Đường Triệu không biết là sau khi về nhà ngày hôm đó, Giang Cố đã bị ốm.
Gia đình Đường Triệu đã dùng một số mối quan hệ để giúp hắn, sau khi đậu kỳ thi có thể được nhận vào làm việc với tư cách là nhân viên hợp đồng tạm thời, sau đó sẽ dần tìm cách để hắn chuyển sang biên chế chính thức. Vậy nên, ngay sau khi vượt qua kỳ thi và xác định được ngày bắt đầu làm việc, Đường Triệu lập tức rủ Giang Cố ra ngoài ăn mừng.
Một vài công việc có thể lương không cao, nhưng lại ổn định, mà với một người trong nhà không thiếu tiền như Đường Triệu, bản thân hắn cũng không muốn lăn lộn quá nhiều ngoài xã hội, vậy nên có thể làm việc ở thư viện tỉnh là lựa chọn rất tốt. Do đó, Giang Cố không ngần ngại nhận lời mời của hắn.
Ban đầu, họ dự định sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn uống, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại chuyển thành đến nhà Tư Hành.
Khi nghe Tư Hành thông báo về thời gian ăn tối, Giang Cố hơi bất ngờ: "Ăn ở nhà?"
Tư Hành đáp: "Ra ngoài ăn xong lại tản mác mỗi người một nơi, chẳng có gì thú vị cả. Anh của cậu ấy muốn tổ chức ăn mừng, em cũng muốn ăn chúc mừng, vậy nên tốt nhất là tụ tập ở nhà. Ăn xong còn có thể ngồi lại trò chuyện."
Giang Cố đã từng gặp anh trai của Đường Triệu. Trước kia, anh ấy thường xuyên mang đồ ăn đến trường cho Đường Triệu, mỗi lần đều mang rất nhiều, đến mức cả bốn người trong phòng ký túc xá cũng không ăn hết. Để tránh lãng phí, họ còn phải chia phần cho các bạn phòng khác.
Nghĩ đến việc Tư Hành và anh trai Đường Triệu là bạn học cũ, Giang Cố cảm thấy lời mời này cũng hợp lý, dù sao bây giờ mọi người đều đã quen biết nhau.
Chỉ có điều, cậu không biết nấu ăn. Theo những gì cậu biết, Đường Triệu còn vụng về hơn cả cậu trong chuyện bếp núc. Ít ra Giang Cố còn biết nấu mì, còn Đường Triệu chỉ biết pha mì gói. Về phần anh trai Đường Triệu có biết nấu ăn hay không, cậu không rõ, nhưng nếu anh ấy cũng không biết thì lúc đó...
"Cả bữa ăn chẳng phải đều phiền anh lo sao?"
Tư Hành nghe xong chỉ mỉm cười: "Cũng không có gì phiền phức đâu, mua ít nguyên liệu rồi ăn lẩu, vừa đơn giản lại tiện lợi."
Giang Cố ồ một tiếng. Đúng là ăn lẩu đơn giản thật, nhà còn có máy rửa chén nữa, chén bát cũng chẳng phải tự rửa. Nghĩ tới đó, cậu cảm thấy ăn ở nhà còn tốt hơn đi ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Tư Hành thay đồ chuẩn bị ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Giang Cố: "Em muốn ăn gì? Không được nói 'gì cũng được' đâu nhé, ít nhất cũng phải báo vài món ăn, không thì tôi cũng không biết mua gì."
Giang Cố đề nghị: "Để em đi với anh, ở nhà cũng chẳng có gì làm."
Vì không muốn để Giang Cố ra ngoài hứng gió lạnh nên Tư Hành mới đề xuất ăn ở nhà, giờ sao có thể để cậu đi theo được: "Không cần đâu, cũng chưa biết là khi nào họ sẽ đến, phải có người ở nhà đợi mở cửa chứ. Muốn ăn gì nào?"
Giang Cố suy nghĩ một chút rồi nói: "Cải thảo với các loại nấm, mấy thứ nhúng lẩu thanh đạm ấy, ngon mà dễ ăn."
Tư Hành gật đầu đồng ý, cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài. Trên đường xuống tầng hầm, anh nhắn tin cho Đường Minh, bảo hắn đến sớm một chút, tiện thể kéo Đường Triệu tới để có người trò chuyện với Giang Cố.
Ở đầu bên kia, Đường Minh vừa đọc tin nhắn đã khẽ bĩu môi. Hắn thầm nghĩ: Tên này đúng là... Phải để Giang Cố thấy được cái mặt không tốt đẹp gì của cậu ta, kẻo lại bị vẻ ngoài bóng bẩy kia lừa mất.
Lái xe tới nhà Tư Hành chưa đến nửa tiếng. Khi Đường Minh và Đường Triệu đến nơi, Tư Hành vẫn còn đang đi chợ chưa về. Giang Cố ra mở cửa, vừa mở ra đã bị Đường Triệu ôm chặt, vỗ vai cậu bạn thân. Cậu chào Đường Minh: "Chào anh Minh."
Đường Minh cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Cố. Sống ở đây thế nào? Tên kia có bắt nạt em không?"
Vừa lấy dép cho hai người, Giang Cố vừa trả lời: "Anh Tư Hành rất tốt, không hề bắt nạt em."
Cậu vừa dứt lời đã bị Đường Triệu ôm lấy mặt: "Trời ơi, cục cưng, sao cưng lại dễ xúc động như vậy. Lần trước còn bảo đã khỏe hơn, lên được mấy cân, sao hôm nay nhìn lại gầy đi rồi?"
Giang Cố gỡ bàn tay làm quá của Đường Triệu xuống: "Mấy ngày trước bị đau bụng nên ăn uống thanh đạm chút, cũng chẳng gầy đi bao nhiêu, cậu đừng có phóng đại."
Đường Triệu lẽo đẽo theo sau, than vãn: "Cái thể trạng này của cậu biết bao nhiêu người ước ao ấy chứ, ăn mãi mà không béo nổi."
Giang Cố: "Có gì mà phải ghen tị, người ta mong là ăn bao nhiêu cũng không mập, chứ không phải cái gì cũng không ăn được như tớ."
Là người ở chung ký túc xá với Giang Cố suốt bốn năm, Đường Triệu không biết nói gì hơn, chỉ thở dài. Giang Cố rất chăm lo cho sức khỏe của bản thân, ăn uống rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau bụng, đau dạ dày, cứ đau một trận lại ổn, nhưng cân nặng thì giảm nhanh, mà tăng lại rất khó.
Giang Cố mở tủ lạnh, bảo Đường Triệu tự lấy đồ uống, rồi quay sang hỏi Đường Minh: "Anh Minh uống gì không? Có nước lọc và nước ngọt."
Đường Triệu lập tức lấy hai chai nước ngọt: "Cái này là được rồi, để tớ lấy cho anh ấy."
Một lúc sau, bóng dáng hơi lạ nhưng không hề e dè xuất hiện. Cô mèo con Guli của Tư Hành lượn qua lượn lại giữa hai anh em nhà họ Đường, ngửi chỗ này chỗ kia rồi cọ cọ. Nó còn mang theo món đồ chơi yêu thích của mình là con chuột đến cho Đường Minh.
Đường Minh thấy vậy bật cười: "Ồ, mày vẫn còn nhớ tao cơ à."
Giang Cố nhìn thấy liền đùa: "Ngày nào em cũng chơi với nó, vậy mà chưa từng thấy nó tặng em con chuột này."
Đường Minh bế Guli lên, vừa v.uốt ve nó vừa nói: "Dù sao thì anh cũng được tính là một trong những người cứu mạng nó mà."
Giang Cố ngạc nhiên: "Cứu mạng? Con mèo này không phải được mua về sao ạ?"
Đường Minh giải thích: "Không phải mua đâu, Tư Hành chưa kể với em à? Con mèo này được cứu lúc vẫn còn ở trong bụng mẹ. Mèo mẹ không rõ vì sao lại bị lạc, bụng bầu mà đi lang thang ngoài đường, bị xe đâm trúng. Lúc đó anh với Tư Hành vừa ăn khuya xong, thấy vậy bèn đưa nó vào bệnh viện thú y, định cứu được thì cứu. Bác sĩ bảo không ổn rồi, trong bụng còn có mèo con, có lẽ chẳng cứu được con nào."
Đường Triệu xoa đầu Guli: "Thế rồi cứu được à?"
Đường Minh nói tiếp: "Mèo mẹ thì không qua khỏi, bác sĩ phải mổ bụng để xem tình hình lũ mèo con thế nào. Tổng cộng có bốn con, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mỗi Guli, nên nó mới được Tư Hành nhận nuôi."
Anh vừa nói vừa lấy con chuột ra đùa với Guli: "Có lẽ hồi nó còn nhỏ, anh hay tới thăm nó ở bệnh viện nên nó nhớ mùi của anh đấy, đúng không Guli."
Những người yêu mèo, đặc biệt là đang nuôi mèo, nghe kể chuyện này chắc chắn sẽ rất xúc động. Thật may Guli đã được Tư Hành nhận nuôi, mà Tư Hành lại yêu mèo như vậy, điều kiện gia đình cũng tốt, hoàn toàn có thể nuôi Guli sung túc cả đời.
Vừa lúc đang nghĩ về ai đó, người ấy đã mở cửa bước vào, tay xách theo một đống đồ.
Đường Minh liền tiến lên nhận một phần, Đường Triệu đang bế Guli ngồi trên ghế salon thì không đứng dậy, nhưng cũng lễ phép nói: "Chào anh Tư Hành."
Ánh mắt Tư Hành vĩnh viễn luôn nhìn về phía Giang Cố đầu tiên. Nhìn thấy cậu cười vui vẻ, rõ ràng là rất hào hứng khi bạn thân đến chơi, trong lòng anh cũng cảm thấy vui theo. Anh gật đầu chào Đường Triệu: "Nhà mình mà, cứ thoải mái đi."
Giang Cố bước theo Tư Hành vào bếp: "Để em rửa rau cho."
Bình thường hai người ăn cơm với nhau, Tư Hành đã không nỡ để Giang Cố đụng tay vào mấy việc này, giờ lại là bữa ăn cho bốn người, anh càng không muốn để cậu làm gì cả. Thấy Giang Cố định vào bếp, anh liền chặn ngay cửa: "Em ra chơi với Đường Triệu đi, ở đây có Đường Minh là được rồi."
Đường Minh liếc mắt nhìn Tư Hành, lòng thầm nghĩ: Người trong lòng thì là quý giá, còn bạn tốt thì không là gì hết đúng không?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng miệng hắn lại nói: "Ở đây có bọn anh là được rồi, em ra ngoài chơi đi, Vừa hay có máy chơi game mới mua, hai đứa lắp vào mà chơi."
Máy chơi game là quà mà hai anh em nhà họ Đường mang đến. Hồi trước, khi Giang Cố còn ở nhà Đường Triệu trong kỳ nghỉ hè, hai người có thể ngồi chơi game suốt cả ngày. Đã đến làm khách thì không thể đến tay không, họ nghĩ tặng cái máy chơi game là hợp lý nhất. Dù sao, tặng Tư Hành quà đắt tiền cũng không bằng tặng một món quà khiến Giang Cố vui vẻ.
Không thể giúp gì trong bếp, Giang Cố đành quay lại phòng khách. Hồi trước ở nhà Đường Triệu, máy chơi game kết nối trực tiếp với TV, nhưng nhà Tư Hành không có TV, chỉ có máy chiếu, nên Giang Cố không biết cách lắp đặt. Thế là cậu ngồi bên cạnh, nhìn Đường Triệu vừa tra cứu trên mạng vừa xem sách hướng dẫn.
Đường Minh liếc ra ngoài bếp, sau đó đóng cửa lại, rồi vừa ngâm rau trong bồn vừa không quên hỏi: "Tình hình bây giờ sao rồi?"
Tư Hành đang cắt thịt, không ngẩng đầu lên hỏi lại: "Cái gì là cái gì?"
Đường Minh không thích cái kiểu biết rồi mà còn cố hỏi, cười mỉa một tiếng: "Còn giả vờ với tớ làm gì? Ở cùng nhau lâu như vậy rồi, tình hình thế nào? Có tiến triển gì không?"
Tư Hành ngẩng đầu, nhìn ra phòng khách. Cậu và Đường Triệu đang kề đầu sát vào nhau, chăm chú đọc hướng dẫn lắp đặt máy chơi game. "Không biết."
Không biết, không dám hỏi, không dám thử cũng không dám mơ tưởng. Con người vốn tham lam, Tư Hành sợ một khi không thể kiềm chế những ý nghĩ này, thì ngay cả việc được sống chung hằng ngày cũng trở thành một điều xa xỉ.
Lần đầu tiên gặp Giang Cố, cậu mới là sinh viên năm nhất, anh thì ngồi hút thuốc ở trong xe, còn Giang Cố thì ngồi ở trước cửa sổ ở hiệu sách.
Xe bị kẹt giữa dòng xe cộ đông đúc, anh chỉ bất chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giang Cố đang đứng trước cửa sổ cúi đầu lật trang sách. Khoảnh khắc đó, trái tim anh rung động mãnh liệt.
Lần đầu tiên trong đời anh có cái cảm giác gấp gáp chưa từng có này, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tư Hành mong mỏi được quen biết người ấy. Anh lập tức bảo tài xế dừng xe, nhưng khi chạy vào hiệu sách thì không tìm thấy bóng dáng cậu đâu.
Sau đó, anh bắt đầu cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu sét đánh và sự bồn chồn khi mất đi điều mình khao khát.
Cứ ngỡ sẽ chỉ có thể tìm thấy hình bóng cậu trong ký ức, nhưng không ngờ anh lại thấy cậu trong danh sách bạn bè của em trai Đường Minh.
Thì ra họ là bạn học, còn là bạn cùng phòng.
Khi nghe được thông tin này, Tư Hành cảm thấy thế giới của anh như bừng sáng bởi vô số pháo hoa rực rỡ. Bình tĩnh, điềm đạm, và kìm nén... tất cả đều biến mất. Anh giống như một chàng trai trẻ lần đầu biết yêu, không còn gì quan trọng nữa, chỉ muốn chạy ngay đến trước mặt cậu và nói: "Chào em, anh là Tư Hành, có thể làm bạn với em không?"
Anh đã tưởng tượng ra cảnh gặp mặt ấy hàng trăm lần trong đầu, từ việc mặc gì, nói câu đầu tiên như thế nào, đến biểu cảm cần phải giữ. Thậm chí trong giấc mơ, anh cũng đã diễn tập vô số lần.
Nhưng rồi, tin tức từ Đường Minh đã phá tan mọi kế hoạch của anh.
Trong phòng khách, cuối cùng Đường Triệu cũng lắp xong máy chơi game. Hắn đưa một tay cầm cho Giang Cố rồi cùng cậu ngồi xuống ghế sofa. Trong lúc chờ trò chơi khởi động, Đường Triệu nhìn về phía bếp rồi hỏi: "Cho tớ hỏi một câu."
Giang Cố đang đọc luật chơi, đáp: "Cậu hỏi đi."
Đường Triệu: "Cậu còn nhớ hồi năm nhất, tớ đã từng hỏi cậu nếu cậu muốn yêu đương thì sẽ chọn người như thế nào không?"
Giang Cố: "Nhớ chứ. Sao tự nhiên hỏi lại?"
Đường Triệu: "Lúc đó cậu nói là không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung vào học tập và sự nghiệp. Bất kỳ ai có ý đồ với cậu đều bị cậu né tránh. Những người đã tỏ tình với cậu, hoặc lấy cớ làm bạn để vun đắp tình cảm rồi chuẩn bị tỏ tình, gần như đều bị cậu chặn hết, cậu thật sự đã cứng rắn cắt đứt hết tất cả các mối nhân duyên của mình luôn. Vậy bây giờ thì sao?"
Giang Cố đặt tay cầm xuống, nhìn Đường Triệu: "Bây giờ? Ý cậu là bây giờ tớ có muốn yêu đương hay không ấy hả?"
Đường Triệu: "Ừ, cuộc sống của cậu đã ổn định rồi, tốt nghiệp đại học, sự nghiệp đang lên, liệu có nên nghĩ đến việc tìm kiếm niềm vui tinh thần không?"
Giang Cố lắc đầu ngay lập tức.
Đường Triệu: "Vẫn không à? Tớ không phản đối chủ nghĩa độc thân đâu, nhưng đời người chỉ có một lần, không cảm nhận được tình yêu thì có phải hơi thiệt thòi không?"
Giang Cố đáp: "Tớ không phải người theo chủ nghĩa độc thân, cũng không từ chối tình yêu. Nếu điều tốt đẹp đó xảy ra, tớ vẫn sẽ đón nhận, nhưng tớ không muốn vì một mục đích nào đó mà phải thỏa hiệp, chỉ vì muốn yêu đương mà phí thời gian đi tiếp xúc với nhiều người. Tớ không muốn vì để cảm nhận niềm vui khi hai người ở bên nhau mà phải chịu đựng việc bị một người khác phá vỡ sự tự do và thoải mái của cuộc sống một mình. Đó không phải là điều tớ muốn. Tớ đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tớ cũng có một thế giới tinh thần phong phú đủ để tớ không còn cảm thấy cô đơn. Vì vậy, tới sẽ không cố gắng thay đổi nó."
Nói xong, Giang Cố đẩy nhẹ vai Đường Triệu: "Sao thế? Cậu muốn yêu đương à, hay cậu có người mình thích rồi?"
Đường Triệu lắc đầu: "Không phải, tớ cũng chỉ muốn thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng mẹ tớ đã bắt đầu sắp xếp cho tớ đi xem mắt rồi."
Giang Cố ngạc nhiên: "Nhưng anh trai cậu vẫn còn độc thân mà. Tại sao lại vội thế?"
Đường Triệu thở dài chán nản: "Chính vì anh ấy đã 30 rồi mà vẫn chưa lập gia đình, mà mẹ tớ không thể khuyên anh ấy được, nên quay sang tớ. Bà ấy bảo dù sao cũng có hai đứa con trai, ít nhất phải có một đứa cho bà ôm cháu."
Giang Cố vỗ vai Đường Triệu, không mấy nhiệt tình động viên: "Cố lên."
Đường Triệu vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi tiếp: "Cậu không mơ về cuộc sống gia đình à?"
Giang Cố kiên quyết lắc đầu: "Không, một chút cũng không."
Cậu đã trải qua cả gia đình không bình thường lẫn gia đình bình thường. Cậu không kỳ vọng, cũng không phản kháng, cậu chỉ hiểu rõ mình muốn gì, cũng hiểu rất rõ những mặt tối của xã hội hiện tại.
Cậu có xu hướng tính dục về nam giới, nhưng không phải là không có đàn ông thì sẽ chết.
Giang Cố biết mình có ngoại hình tốt, và thân thế không cha không mẹ của cậu lại là điểm cộng trong giới đồng tính, vì không cần giải trình gì với gia đình. Cậu cũng hiểu rõ sự phức tạp của cái giới này. Thà sống độc thân tinh tế suốt đời còn hơn trở thành công cụ giải trí của người khác.
Vì vậy, tất cả đều là hư ảo. Chỉ có yêu bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.