Giang Cố cảm thấy Đường Triệu nói rất đúng, con người ai cũng là sinh vật thiên về thị giác. Nhờ vậy, cậu cũng được hưởng lợi không ít từ điều đó, thế nên hiểu rõ hơn về điều này.
Tư Hành có vẻ ngoài rất điển trai. Lần đầu tiên gặp anh, Giang Cố đã ngạc nhiên vì khuôn mặt đẹp của anh, sau đó tiếp xúc nhiều hơn, cách Tư Hành ứng xử, thói quen và cách giải quyết mọi việc khiến cậu thấy rất thoải mái. Đối diện với người như vậy, rung động cũng là chuyện bình thường.
Qua nhiều lần tiếp xúc, Giang Cố nhận ra cậu không bài xích việc Tư Hành chạm vào mình. Dường như Tư Hành cũng không phản đối chuyện đó, đây có lẽ là một khởi đầu tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến chuyện yêu đương nghiêm túc, mà người này lại là bạn cùng lớp của anh trai Đường Triệu, nên cậu chắc chắn không định giấu chuyện này với Đường Triệu. Hơn nữa, Đường Triệu tuy nhìn có vẻ vô tư nhưng lại giữ bí mật rất giỏi, có thêm người biết cũng tốt, đôi khi có việc cũng có người để bàn bạc.
Khi Đường Triệu đến tìm, Giang Cố kéo hắn vào phòng, kể hết mọi chuyện.
Đường Triệu sững người, kinh ngạc thốt lên: "Cậu... nói lại lần nữa đi, vừa rồi chắc đầu tớ ngâm nước hay sao ấy nên không nghe rõ."
Giang Cố bình thản đáp: "Tớ nói là, tớ muốn thử xem có khả năng nào với Tư Hành không. Tớ chỉ nói với mình cậu thôi, cậu đừng có đi nói với ai khác, ngay cả anh trai cậu cũng không được nói."
Đường Triệu ngơ ngác, mặt đầy ngạc nhiên: "Sao tự dưng cậu lại có suy nghĩ đó? Trước giờ cậu đâu có định yêu đương gì."
Giang Cố dựa vào ghế máy tính, đáp: "Suy nghĩ mà, vốn có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Với lại, tớ chưa từng từ chối chuyện yêu đương, chỉ là chưa gặp ai khiến tớ thấy đủ tốt mà thôi."
Đường Triệu hỏi tiếp: "Tư Hành cậu thấy đủ tốt à?"
Giang Cố gật đầu: "Chững chạc, tinh tế, tính cách ổn trọng, tính khí cũng tốt, ngoại hình lại đẹp, điều kiện các mặt đều ổn. Một người như vậy chẳng lẽ không đủ tốt sao?"
Đường Triệu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "Vậy anh ta đã làm gì khiến cậu động lòng sao? Trước giờ bao nhiêu người theo đuổi cậu mà cậu đều không động lòng, sao tự dưng lại là anh ta?"
Giang Cố suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Chẳng làm gì đặc biệt cả, chỉ là mấy lần tiếp xúc trong sinh hoạt thường ngày khiến tớ thấy thoải mái thôi. Những người theo đuổi trước đây chẳng ai ra hồn, người thì tự mãn một cách mù quáng, người thì tự tin quá mức, còn có người quá trẻ con, nghĩ rằng chơi bóng cho thật ngầu hay tỏ ra ghen tỵ tranh giành tình cảm với người khác là đã bày tỏ tình yêu với tớ."
Cậu cũng là đàn ông, cậu hiểu rõ sự kiêu ngạo và bản năng ở đàn ông; mấy trăm ngàn chữ cũng không thể kể hết được. Những người không có năng lực thì tự kiêu vì hư danh, người có tài thì kiêu hãnh quá đáng, điều kiện kém thì tự ti mà tưởng mình cao hơn người, điều kiện tốt thì lại coi mình là trên hết.
Tất nhiên vẫn có không ít người xuất sắc, nhưng tỷ lệ này rất ít. Mà trong số đó, người thích nam có bao nhiêu, người thích nữ lại chiếm bao nhiêu?
Giang Cố hiểu rõ thực tế này nên không muốn miễn cưỡng bản thân. Vì vậy, cậu dứt khoát từ chối, chẳng muốn phí thời gian quý báu của mình.
Nhìn Đường Triệu vai rung rung, ôm gối cười không ngớt, Giang Cố đẩy hắn, cũng bật cười hỏi: "Cậu cười cái gì? Buồn cười đến vậy sao?"
Đường Triệu không nhịn được nữa, cười phá lên, ngã lăn trên giường của Giang Cố, cười đến lăn lộn.
Chuyện này sao lại không buồn cười chứ? Tư Hành thầm mến Giang Cố bao nhiêu năm, luôn cẩn trọng trong từng hành động, không dám thể hiện ý đồ, phải tính toán đủ đường mới khiến Giang Cố đến gần mình. Thế mà anh vẫn giữ kín suy nghĩ, không dám hé nửa lời.
Kết quả là bây giờ Giang Cố hỏi hắn về khả năng tiến tới với Tư Hành... còn cần gì nữa? Chỉ cần Giang Cố gật đầu, Tư Hành chắc chắn sẵn sàng trao cả mạng sống cho cậu thôi.
Nhưng mà, chuyện này Đường Triệu không định nói ra, hắn lau đi nước mắt vì cười quá nhiều, rồi bảo: "Thần tiên động lòng phàm, tớ cười có gì sai nào! Cậu cứ yên tâm, cứ dũng cảm theo đuổi đi, trên đời này chẳng có ai mà cậu không thể chinh phục được cả!"
Giang Cố đáp lại: "Đâu có đến mức đó, tớ muốn có một mối quan hệ bình thường, lành mạnh, chứ không phải kiểu tình một đêm vô nghĩa kia, nên cứ từ từ thôi. Tớ cũng chưa định tỏ tình ngay, tình cảm chưa đến mức ấy. Cứ làm quen trước đã, thích nghi dần dần rồi quan sát tìm hiểu thêm."
Đường Triệu cười đến mức thở hổn hển, nói: "Vẫn còn phải quan sát nữa sao? Không phải cậu đã hiểu rõ về anh ta mới có ý định yêu đương đấy ư?"
Giang Cố đáp: "Con người đâu phải vài tháng là hiểu hết được. Tớ muốn quan sát xem anh ấy có phản cảm với đồng tính hay không. Cậu nhớ Cam Thần lần trước không, lúc đi học đã tỏ tình với anh ấy đấy? Giờ, Tư Hành còn tránh anh ta như tránh dịch bệnh. Nhưng nói Tư Hành kỳ thị cũng không đúng, tớ cảm thấy không giống lắm. Hơn nữa, bọn tớ vốn chẳng có nhiều điểm chung, nếu tớ nói thẳng là tớ thích anh ấy và muốn hẹn hò, nếu anh ấy từ chối, chắc chắn tớ sẽ không thể tiếp tục ở đây nữa. Chuyển đi rồi thì sau này cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa, coi như kết thúc. Nhưng nếu từ từ tiếp xúc, để anh ấy quen và thích ứng, nếu anh ấy nảy sinh chút suy nghĩ gì đó từ những tiếp xúc của tớ, chẳng phải ổn hơn sao?"
Đường Triệu sờ cằm, gợi ý: "Theo mình thấy thì đàn ông chẳng ai cưỡng lại được vài lần đụng chạm đâu. Hai người còn sống chung dưới một mái nhà nữa, sao không tạo cơ hội chạm vào anh ta nhiều hơn một chút? Ví dụ, cùng xem phim rồi cậu dựa vào anh ta giả vờ ngủ, hoặc khi anh ta nấu ăn hay làm gì đó, cậu đi ngang rồi giả vờ trượt chân ngã lên người anh ta, không thì tắm rửa xong không cầm theo đồ, bảo anh ta lấy giúp!"
Đường Triệu vừa nói vừa nhịn không nổi cười đến lăn lộn, hắn có thể tưởng tượng ra nếu Giang Cố thực sự làm như vậy, Tư Hành chắc phải chịu đựng kiểu trêu chọc này đến nổ tung mất.
Đúng là buồn cười quá, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà Đường Triệu đã không nhịn được cười. Cuộc sống mà, cứ tiến thẳng một lèo thì có gì thú vị, tự mình từng bước khám phá mới là vui. Đây sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ sau này.
Vì thế, Đường Triệu quyết định giữ bí mật, hahahahaha.
Khi Tư Hành về nhà, nhìn thấy đôi giày ở cửa và cánh cửa phòng ngủ đóng kín, anh đoán là Đường Triệu đến, nhưng không hiểu hai người trong phòng đóng cửa làm gì.
Dù vậy, anh cũng không muốn quấy rầy, thay đồ rồi vào bếp.
Mấy ngày gần đây trời mưa liên tục, nhưng mưa thu không giống mưa hè, mưa thu càng mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều. Giang Cố cũng dần dần lấy lại cảm giác thèm ăn, ăn nhiều thì cơ thể cũng nhanh hồi phục hơn.
Trưa có món dược thiện, còn bữa tối, Tư Hành cũng biến tấu làm nhiều món cho cậu ăn. Hôm nay, anh có thể làm thêm vài món nữa vì Đường Triệu tới, chắc chắn Giang Cố cũng sẽ ăn nhiều hơn một chút.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Đường Triệu ôm Guli bước ra ngoài, thấy người trong bếp thì cười tươi để lộ tám chiếc răng trắng: "Anh Tư Hành về rồi à."
Thấy nụ cười rạng rỡ hơi quá mức, Tư Hành cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, đáp một tiếng: "Ở lại ăn tối luôn nhé."
Đường Triệu không khách khí đáp: "Được thôi."
Nói rồi, hắn đi vào bếp, liếc nhìn những món ăn đã chuẩn bị sẵn, cũng khá phong phú, sau đó lại nhìn Tư Hành, nheo mắt cười. Trong lòng hắn nghĩ, không cần cảm ơn tôi đâu, tôi đang tạo ra không ít cơ hội cho anh đấy, cứ tận hưởng đi nhé.
Nhưng Tư Hành lại thấy nụ cười của hắn có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt đầy vẻ dò xét.
Lúc Giang Cố từ trong phòng bước ra, Tư Hành ngay lập tức thay đổi biểu cảm, vượt qua Đường Triệu, ngẩng lên nhìn về phía cậu, ánh mắt vừa chạm nhau đã bất giác nở một nụ cười.
Chứng kiến hết thảy, Đường Triệu thu lại tám cái răng trắng, khẽ hừ một tiếng, cứ cười đi, về sau cho anh cười đủ.
Khi đợt mưa ngắn kết thúc, vết thương của Giang Cố cũng gần như lành lặn. Từ chỗ không thể để nước đụng vào, giờ mỗi ngày cậu chỉ cần thoa kem ngừa sẹo để tránh lồi thịt. Vết sẹo bong vảy ra, chỉ còn lại ba vết sẹo mới hơi hồng nhạt trên bụng.
Nhưng mà, mỗi khi đi lại hay làm việc, thậm chí khi ngồi trước máy tính viết kịch bản, cậu vẫn theo bản năng cẩn thận một chút. Dù bên ngoài vết thương đã lành, nhưng bên trong dạ dày thỉnh thoảng vẫn quặn đau một lúc, nhất là sau khi ăn; nhưng may là không quá thường xuyên, vẫn chịu được.
Trời bắt đầu lạnh, số bưu kiện của Giang Cố cũng nhiều lên. Phần lớn là quần áo mới mua.
Trước đây cậu có rất ít quần áo, mùa đông có khi chỉ có một, hai bộ để thay đổi, vì quần áo mùa đông rất đắt đỏ, dù có rẻ nhất cũng phải cả trăm một bộ, không như quần áo mùa hè, chỉ 9 đồng 9 bao ship một bộ mà mặc lên người cậu trông vẫn không hề rẻ tiền.
Thêm nữa, cứ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ hè là phải rời trường, nên có nhiều đồ cũng không tiện mang theo, trước đây có gì mặc nấy, không sắm thêm nhiều.
Giờ chỗ ở ổn định rồi, tiền tiết kiệm cũng dư dả, nên có thể mua thêm ít quần áo dày hơn.
Lưu quản gia đẩy chiếc xe kéo nhỏ chở cả chục kiện hàng lên cho cậu. Giang Cố cảm thấy hơi ngại, bèn lấy một hộp bánh quy handmade mà Trình Chanh gửi tặng hôm trước cho hắn. Mấy ngày nay hắn đều phải đi nhiều chuyến để chuyển hàng lên cho cậu.
Nào là đồ giữ ấm, đồ ngủ mùa thu đông, áo len, áo khoác; chờ trời lạnh hơn chút nữa, mua thêm hai chiếc áo phao là đủ rồi.
Cậu mang đồ cần giặt cho vào máy giặt, còn đồ không cần giặt thì treo vào tủ quần áo. Cậu cứ đi đi lại lại, Guli lại cứ líu ríu theo sau, thỉnh thoảng còn nhảy vào cắn cái đuôi bông của chiếc dép lê.
Đôi dép là Tư Hành mua cho cậu, có một chiếc đuôi thỏ bông ở gót giày. Kể từ khi cậu đi đôi dép này, Guli cứ quấn quýt theo cậu, cậu đi đâu nó bám theo đến đó.
Xong xuôi mọi việc, Giang Cố ngồi xuống nghỉ ngơi, xoa nhẹ lên vùng bụng còn hơi nhói. Khi cơn đau dịu đi, cậu bế Guli lên, lật ngửa bụng nó ra rồi xoa xoa: "Suốt ngày đuổi theo cắn cái đuôi này, rồi có ngày cái đuôi này cũng bị cưng giật đứt mất."
Guli bị lật ngửa bụng lên thì kêu meo meo, chỗ nào được xoa sướng là lại giơ chân vẫy vẫy, đáng yêu đến mức Giang Cố muốn cắn một cái.
Đang vu.ốt ve mèo vui vẻ thì điện thoại cậu reo lên, giờ này cậu cứ nghĩ là Tư Hành, nhưng nhìn lại hóa ra là bạn cùng phòng, Sư Cảnh Minh. Hắn nói lâu rồi không gặp, giờ thời tiết đã mát mẻ hơn rồi, nên muốn hẹn gặp ăn uống.
Một người bạn khác trong nhóm là Du Mặc trực tiếp nhắn OK, vốn dĩ bọn họ là cùng nhau thuê chung nhà, chắc là đã bàn bạc với nhau xong rồi, giờ Sư Cảnh Minh chỉ tag cậu và Đường Triệu thôi.
Cậu còn chưa kịp trả lời thì Đường Triệu đã lên tiếng trong nhóm: [Hẹn chỗ nào đây? Ăn gì nhỉ? Tiểu Cố mới mổ ruột thừa xong, có nhiều món không thể ăn được lắm. Hay là để một thời gian nữa rồi hãy hẹn?]
Sư Cảnh Minh đáp: [Không phải cậu ấy sống ở khu Thanh Viễn sao? Vậy thì hẹn ở trung tâm thương mại gần nhà cậu ấy đi, ăn đồ Quảng Đông cho thanh đạm. Tốt nghiệp xong chúng ta cũng ít gặp nhau, để tôi mời bữa này.]
Đường Triệu liền nhắn riêng cho Giang Cố: [Vết mổ lành chưa? Nếu cậu không muốn đi thì tớ từ chối cho.]
Giang Cố trả lời: [Lành rồi, vết sẹo cũng rụng mài rồi. Đi thôi, cậu ấy đã nói vậy rồi mà.]
Thật ra, Giang Cố không phải là kiểu người thích ra ngoài, nhưng tình cảm giữa mấy người trong phòng kí túc xá vẫn khá tốt. Những năm qua, dù có vài xích mích nhỏ nhưng không có mâu thuẫn lớn nào. Đã tốt nghiệp lâu rồi, ai cũng ở lại thành phố này, muốn gặp lại một lần cũng là chuyện bình thường.
Nhất là khi họ làm trong ngành này, đã chọn con đường viết lách toàn thời gian thì gần như chẳng còn hoạt động xã hội nào nữa. Suốt ngày đóng cửa thế này cũng không hay, thỉnh thoảng ra ngoài một chút cũng tốt.
Quyết định xong, Giang Cố và Đường Triệu lần lượt gửi biểu tượng OK vào nhóm.
Sư Cảnh Minh ấn định thời gian gặp nhau là vào cuối tuần, vì phải sắp xếp cho Đường Triệu – người duy nhất còn phải đi làm.
Đến cuối tuần, Tư Hành không phải đi làm nên lái xe đưa Giang Cố tới trung tâm thương mại. Đợi khi cậu cởi dây an toàn xong, anh mới dặn dò: "Đi chậm thôi, đừng đi vào chỗ đông người. Lát nữa tôi đi bảo dưỡng xe, xong rồi nhớ báo tôi một tiếng, nếu tôi còn ở gần đây thì tôi sẽ qua đón em."
Giang Cố mỉm cười với anh: "Được rồi, anh lái xe cẩn thận nhé."
Tư Hành nhìn cậu xuống xe, vào trong trung tâm thương mại, rồi mới lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Triệu: "Em ấy vào trong rồi. Nhớ để ý em ấy giúp tôi, vết mổ còn chưa lành hẳn, mỗi lần ăn xong đều hay bị đau bụng, phiền cậu chú ý một chút."
Đường Triệu đang ngồi trên xe buýt đảo mắt một vòng rồi đáp lại một câu "Đã nhận."
Nói thì nói, bốn năm đại học hắn cũng đã chăm sóc Giang Cố, vậy mà đến bữa trưa thôi mà còn nhắc đi nhắc lại như vậy, thật phiền phức.
Du Mặc và Sư Cảnh Minh là hai người đến đầu tiên, sau khi gửi địa chỉ nhà hàng và số bàn vào nhóm, không lâu sau Giang Cố cũng tới.
Người vẫn là người kia, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh tế, vẻ ngoài như tranh vẽ, trước kia ngày nào cũng gặp đã thấy đẹp đến ngẩn ngơ, giờ mấy tháng không gặp, không rõ là do thời gian hay vì tốt nghiệp đã có chút thay đổi, Du Mặc và Sư Cảnh Minh chỉ thấy Giang Cố càng thêm xinh đẹp, nét trẻ trung và dịu dàng khó tả.
Hôm nay, Giang Cố mặc áo hoodie trắng, khoác ngoài là một chiếc áo gió màu tối, vóc dáng mảnh mai cao ráo. Khi cậu đi tới, lập tức khiến nơi này không giống một nhà ăn bình thường nữa, mà như một sàn diễn lộng lẫy, nơi ánh đèn sân khấu đổ dồn về phía cậu.
Du Mặc không nhịn được mà cảm thán: "Cậu ấy có sức khỏe kém, không thể ra mắt, thật là tiếc."
Sư Cảnh Minh mỉm cười, vẫy tay về phía Giang Cố: "Bên này!"
Giang Cố bước tới chỗ họ, kéo ghế đối diện ngồi xuống: "Lâu không gặp, dạo này mọi người sao rồi?"
Du Mặc đáp: "Vẫn vậy thôi, vật lộn kiếm miếng ăn mà sống."
Sư Cảnh Minh hỏi: "Đường Triệu bảo cậu mới phẫu thuật ruột thừa? Ra viện khi nào, đã cắt chỉ chưa?"
Giang Cố trả lời: "Ra viện được hơn nửa tháng rồi, giờ không sao nữa."
Sư Cảnh Minh gật đầu: "Không sao thì tốt, lát nữa ăn bồi bổ chút đi."
Du Mặc vừa đưa thực đơn cho Giang Cố thì một người đàn ông trung niên tiến lại gần, gương mặt áy náy nhưng tràn đầy hy vọng, nhìn Giang Cố mà nói: "Tiểu Cố..."