Giang Cố mắc bệnh tim, việc này Đường Triệu cũng hiểu rõ. Nói nghiêm trọng thì rất nghiêm trọng, thời điểm tốt nhất để chữa trị là khi cậu còn nhỏ, nhưng tiếc là hồi đó không ai lo chữa bệnh cho cậu. Sau khi lớn lên, tiền học phí của cậu có khi còn phải nhờ giáo viên trong trường quyên góp mới đóng được. Nếu không phẫu thuật, khi bệnh tái phát nghiêm trọng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng lắm. Trong nhóm bệnh tim này, cậu chưa đến mức bị suy tim cần phải thay tim. Thậm chí, bác sĩ còn khuyên cậu nên dùng thuốc để điều trị bảo thủ trước, chưa cần phải phẫu thuật ngay. Vậy nên cậu vẫn còn thời gian để từ từ chuẩn bị tiền cho ca phẫu thuật.
Nếu không phải vì thế, Đường Triệu đã vay tiền giúp cậu làm phẫu thuật từ lâu rồi. Dù cậu không có tiền, Tư Hành chắc chắn cũng sẽ tìm cách ép Giang Cố làm phẫu thuật cho xong.
Về việc bảo vệ mạng sống, Giang Cố không cần ai nhắc nhở thêm. Đường Triệu cũng không nói nhiều nữa: "Khoản tiền riêng của tớ luôn sẵn sàng cho cậu, bất cứ lúc nào cần thì cứ nói một tiếng."
Giang Cố mỉm cười: "Yên tâm đi, nếu cần thì mình nhất định sẽ không cố chịu đựng."
Không biết có phải mấy hôm nay được Tư Hành chăm sóc kỹ lưỡng hay không, mà gương mặt của Giang Cố có thêm chút thịt, hai má vốn đã đẹp đến mức khó tin, giờ lại hơi tròn hơn một chút, càng khiến cậu trông tươi tắn hơn. Đôi mắt mỉm cười của cậu làm Đường Triệu không thể chịu nổi: "Đừng cười với tớ, tớ không đỡ nổi đâu, may mà cậu không ra mắt làm minh tinh, nếu không chắc chắn sẽ gây sóng gió không ít."
Bị phản ứng khoa trương của Đường Triệu làm cho bật cười, Giang Cố kéo tay hắn ra ngoài: "Đừng làm quá, cậu còn muốn mua gì không? Nếu không mua thì về thôi, không khí lạnh ở trung tâm thương mại không tính tiền nhưng lạnh quá."
Đường Triệu vốn chỉ muốn xem mấy ngày nay Giang Cố sống thế nào, cũng không có ý định đi mua sắm. Nghe cậu than lạnh, liền vội vàng bước ra ngoài: "Đi, đi về thôi. Về sớm còn tranh thủ ngủ trưa."
Giang Cố nói: "Có muốn ghé nhà tớ ngồi chơi không? Để tớ nhắn Tư Hành một tiếng, anh ấy chắc không phiền đâu."
"Thôi bỏ đi." Đường Triệu từ chối: "Dạo này tớ còn phải ôn bài. Lúc trước cứ tưởng chỉ cần quan hệ tốt là vào được Thư viện tỉnh, ai dè còn phải thi nữa, mệt ghê. Tớ về nhà đọc sách đây."
Giang Cố cười: "Thế thì cố gắng lên, thi đậu rồi hẹn nhau ăn mừng."
Đường Triệu gọi một chiếc xe, đi đường vòng đưa Giang Cố về nhà trước rồi mới quay về nhà mình.
Vừa bước xuống xe, hơi nóng liền phả thẳng vào mặt. Giang Cố cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, liền bước nhanh về nhà mà không nán lại chút nào.
Sắp xếp lại đồ vừa mua xong, cậu vào phòng tắm, tắm nhanh một cái. Khi bước ra, Guli đã nằm sẵn trên giường chờ đợi.
Giang Cố kéo chăn, nằm xuống cạnh nó, một tay xoa nắn cái chân nhỏ của nó: "Hôm nay đi trung tâm thương mại thấy có con chuột điện, anh mua cho cưng hai con. Lát nữa ngủ trưa dậy anh chơi với cưng nhé, được không?"
Guli kêu meo meo, áp sát vào người Giang Cố cho đến khi tìm được tư thế thoải mái mới chịu nằm yên.
Tấm kính cách âm dày cộp chặn lại tiếng ve râm ran ngoài trời nắng gắt, còn bên trong phòng, máy điều hòa trung tâm yên lặng thổi ra luồng không khí mát lạnh. Chẳng bao lâu, cả người lẫn mèo đều ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Giang Cố bắt đầu cảm thấy khó chịu, trở mình trên giường, bàn tay vô thức ôm lấy bụng, lông mày nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Guli nằm bên cạnh liền bò dậy, đôi mắt mèo tròn xoe chăm chú nhìn người đang nhắm chặt mắt, đầu mũi hồng hồng khẽ cử động, nó tiến lại gần thêm chút nữa, có vẻ như đang quan sát cậu.
Một cơn đau quặn thắt bỗng ập đến, Giang Cố đau đến tỉnh giấc hẳn, tay cậu ôm lấy bụng, hai chân co lại để cố giảm bớt cơn đau.
Nhưng cơn co thắt cứ dai dẳng và ngày càng dữ dội hơn. Giang Cố đành phải nằm nghiêng, hai tay ấn vào bụng với hy vọng làm giảm bớt cơn đau, nhưng những đợt đau càng lúc càng trở nên sắc nhọn, khiến mắt cậu tối sầm lại.
Guli thấy cậu cuộn tròn trên giường, bèn nhấc một chân vươn móng cào nhẹ vào người cậu: "Meo..."
Tiếng dạ dày sôi sục vang lên, qua làn da mỏng ở bụng, Giang Cố có thể cảm nhận được những cơn co rút dữ dội bên trong.
Guli ở bên cạnh dường như có hơi sốt ruột, nó cào vào người cậu mạnh hơn, đến mức những chiếc móng nhỏ sắc nhọn cũng xòe ra.
Giang Cố cố gắng bò dậy, mồ hôi lạnh lăn thành từng giọt lớn, khuôn mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hai tay ôm chặt lấy bụng đau nhức, trán dựa vào đầu gối: "Guli ngoan, tự ra ngoài chơi được không? Anh không khỏe lắm... Ưm..."
Câu nói chưa kịp dứt thì một cơn đau quặn thắt nữa lại ập tới, Giang Cố đau đến mức gập người trên giường, trong đầu chợt nghĩ đến miếng dán giữ nhiệt mà mình đã mua, hình như vẫn còn trong hộp chưa lấy ra. Cậu đoán có lẽ do điều hòa ở trung tâm thương mại quá lạnh, khiến bụng bị nhiễm lạnh, giờ đau dữ dội đến nỗi tim cũng có cảm giác khó chịu.
Chỉ trong chốc lát, quần áo của Giang Cố đã ướt đẫm mồ hôi. Sự mát mẻ của máy điều hòa giờ đây trở thành cái lạnh khiến cậu run rẩy vì đau. Đột nhiên, dạ dày lại co thắt mạnh mẽ. Giang Cố lảo đảo xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Bữa trưa cậu và Đường Triệu đã ăn đồ Quảng Đông, vốn dĩ không ăn nhiều, giờ nôn ra sạch sẽ, đến khi dạ dày trống rỗng, cậu vẫn không ngừng nôn. Những cơn co rút mạnh khiến axit dạ dày liên tục trào lên, hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt chảy ròng ròng.
Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào cổ. Việc nôn quá nhiều khiến cậu hoa mắt, trước mắt tối sầm, không còn nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Giang Cố quỳ rạp xuống sàn cạnh bồn cầu thở hổn hển, cơn co thắt trong bụng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi chắc chắn rằng không thể nôn thêm được gì nữa, Giang Cố một tay bóp chặt bụng, tay kia chống vào tường, cố gắng lê từng bước trở về giường, cậu đau đến mức không thể đứng thẳng người.
Tư Hành nhìn chằm chằm vào tin nhắn chưa được trả lời trên màn hình điện thoại một hồi lâu. Anh hỏi Giang Cố có muốn ăn gì không để tan làm anh mua về, nhưng cậu vẫn không trả lời.
Vào thời điểm này, nếu Giang Cố đang ngủ trưa, có thể cậu không thấy được tin nhắn. Tuy vậy, không nhận được hồi âm vẫn khiến Tư Hành có chút lo lắng. Nhưng nếu gọi điện mà vô tình đánh thức cậu thì sao?
Suy nghĩ một hồi, Tư Hành quyết định về nhà một chuyến. Dù sao công ty cũng gần nhà, đi về cũng nhanh.
Một đường về nhà đều là đèn xanh thông thuận, lúc mở cửa, anh thấy Guli từ phòng Giang Cố chạy ra.
Tư Hành bế mèo lên, nhìn quanh căn nhà yên ắng, rồi nhỏ giọng hỏi nó: "Em ấy đang ngủ trưa à?"
Không biết có phải Guli hiểu ý anh hay không, nó ngoảnh đầu nhìn về phía phòng Giang Cố.
Tư Hành rón rén đi đến cửa phòng, định bụng nếu Giang Cố đang ngủ trưa thì anh sẽ quay lại công ty. Nhưng khi đi đến cửa, anh nghe thấy tiếng rên khẽ từ bên trong.
Sắc mặt Tư Hành lập tức thay đổi, anh đặt mèo xuống đất, đẩy cửa bước vào, liền thấy Giang Cố đau đớn co quắp, tay ôm chặt bụng, nằm cuộn tròn trên giường.
Người cậu nhỏ gầy, yếu ớt, đôi bàn tay không biết dùng bao nhiêu sức mà bóp chặt lấy bụng đến mức lõm vào, cả người run lên vì đau đớn.
Trái tim Tư Hành đột ngột bị siết chặt như bị ai đó bóp nghẹt, đau không thể diễn tả được. Đầu óc anh trống rỗng trong chốc lát, sau khi cố ép bản thân bình tĩnh lại, anh vội vã chạy đến bên giường.
"Giang Cố! Giang Cố, tỉnh dậy đi, em đau bụng hay đau dạ dày? Hay là tim không ổn?"
Trong cơn mê man, Giang Cố như nghe thấy giọng của Tư Hành. Cậu không nghe rõ anh nói gì, chỉ theo bản năng cầu cứu: "Đau bụng, bụng đau quá..."
Nhìn khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi chảy đầm đìa như vừa được vớt lên từ nước của Giang Cố, Tư Hành lập tức bế cậu lên, bước nhanh ra cửa.
Dù Giang Cố không thấp nhưng vóc người nhỏ nhắn, lại gầy gò, cậu được Tư Hành bế trong tư thế cuộn tròn vì đau, trông càng nhỏ bé hơn. Mái tóc ướt mồ hôi dính lên khuôn mặt, đôi mắt nhắm nghiền tựa vào vai anh, sự yếu ớt và mỏng manh của cậu khiến người ta xót xa.
Tư Hành vội vã đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy, nhưng vòng tay ôm Giang Cố vẫn rất chắc chắn: "Không sao đâu, đừng sợ, đến bệnh viện sẽ không đau nữa, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Anh vội vàng đưa cậu xuống hầm xe, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sau, rồi nhấn ga lao thẳng đến bệnh viện.
Sau các xét nghiệm máu và chẩn đoán, bác sĩ kết luận viêm nhiễm không quá nghiêm trọng, có lẽ là do lạnh làm kí.ch thích cơn co thắt. Tuy nhiên, do Giang Cố có tiền sử bệnh tim và chưa lập hồ sơ tại bệnh viện này, một số loại thuốc không thể sử dụng, vì vậy cậu được đưa đến khoa Đông y.
Sau vài mũi châm cứu ở bụng và chân, rồi đặt một hộp ngải cứu lên rốn, cơn đau của Giang Cố cuối cùng cũng giảm bớt phần nào.
Suốt quá trình đó, Giang Cố vẫn luôn có ý thức, chỉ là trước đó đau đến mức mất hết cảm giác. Lúc này, khi cơn đau dữ dội đã giảm, dù bụng vẫn còn khó chịu, nhưng cậu đã có thể chịu đựng được.
Thấy Giang Cố mở mắt, Tư Hành lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu: "Châm cứu cần thêm chút thời gian nữa, bụng còn đau không? Có lạnh không?"
Vì trước đó nôn quá nhiều, nên khi mở miệng, giọng của Giang Cố khàn đặc: "Đỡ rồi. Sao anh lại về nhà?"
Tư Hành không nói rằng anh đã lo lắng đến mức chạy về vì tin nhắn không được trả lời, chỉ đáp: "Tôi gửi tin nhắn hỏi em ngủ chưa, thấy em không trả lời, nghĩ chắc em ngủ rồi, nên tôi về nhà lấy hồ sơ. May mà tôi về đúng lúc."
Giang Cố khẽ cảm ơn, nhưng do cơn đau vừa qua quá dữ dội, lúc này dù đã giảm bớt nhưng cậu vẫn rất mệt mỏi, giọng nói yếu ớt: "Lại làm phiền anh nữa rồi."
Biết cậu vẫn còn khó chịu, Tư Hành không muốn trách móc, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng và bực bội: "Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói với tôi. Sao lần này đau dữ dội như vậy mà không nói?"
Có lẽ vì giọng điệu của Tư Hành quá nhẹ nhàng, nghe chẳng giống như đang giận, nên Giang Cố cũng không để tâm, chỉ giải thích chân thành: "Em biết mình bị lạnh, qua cơn đau này là ổn thôi. Chỉ là lần này đau hơn những lần trước một chút."
Tư Hành nhìn cậu: "Vậy em có thể hứa với tôi, lần sau nếu không khỏe thì phải nói với tôi được không? Dù có không nghiêm trọng cũng phải nói, ít nhất tôi sẽ không bị giật mình mà hoảng loạn."
Giang Cố nằm trên giường bệnh, quay đầu nhìn anh: "Xin lỗi."
Tư Hành: "Hứa với tôi được không?"
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, khiến Giang Cố cảm thấy nếu không đồng ý thì mình thật có lỗi, cậu đành nói: "Được rồi, em hứa với anh."
Tư Hành khẽ chạm vào tay cậu: "Lạnh không? Em vẫn đang châm cứu, không đắp chăn được đâu."
Giang Cố lắc đầu. Trên bụng cậu có một hộp xông ngải đang tỏa hơi ấm, nên không đắp chăn cũng không lạnh.
Tư Hành lo cậu bị lạnh, nhưng những chỗ có kim châm anh không dám chạm vào, nên đành đặt tay lên bụng cậu để giữ ấm.
Vừa đặt tay lên, cảm giác mềm mại, lạnh lẽo lập tức khiến tay anh như lún sâu vào. Suy nghĩ đau lòng vừa mới nảy sinh, thì dưới lòng bàn tay của anh liền cảm thấy căng cứng.
Tư Hành sợ làm cậu đau, vội vàng nới lỏng lực tay, chỉ để bàn tay hờ hững áp lên: "Sao thế? Đau lắm à?"
Giang Cố không dám nhìn anh, chỉ rũ mắt nói: "Cảm giác hơi lạ... Em không quen bị người khác chạm vào."
Nghe vậy, Tư Hành cũng không rút tay lại: "Như vậy mới không bị lạnh, đừng lo. Nhắm mắt lại ngủ một chút đi."
Giang Cố ừm khẽ. Mặc dù cậu không quen với việc bị người khác đụng chạm như vậy, nhưng biết Tư Hành chỉ có ý tốt, nên cậu đành nhắm mắt lại, cố chịu cảm giác khác lạ khi bị đụng đến một chỗ nhạy cảm.
Tư Hành thuộc loại người có cơ địa nóng, tay chân lúc nào cũng ấm áp, tương phản rõ rệt với cơ thể lạnh lẽo của Giang Cố.
Cậu vốn đã gầy, trước đó còn nôn rất nhiều, bụng trống không. Từ dạ dày xuống đến bụng dưới đều phẳng lì, thậm chí có phần lõm xuống, chỉ một bàn tay của Tư Hành đã có thể che gần hết bụng cậu, đầu ngón tay của anh còn chạm đến cả bên hông của Giang Cố.
Mặc dù cậu đang châm cứu và xông ngải, nhưng rõ ràng tình trạng bên trong dạ dày của cậu vẫn chưa ổn định. Tư Hành có thể cảm nhận được dưới lòng bàn tay anh là những cơn co thắt nhỏ, tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến cậu khó chịu.
Quả nhiên mỗi lần trong bụng động đậy, Tư Hành lại thấy Giang Cố vô thức cau mày.
Lúc này, trong đầu Tư Hành chẳng còn bất kỳ suy nghĩ nào khác. Dù cậu đang dựa sát vào anh, ngay trước mắt anh, nhưng anh chỉ có một mong ước duy nhất — Giá như anh có thể thay cậu chịu đựng những cơn đau này thì tốt rồi.