Hề dừng bước, quay đầu.

Giang Tùy Châu đi về phía trước mấy bước, chỉnh lại mái tóc rối vì ngủ trên xe của cô: “Chú ý an toàn nhé.”

Giọng của Giang Tùy Châu vẫn lạnh lùng, nhưng vào lúc này lại cho cô cảm giác không lạnh đến thế. Cô sinh ra ảo giác, dường như họ vẫn bình thường, vẫn giống như trước đây vậy.

Mà sự ảo giác khó hiểu này lại khiến lòng cô có một cảm xúc quỷ dị không thôi….

“Đi đi.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề nhìn anh chốc lát, gật đầu: “….. Được.”
Bình Luận (0)
Comment