Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 6

Hơn một tháng trước nếu có người nói với Quan Hề rằng, cô sẽ có một ngày “có nhà mà không dám về” hoặc “không có nhà để về”, chắc chắn sẽ bị cô ấn lên mặt đất và chà xát một hồi.

Nhưng bây giờ, cô mờ mịt mở cửa xe, lái xe rời đi, thật sự không dám quay về nhà nữa.

Sau một giờ đi lang thang, cô đến quán bar thường đến kia, bảo bartender pha chế cho cô một ly rượu.

“Rất lâu rồi cô không đến.” Bartenden nhận ra cô, không chỉ vì cô thường cùng một nhóm người đến đây tiêu xài phung phí, mà còn là vì dung mạo cô đẹp, nhìn qua thì rất khó quên.

Một tay Quan Hề chống cằm, “Hình như là vậy.”

“Tại sao hôm nay lại đến một mình, bạn đâu rồi?”

Quan Hề thất thần nhìn tủ rượu, bạn à? Cô có thể gọi bạn, Chung Linh Phàm cũng được, Lãng Ninh Y cũng được… Cô mở miệng thì chắc chắn các cô ấy sẽ đến đây với cô.

Nhưng Quan Hề cao ngạo như vậy, lúc này không cách nào nói rõ tại sao mình lại thê lương thế này.

“Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn uống một mình.” Quan Hề cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, chân mày nhíu lại, “Làm sao, không được à.”

Bartender suýt chút nữa đã lạc lối trong đôi mắt cô, anh ta bật cười, nói: “Được, dĩ nhiên là được, nhưng cẩn thận chút nhé, đừng uống nhiều quá.”

Hai phút sau, Quan Hề nhận lấy ly rượu anh ta đẩy đến.

Cô uống rất nhanh, ba hớp đã thấy đáy: “Thêm một ly nữa.”

Bartender hơi trố mắt: “Độ cồn của rượu này rất cao đó.”

Quan Hề không nhịn được: “Biết rồi, anh nhanh lên chút đi.”

“Được thôi…”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tốc độ uống của cô vẫn nhanh như cũ.

Ban đầu không cảm thấy có gì cả, nhưng tác dụng của rượu này lại chậm, từ từ đã có phản ứng.

Quan Hề ôm đầu, chóng mặt: “Nữa đi, thêm một ly nữa.”

Bartender thấy cô đã say, không pha chế nữa: “Quan Hề, để bạn cô đến đón cô đi.”

Quan Hề quơ quơ ngón tay, sắp nằm gục xuống.

Bartender thấy cô thật sự muốn say ở đây, rất sợ sẽ xảy ra chuyện, vội vàng cầm lấy điện thoại cô để trên bàn.

“Nào, mở khóa.” Anh ta giơ điện thoại lên và lắc lắc trước mặt cô.

Quan Hề ngước mắt nhìn điện thoại, chậm rãi mỉm cười, nói: “Nhớ dùng khuôn mặt xinh đẹp —-“

Màn hình được mở khóa, nhận diện khuôn mặt thành công.

Bartender mở danh bạ liên lạc ra, không nhịn được cười: “Cô dùng máy ảnh chụp cũng đẹp. Này, cô nhìn xem kêu ai đến đón đây? Ba cô… Người nhà cô có được không?”

“Anh dám!” Sắc mặt Quan Hề biến đổi trong chớp mắt, “Anh dám gọi cuộc điện thoại này cẩn thận tôi đập quán các anh —“

“Được được được, vậy cô xem nên gọi người nào mới được đây, tôi gọi điện thoại giúp cô.”

Cô vốn dĩ không muốn đi, nghe vậy thì không lên tiếng.

Bartender không thể làm gì khác là tìm kiếm trong lịch sử các cuộc điện thoại gần đây, trong ba số điện thoại, chỉ có một cái được chú thích.

Giang nhị cẩu.

Hình như giữa bạn thân với nhau sẽ ghi chú như vậy, nên bartender gọi đi không chút do dự nào.

Trong lúc chờ đợi, Quan Hề lại bắt đầu thúc giục anh ta pha chế rượu, bartender không dám cho cô uống nữa, chỉ có thể cười ha hả lừa gạt bưng bít.

“Người đẹp, muốn uống rượu à, hay là anh mời em uống một ly nhé.” Hơn mười phút sau, có một người đàn ông đến ngồi ở vị trí bên cạnh, người này đã chú ý đến Quan Hề rất lâu rồi, thấy cô vẫn chỉ có một mình, nên không nhịn được mà đi đến đây.

Quan Hề nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn một cái, là người xa lạ, tướng mạo còn béo núc, cô phất tay nói: “Không cần.”

Người đàn ông nhích đến gần thêm chút: “Đừng mà, anh mời em uống rượu.”

Quan Hề lui về phía sau đôi chút, ghét bỏ anh ta vì muốn trêu ghẹo người khác mà xịt quá nhiều nước hoa nam lên người: “Anh là ai?”

“Bạn mới, quen biết với nhau chút đi.”

Quan Hề vốn đang phiền lòng, lúc này lại càng không có kiên nhẫn: “Không muốn quen biết, cách xa tôi ra chút.”

“Nóng tính như vậy à.” Người đàn ông cười rất quái dị: “Một mình nên quán bar thế này, không phải là đến làm quen bạn mới sao.”

Cố ý tăng thêm chữ “bạn”, có lẽ là muốn nói đến bạn tình.

Quan Hề nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nở một nụ cười còn quái dị hơn cả anh ta: “Vậy cũng phải để tôi nhìn trúng đã chứ, anh là thứ gì đây.”

Người đàn ông hơi sững sốt, trên mặt nhất thời không nén được sự tức giận: “Cô có ý gì hả!” Nói xong thì muốn tiến lên cầm cổ tay cô, kết quả còn chưa đụng đến, đã bị một tay khác đẩy ra trước.

Người đàn ông kinh ngạc, nhìn về phía người không biết đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Người này, sắc mặt lạnh lùng, mặt không biến sắc nhìn anh ta.

Người đàn ông nhíu mày, vừa định bảo người này cút đi, đã nghe Quan Hề la lớn: “Nhị cẩu! Nhị cẩu anh đến rất đúng lúc! Mau! Cắn anh ta!”

“…”

Trong ánh sáng mờ tối, Quan Hề cầm ống tay áo của Giang Tùy Châu, đưa tay chỉ về phía người đàn ông kia.

Bartender ho nhẹ một tiếng, lịch sự nói: “Anh là Nhị… Không phải, là anh Giang nhỉ. Chuyện là, vừa rồi là tôi đã gọi điện thoại cho anh.

Giang Tùy Châu kéo Quan Hề xuống khỏi ghế, gật đầu với bartender một cái: “Cảm ơn.”

“Không sao.”

Giang Tùy Châu kéo Quan Hề đi ra ngoài.

Người đàn ông bắt chuyện thấy cô bị đưa đi, hơi sững sốt: “Này, anh—–“

“Cút.”

“…”

Người đàn ông bắt chuyện vô cùng tức giận, nhưng người nọ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, dường như đoán được anh ta không dám cướp người với mình vậy! Vì vậy men rượu xông lên trong người đàn ông bắt chuyện, lập tức nhào về phía trước.

“Này này, anh kia!” Bartender nhỏm người kéo ông tay áo của anh ta lại.

Người đàn ông bắt chuyện quay đầu nhìn anh đầy tức giận: “Làm gì!”

Bartender nói: “Đừng kích động đừng kích động, đó là Quan Hề, anh đừng kích động.”

Người đàn ông bắt chuyện: “Cái gì Hề?”

Bartender nói: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, ngàn lần không nên trêu chọc cô gái vừa rồi, bạn cô ấy cũng vậy, những người đó đều không phải là người bình thường. Còn nữa, nếu anh một hai muốn gây chuyện, quán bar chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho chuyện sau đó đâu…”

**

Quan Hề cũng coi như có thể đứng vững, bị Giang Tùy Châu nửa kéo nửa dắt từ trong quầy bar ra bên ngoài.

Nhưng còn chưa đến xe của anh, cô đã không thoải mái ngồi xổm xuống đất, ngồi bên cạnh luống hoa: “Em chưa muốn về nhà, anh dẫn em đi đâu.”

Tối nay đúng lúc Giang Tùy Châu gặp mặt với mấy khách hàng ở khu lân cận, lúc nhận được điện thoại của người ở quán bar, anh có hơi bất ngờ. Với lối sống phóng túng của Quan Hề, đến quán bar chơi cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, chỉ là anh hơi bất ngờ khi hôm nay cô chỉ đến một mình.

“Chỉ có một mình em sao?” Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô, hỏi.

Quan Hề ôm đầu, “Chỉ có mình em thôi… Một mình thì không thể uống rượu à? Một mình không thể đến quán bar sao? Em vẫn chưa uống đủ, em phải quay lại…”

“Em uống nhiều rồi, một mình không an toàn.”

“Oh, vậy anh uống cùng em đi?”

Giang Tùy Châu: “Không được, anh còn có việc.”

“Vậy anh đi đi.” Quan Hề cúi đầu xuống, men rượu làm cô choáng váng nghiêng về trước, lẩm bẩm nói: “Em không cần anh quan tâm đến em…”

Giang Tùy Châu không nhúc nhích, chỉ nói: “Anh gọi điện thoại bảo người đến đón em, gọi Lãng Ninh Y? Hay trực tiếp gọi ba em đây.”

“Đừng!” Quan Hề bất ngờ ngước mắt, cầm lấy vạt áo của anh, “Anh đừng gọi điện thoại!”

Giang Tùy Châu không kiên nhẫn nói chuyện với một con ma men, nên chỉ muốn giao người cho Quan Hưng Hào để bảo đảm an toàn, mà anh có thể tiếp tục làm chuyện của mình. Nhưng lúc anh rũ mắt, lại nhìn thấy nước mắt tích tụ trong mắt Quan Hề, nhiều thêm chút nữa sẽ rơi xuống.

Giang Tùy Châu có hơi sững sốt, ngón tay định bấm vào dãy số cũng dừng lại.

“Em khóc cái gì? Không thoải mái à?” Giang Tùy Châu ngồi xuống trước mặt cô, cau mày nhìn cô.

Quan Hề lắc đầu: “Không có.”

“Không muốn về nhà sao?”

“….Ừm.”

“Vậy em muốn thế nào.”

“Em muốn quay lại uống rượu.”

Giang Tùy Châu lạnh lùng từ chối: “Không được.”

Quan Hề kéo quần áo anh không buông tay, thở hổn hển nói: “Không được thì không được, vậy thì anh đưa em đến nhà anh, đến nhà anh được không.”

Giang Tùy Châu nhìn đôi mắt óng ánh nước của cô, bất giác có hơi mềm lòng. Anh chưa từng thấy cô giống như bây giờ, cảm thấy không thể tiếp nhận được.

“Anh còn có mấy khách hàng đang đợi.” Anh nói.

“Khách hàng của anh quan trọng hay bạn gái mới quan trọng!” Quan Hề hít mũi một cái, trợn mắt hung dữ nhìn anh, “Cùng lắm thì sau này anh không cần mua đồ cho em nữa, tiết kiệm chút tiền cho anh còn không được sao. Đừng hơn nửa đêm mà chỉ biết mỗi công việc công việc như thế.”

Thu hồi lời nói vừa rồi, Quan Hề vẫn là Quan Hề, nghênh ngang đi trên con đường tự do phóng khoáng, chặn cả đường chết.

Giang Tùy Châu cười một tiếng, không thể làm gì khác: “Biết rồi, đừng ồn ào.”

Anh quay lưng lại, “Lên đi.”

Quan Hề nhìn lưng anh, không chút khách sáo nào, trực tiếp nằm lên.

Giang Tùy Châu đứng dậy, cõng cô đi đến chỗ anh đậu xe.

“Cãi vả với ba em à?” Trên đường đi, anh hỏi.

“Không.”

“Với bạn.”

“Không.”

“Vậy em cãi vả với ai.”

Nước mắt còn tồn đọng của Quan Hề bị chọc tức tuôn ra: “Em bắt buộc phải cãi vả với ai hả?”

Giang Tùy Châu trầm mặc, “Nếu không thì sao?”

Quan Hề tựa đầu lên vai anh, ỷ vào việc anh không thấy được, nước mắt tùy ý tuôn ra.

“Em và anh không có gì đáng nói cả.” Giọng nói của con ma men nghẹn ngào.

Giang Tùy Châu dừng bước, liếc mắt nhìn. Người sau lưng đã khóc chảy nước mắt nước mũi, vai anh cũng bị nước mắt làm ướt rồi, “Quan Hề, em bình tĩnh chút đi.”

“Hu hu hu…. A a a a —–“ Từ nhỏ giọng khóc thút thít đột nhiên lại biến thành tiếng kêu gào lớn.

Giang Tùy Châu hít một hơi thật sâu, vội vàng bước nhanh đi đến xe mình.

“Anh không hỏi em, tại sao lại khóc hu hu hu à.”

“Em muốn nói gì.”

Quan Hề hung hăng vỗ lên cánh tay anh, “Vậy anh không thể hỏi à!”

Giang Tùy Châu: “… Được, tại sao em khóc vậy.”

Sau lưng lại không lên tiếng.

Đi đến bên cửa xe, Giang Tùy Châu chỉ nghĩ rằng cô uống quá chén nên gây sự vô lí, sẽ không nói gì nữa. Nhưng thời điểm anh đưa tay mở cửa xe, bên tai truyền đến giọng nói thật thấp, vô cùng tủi thân của cô: “Giang Tùy Châu, em sợ…”

**

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Quan Hề bị chính sự biến hình của mình hù dọa.

Cô nhìn lớp makeup mắt lem nhem trong gương, tóc rối hỏng be hỏng bét, cả người toàn là mùi rượu, liều mạng dồn nhiều sức lực lắm mói kiềm hãm tiếng hét chói tai lại.

Vậy nên ngày hôm qua lúc Giang Tùy Châu đưa cô về, dáng vẻ cô cũng khủng khiếp vậy sao?

Trời ơi, không chỉ vậy, cô còn vừa khóc vừa ầm ĩ như một con ngốc.

Vẻ mặt cô trở nên cứng đờ, cô cảm thấy hình tượng thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ quyến rũ của mình sụp đổ nghiêm trọng.

Không biết tối hôm qua Giang nhị cẩu có tra hoàng lịch cả đêm, để tìm một ngày chia tay thuận lợi không nữa?

Không không không, mấy ngày trước cô còn tặng cho anh hai mươi tám món quà, anh sẽ không đến mức không có lương tâm như vậy.

Quan Hề vội vàng tắm rửa, trang điểm vô cùng xinh đẹp tuyệt mỹ và đi ra khỏi phòng.

Lúc này, Giang Tùy Châu đang ăn bữa sáng ở bên ngoài.

“Chào buổi sáng.” Quan Hề ngồi xuống ở vị trí đối diện anh, giả vò như không có chuyện gì xảy ra cả, cầm nĩa lên ăn bữa sáng.

Giang Tùy Châu: “Tỉnh rượu rồi à.”

Quan Hề hơi dừng lại, đáp: “Dĩ nhiên.”

“Tối hôm qua em ———-“

“Hôm qua em không có chuyện gì cả, chỉ là uống quá chén thôi, anh cũng biết men rượu có thể làm loạn lí trí của con người mà, bình thường em không như vậy đâu!”

Khóe miệng Giang Tùy Châu hơi cong lên: “Ừ, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh khóc của em lớn như vậy.”

“…..”

“Vậy nên rốt cuộc là ngày hôm qua em muốn nói gì.”

Quan Hề nhìn anh: “Em nói gì?”

Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, cô bảo sợ, nhưng sợ cái gì thì không nói ra nữa.

Giang Tùy  Châu nhớ đến vẻ mặt của cô lúc đó, trong mắt anh, đó không phải là vẻ mặt mà Quan Hề nên có.

“Rượu vào nói bậy bạ thôi, anh quên đi.” Quan Hề cũng không nhớ rõ, nhưng cô chột dạ, cảm thấy cho dù có nói chuyện gì cũng mất mặt cả.

Giang Tùy Châu ừ một tiếng, lại nói: “Tối hôm qua ba em gọi điện thoại đến, anh nghe máy.”

Quan Hề: “Ông ấy nói thế nào…”

“Không nói gì cả, chỉ hỏi em ở chỗ nào. Anh nói với ông ấy em ở nhà anh, nên ông ấy cũng yên tâm.”

“À.”

Hai người bắt đầu tiếp tục ăn bữa sáng.

Quan Hề còn tưởng tối hôm qua thất thố, lúc ăn cơm mà đôi mắt cứ dính trên người Giang Tùy Châu, trong lòng suy nghĩ có phải tối qua anh đã điên cuồng cười nhạo mình hay không.

Quan Hề có đôi mắt hồ ly, chỉ liếc một cái, trừng một cái đã đủ để phong tình tự xuất hiện, tự nhiên mà hấp dẫn người khác.

Toàn bộ quá trình Giang Tùy Châu đều bị cô nhìn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, tay đặt dao nĩa xuống, nói: “Buổi sáng công ty có việc, anh không có thời gian ở lại, em mau thu hồi ánh mắt vừa rồi của mình lại đi.”

Quan Hề “hả” một tiếng, không hiểu. Qua mấy giây sau mới hiểu ra được, anh bạn trước mặt đang sex joke [1] với cô đây mà.

[1] Gốc là khai hoàng khang (开黄腔): Nghĩa là trò đùa tình dục, khiêu dâm.

Cô cười một tiếng, dứt khoát bắt đầu diễn vở kịch trong đầu anh: “Vậy sao ~ mười phút cũng không có sao Giang tổng?”

Giang Tùy Châu cầm lấy khăn giấy lau tay, nói: “Mười phút đủ sao.”

Quan Hề cảm thấy có đạo lý: “Là vậy à, Giang tổng anh đây sao có thể chỉ mười phút được chứ, Giang tổng oai phong lẫm liệt, một đêm bắn liền tám phát súng đã chấn động tứ phương —–“

“Có bệnh thì uống thuốc đi.” Giang Tùy Châu cắt ngang lời cô, nhìn cô chằm chằm một cái, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

“Ha ha ha ha ha —-“

Quan Hề nhìn bóng lưng anh cười như điên.

Giang Tùy Châu lười đáp lại những lời nói khoa trương của cô, cầm theo đồ chuẩn bị ra ngoài.

Quan Hề cười một hồi lâu, sau khi từ từ tỉnh táo lại, lúc này cô mới nhìn đến hướng phòng khách một cái.

Giang Tùy Châu đã ra ngoài.

Cô ghim một miếng bánh mì nướng trên đĩa, trong lòng vừa đau khổ vừa có hơi vui mừng:

Đau khổ là, tối hôm qua cô lại say rượu, bắt đầu trốn tránh.

Vui mừng là còn có nhà của Giang Tùy Châu để cô trốn.
Bình Luận (0)
Comment