Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 49

Sau một hồi lăn lộn, bọn họ đã bỏ lỡ bữa ăn, bụng Giang Cố giờ cũng không còn đau dữ dội nữa, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, tụt huyết áp lại khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Giang Cố dựa vào vai Tư Hành, lúc lướt qua Giang Lâm, cậu quay mặt đi, không muốn nhìn thêm dù chỉ một cái.

Tư Hành ôm cậu vào sát ngực mình, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Giang Lâm. Sự lạnh lùng trong ánh mắt ấy khiến Giang Lâm rùng mình, bất giác lùi lại vài bước.

Đợi cho đến khi bóng họ khuất dần, Giang Lâm mới bộc lộ vẻ giận dữ, trong lòng đầy oán hận: Đứa con trai bị bỏ rơi hơn 20 năm này, giờ quen được ông chủ giàu có thì cánh cũng cứng rồi!

Nhưng dù có thế nào, ông ta vẫn là bố nó! Ông ta không tin một mối liên hệ huyết thống như thế lại có thể bị cắt đứt dễ dàng được.

Đặt Giang Cố vào xe một cách vững vàng, Tư Hành quay sang nhìn Cam Thần và Đường Triệu: "Hôm nay cảm ơn hai cậu nhiều, lên xe đi. Tôi đưa em ấy về trước rồi sẽ lái xe đưa hai người về."

Cam Thần mỉm cười: "Không cần đâu, tôi có xe rồi, để tôi đưa Đường Triệu về là được. Cậu cứ đưa em ấy về nghỉ ngơi đi."

Tư Hành gật đầu, tiến đến ghế lái và mở cửa xe.

Giang Cố hạ cửa kính, mỉm cười với Cam Thần: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."

Cam Thần đáp: "Không có gì, về nghỉ ngơi đi nhé."

Giang Cố lại nhìn Đường Triệu, vẻ mặt cậu có chút lo lắng: "Còn cậu, về nhà phải giải thích thế nào với anh trai cậu đây?"

Mặt mày bầm tím, để người nhà thấy hẳn sẽ xót lắm.

Đường Triệu nhún vai, không để tâm: "Có gì đâu, hồi nhỏ tớ thường xuyên đánh nhau, đừng lo cho người khác nữa. Cậu mau về nghỉ ngơi cho tốt đi. Dạo này đừng ra ngoài nhiều, một mình ở nhà cũng nhớ khóa cửa cẩn thận, có gì bất thường thì gọi cảnh sát ngay nhé!"

"Ừ, tớ sẽ cẩn thận."

Đợi họ nói chuyện xong, Tư Hành mới khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe bệnh viện. Giang Cố đóng cửa kính, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại.

Tư Hành khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu: "Còn đau lắm sao?"

Giang Cố đáp: "Đỡ hơn rồi, chỉ là em hơi mệt, đầu cũng hơi chóng mặt."

Tư Hành mở ngăn tủ đằng trước mặt Giang Cố, bên trong là đầy đủ các loại kẹo và chocolate.

Giang Cố có chút ngạc nhiên: "Nhiều vậy?"

Tư Hành đáp: "Ngậm một viên đi, tôi sẽ bảo nhà hàng dược thiện chuẩn bị bữa ăn gửi qua ngay."

Giang Cố lục lọi một lúc, cuối cùng chọn lấy một viên kẹo bạc hà ngậm vào. Không rõ là do tụt huyết áp hay vì mệt mỏi bởi mọi chuyện hôm nay, mà đầu cậu cứ quay cuồng, dạ dày cũng khó chịu, toàn thân không chỗ nào là thoải mái.

Lái xe về đến nhà, Giang Cố cảm thấy đỡ hơn đôi chút, chậm chạp bước xuống xe.

Tư Hành mím môi, khẽ thu tay chuẩn bị bế cậu lại. Nhưng khi thấy Giang Cố loạng choạng sắp ngã, anh nhanh chóng vươn tay ra, đỡ cậu vào lòng: "Nếu mệt quá thì đừng cố, tôi bế em lên nhé?"

Giang Cố vịn vào cửa xe, đứng vững rồi lắc đầu: "Không sao, em tự đi được."

Lúc ở bệnh viện cậu thực sự rất khó chịu, lại muốn tránh xa chỗ có Giang Lâm, nên mới để Tư Hành bế mình. Giờ đã đỡ hơn rồi, cậu tự đi về cũng ổn.

Nhưng đi được vài bước, cậu chợt nhớ ra rằng đây là một cơ hội để có thêm chút tiếp xúc thân mật, thế là liền giả vờ như chân không vững, hơi khụy xuống.

Tư Hành lúc nào cũng chú ý đến cậu, làm sao có thể để cậu ngã ngay trước mắt mình. Anh lập tức đưa tay ra kéo Giang Cố vào lòng, lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Choáng nhiều lắm à?"

Giang Cố tựa vào ngực anh, cầm tay anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không sao."

Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, rõ ràng chẳng hề ổn chút nào. Biết Giang Cố không thích làm phiền người khác, nhưng lúc này, Tư Hành cũng không muốn thấy cậu cố chịu đựng. Anh bế cậu lên lần nữa.

Lần này, Giang Cố không phản kháng, chỉ nhìn biểu cảm của Tư Hành, giọng có chút tủi thân: "Anh thấy em đi chậm quá à?"

Tư Hành hơi khựng lại, vội vàng giải thích: "Không phải, tôi sợ em cậy mạnh thôi. Giờ này thang máy cũng vắng người, không sợ ai thấy đâu. Về đến nhà là có thể nghỉ ngơi rồi."

Giang Cố nhìn anh, thử thăm dò: "Anh không thấy bế thế này kỳ kỳ à? Anh có thể đỡ em thôi mà."

Tư Hành thực sự cảm thấy tim mình muốn nhảy lên đến cổ họng, nhưng nghĩ đến việc để Giang Cố chịu đựng mà cố đi lại, với việc trực tiếp bế cậu để cậu dễ chịu hơn, anh vẫn chọn cách sau.

Dù vậy, anh vẫn không nhịn được mà giải thích thêm: "Em không khỏe, tôi chăm sóc em một chút có gì lạ đâu."

Biểu cảm của Tư Hành vẫn không lộ vẻ gì bất thường, nhưng với khoảng cách gần thế này, Giang Cố có thể cảm nhận rõ nhịp tim của anh. Rõ ràng anh không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Giang Cố khẽ "ừm" một tiếng, làm như mệt mỏi nên tựa đầu vào vai anh, trán chạm nhẹ lên cổ, hơi thở phả vào phần yết hầu nhạy cảm nhất của Tư Hành.

Quãng đường từ bãi đỗ xe đến thang máy không xa, xe Tư Hành đậu ngay dưới thang máy tòa nhà họ, bình thường chỉ mất một phút là đến. Nhưng hôm nay, hành trình này dường như kéo dài hơn hẳn.

Chưa kể, khi thang máy chậm rãi lên đến tầng giữa, Giang Cố đưa tay ra, ngón tay lạnh giá của cậu khẽ chạm vào yết hầu của anh.

Tư Hành cảm thấy 30 năm kiên nhẫn của mình đều dùng hết vào khoảnh khắc này. Anh không hề siết chặt người trong tay mình, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động khó xử nào, ngay cả dáng đứng cũng không thay đổi.

Dù các phản ứng của tay chân có thể dùng định lực mạnh mẽ để kìm nén, nhưng chuyển động của yết hầu lại là thứ mà dù có sức chịu đựng mạnh đến đâu cũng không thể kiểm soát được.

Những cử chỉ nuốt nước bọt không kiềm chế được, lông mi khẽ rung, hơi thở cũng ngừng lại trong thoáng chốc, anh cố gắng tỏ vẻ như không có gì xảy ra. Mọi biểu hiện nhỏ nhặt này đều lọt vào mắt Giang Cố.

Giang Cố khẽ nhắm mắt lại lần nữa, vòng tay ôm chặt Tư Hành thêm chút, giống như vì khó chịu mà nhích lại gần anh thêm nữa, rồi dấu nụ cười đầy ẩn ý ở nơi Tư Hành không thể thấy được.

Đến khi Tư Hành hồi thần, muốn làm ra phản ứng chính xác trong trường hợp này thì Giang Cố đã không còn động tĩnh gì nữa, giống như vừa rồi chỉ là cậu vô tình chạm phải, làm anh không tiện hỏi thêm. Giờ mà hỏi, lại thành ra lúng túng.

Sau khi sắp xếp cho Giang Cố nghỉ ngơi, Tư Hành trở về phòng, vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, rốt cuộc cũng không thể nhịn được cảm giác nôn nao do những cái chạm nhẹ thoáng qua đó.

Nhìn hình ảnh chính mình nhỏ nước trong gương, ánh mắt Tư Hành dừng lại ở yết hầu. Anh không khỏi tưởng tượng, nếu có một ngày nào đó, Giang Cố dùng bàn tay lành lạnh và mềm mại kia phủ lên yết hầu anh thì sao...

Trong thời gian chờ đồ ăn từ quán dược thiện mang đến, Tư Hành tắm rửa một cái, thay bộ đồ ở nhà thoải mái, để Giang Cố không cần phải xuống giường, Tư Hành đã chuẩn bị sẵn một cái bàn nhỏ để cậu bày đồ ăn, thậm chí toàn bộ quá trình anh cũng không dám nhìn cậu nhiều thêm một chút.

Khi bước ra khỏi phòng, Tư Hành mới thở phào, che mặt. Có phải anh quá biến thái rồi không? Càng ngày càng nặng, làm sao bây giờ, không thể cứu được nữa rồi.

***

Trước đây Giang Lâm sống ở nhà La Oánh Hoa, giờ vì phải bồi thường 800 ngàn cho Giang Cố nên La Oánh Hoa bán nhà, họ đành phải thuê nhà ở ngoài, vì tiền thuê mà bà ta đã không ít lần làm ầm lên với Giang Lâm.

Bà ta bảo, trước kia có nhà sẵn, kết hôn rồi thì cứ cho ông ta ở miễn phí. Nhưng giờ nhà mất rồi, phải ở thuê, thì ông ta là đàn ông nên có trách nhiệm chi trả phần tiền này.

Nhưng công việc của Giang Lâm đã mất vào lúc La Oánh Hoa gây rối, mà La Oánh Hoa thì keo kiệt chẳng chịu chi đồng nào. Giờ bà ta muốn bòn rút tiền ông ta thì làm sao có chuyện đó được.

Những ngày qua, tâm trạng của Giang Lâm vốn chẳng mấy vui vẻ, nhưng hôm nay lại phát hiện ra người được bồi thường 800 ngàn ấy chính là con trai mình. Điều đó có nghĩa là hiện giờ trong tay Giang Cố ít nhất cũng có 800 ngàn, khiến ông ta thấy kích động không thôi.

Về phần La Oánh Hoa, những năm qua ông ta đã hiểu rõ bản tính của bà ta. Lúc trước, ông ta nhắm vào bà ta là vì biết bà ta không cha không mẹ mà lại có mấy căn nhà. Nhưng khi kết hôn rồi, ông ta mới phát hiện, bà ta chỉ biết chiều chuộng bản thân, còn với người khác thì keo kiệt vô cùng.

Giờ đây trong tay bà ta chỉ còn vài triệu từ việc bán nhà, nhưng hiển nhiên số tiền này sẽ khó mà lấy được. Ông ta cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, trong đầu dự tính sẽ nịnh nọt Giang Cố thật tốt, rồi cùng cậu nghĩ cách lấy một triệu từ tay La Oánh Hoa.

Trong lòng đã tính toán xong, ông ta vẫn luôn tìm cách gặp Giang Cố thêm một lần nữa. Ông ta đã biết cậu sống ở đâu, ngay đối diện căn nhà của con gái La Oánh Hoa. Nhưng khu dân cư đó có bảo vệ rất nghiêm ngặt, ông ta rình rập mấy ngày liền mà vẫn chưa tìm được cơ hội.

Ngày hôm ấy, giống như mọi khi, ông ta tìm một chỗ ngồi chờ, nhưng bất ngờ bị ai đó đập một gậy từ phía sau. Trước khi ngất lịm, ông ta còn mơ hồ nghĩ, liệu có phải đứa con bất hiếu đó đã thuê người đánh mình để cắt đứt quan hệ hay không? Nếu đúng là nó làm thế thật, ông nhất định sẽ bám riết lấy. Dù gì, ông cũng là người cha duy nhất của nó, chăm sóc cha già là chuyện đương nhiên.

Khi Giang Lâm tỉnh lại, mắt ông ta bị bịt kín bởi một tấm vải đen, miệng bị nhét thứ gì đó, trong mũi chỉ toàn là mùi đất lẫn với cỏ cây. Ông ta nghe thấy có người đang đi qua lại bên cạnh, vội ú ớ muốn vùng dậy.

Đúng lúc ông đang giãy giụa, tiếng bước chân tiến lại gần. Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt ông ta, một giọng đàn ông thô lỗ quát lớn: "Kêu cái gì mà kêu! Kêu nữa là tao đánh nát mặt mày đấy!"

Bên cạnh lại có một người khác đi tới, còn chọc một cây kim vào cánh tay ông ta.

Giang Lâm không biết họ chọc kim vào người ông ta để làm gì, hay định tiêm gì vào, chỉ cảm thấy hoang mang và sợ hãi, giãy giụa lần nữa.

Kẻ vừa tát ông ta lại giáng thêm một cái mạnh mẽ nữa: "Động đậy cái gì! Mày có tin là tao đâm mười mũi vào người mày không!"

Giang Lâm không dám cử động nữa, sợ rằng tên kia sẽ thật sự đâm ông ta thêm mười lần.

Chiếc kim vẫn ghim vào tay ông ta, một lúc sau, một giọng nam khẽ khàng hỏi: "Rút bao nhiêu ống máu?"

Gã đàn ông thô kệch đáp: "Rút chừng năm, sáu ống. Nếu muốn kiểm tra xem hợp không thì phải lấy nhiều một chút, cho chắc ăn!"

Giang Lâm căng tai nghe ngóng, nghe đến kiểm tra độ phù hợp, ông liền mơ hồ đoán ra đây có thể là người mà La Oánh Hoa phái đến. Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, nhóm máu của ông và Giang Triết khác nhau, Giang Triết cũng mang nhóm máu A như mẹ nó. Nếu không phải vậy, lần Giang Triết cần ghép thận, La Oánh Hoa đã nhắm đến ông từ lâu rồi.

Trong lòng Giang Lâm ngổn ngang nghi vấn, nhưng không dám ú ớ gì thêm, chỉ nằm im bất động.

Thời gian trôi qua thật lâu, dựa vào tiếng động xung quanh, ông ta đã nhận ra có hai người đang canh giữ mình, một người có giọng nói khá lực lưỡng, người còn lại nghe có vẻ yếu ớt hơn.

Cơn khát dần ập đến, nhưng miệng ông ta vẫn bị bịt chặt. Mỗi lần ông ta phát ra tiếng động, cái tát của tên kia lại giáng xuống.

Đói cồn cào đến mức bụng quặn đau, ông ta có thể nghe thấy tiếng hai tên đó ăn uống, nhưng bọn chúng dường như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ông ta, không cho ông ta một miếng nào.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, Giang Lâm vẫn bị trói chặt vào chiếc ghế, không nước uống, không thức ăn. Ông cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, mình có thể sẽ chết đói ở đây. Khi ông ta đang vô cùng sợ hãi thì tên có giọng nhẹ nhàng cũng mất kiên nhẫn, cằn nhằn: "Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?"

Gã thô kệch đáp: "Báo cáo kiểm tra chắc sẽ có vào ngày mai thôi."

Tên yếu ớt hỏi: "Nếu độ phù hợp ok thì phải giết ông ta thế nào?"

Nghe đến chữ "giết", cả cơ thể Giang Lâm căng cứng, nỗi sợ hãi ập tới như sóng lớn nhấn chìm ông ta.

Gã thô lỗ cười lạnh: "Lúc đó sẽ đưa ông ta sang nhà máy bỏ hoang bên cạnh. Tao chỉ cần đập vào đầu ông ta vài cái. Yên tâm, tao là tay lão luyện, bảo đảm sẽ đưa ông ta đến bệnh viện với trái tim còn tươi mới. Sau đó là đưa thẳng ra nhà hỏa táng."

Gã yếu ớt tỏ vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, ông chủ muốn đi đúng quy trình, phải để trái tim ấy được cấy ghép chính thống. Không thì các bộ phận khác trên người ông ta cũng bán được khối tiền."

Gã thô lỗ cười lớn: "Người ta có tiền mà, đâu thèm quan tâm chút đấy. Làm vậy cho an toàn hơn, khỏi phải lo. Ngã chết bất ngờ, tim sẽ được ghép trực tiếp cho cậu con trai mắc bệnh tim, vừa khít. Mày nói xem, thằng cha này có ngu hay không, bỏ chạy hai mươi mấy năm, cuối cùng lại tự chui đầu vào lưới. Ông chủ đang lo mãi không tìm được ai hợp. Hiện tại tốt rồi, bố ruột đây chứ đâu, lần này chắc chắn là ổn."

Tên yếu ớt thở dài: "Đúng là số phận, nghe bảo ông chủ tìm ông ta khá lâu rồi, tưởng chừng đã bỏ cuộc, vậy mà ông ta lại tự xuất hiện. Mày nói xem, có phải là ý trời không?"

Đến lúc này, Giang Lâm mới hiểu ra, là người tên Tư Hành đã bắt cóc ông ta, định dàn dựng thành vụ chết ngoài ý muốn để lấy trái tim của ông ta ghép cho Giang Cố!

Nghĩ đến bộ dáng lần trước gặp Giang Cố, dáng vẻ yếu ớt mỏng manh, đứng cũng không vững, từ bệnh viện ra còn phải có người bế đi. Xem ra cậu cũng đang cần được ghép tim.

Ông ta có hai đứa con, một đứa bệnh tim, một đứa bệnh thận. Đứa cần thận thì nhóm máu không hợp, đành chịu, nhưng đứa cần tim thì lại cùng nhóm máu!

Nghĩ đến đây, Giang Lâm sợ đến mức toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn rơi như mưa. Nỗi sợ bị giam giữ ở đây không có lối thoát đã lên tới đỉnh điểm. Sao ông lại ngu dại mà tự mình chui đầu vào chứ? Hai mươi mấy năm không tìm con mà vẫn sống phơi phới, sao lại ngu xuẩn tự đẩy mình vào chỗ chết như vậy!

Gã yếu ớt tiếp lời: "Nhưng nếu kết quả không hợp thì sao?"

Giang Lâm nín thở, hy vọng không hợp, để họ thả ông ra.

Gã thô lỗ cười khẩy: "Không hợp thì ông ta sẽ là của chúng ta. Ông chủ đã sắp xếp xong đường dây rồi, chỉ cần mang người ra ngoài, tim, gan, thận, tất cả các bộ phận có thể bán được đều là của chúng ta."

Giọng gã yếu ớt dần lộ ra vẻ biến thái: "Vậy thì tao mong là không hợp, tuy kiếm ít tiền hơn, nhưng nhìn thấy ông ta còn sống mà bị moi tim, móc gan, cảm giác mới đã làm sao."

Nghe đến đây, Giang Lâm sợ đến mức không cầm được mà tiểu ra quần, không ngờ đáng sợ nhất lại chính là tên có giọng yếu ớt này!

Nhìn vết bẩn dưới sàn, mùi khai bốc lên, hai người cầm kịch bản đứng trước mặt ông nhăn mặt lùi ra xa. Lá gan chỉ có thế mà cũng dám gây chuyện, thật kinh tởm.

Thời gian dường như đã về đêm, theo quan sát của Giang Lâm, ban đêm chỉ có một người canh giữ. Mắt bị bịt kín nên ông ta không rõ người canh là ai, nhưng ông ta không ngừng cố gắng tự cứu mình. Sợi dây trói tay qua mấy ngày giãy giụa đã lỏng ra không ít.

Ngày mai là lúc báo cáo kiểm tra sẽ được công bố, nói cách khác chỉ còn đêm nay là cơ hội cuối cùng để Giang Lâm thoát thân.

Cảm giác khát khao được sống mãnh liệt khiến Giang Lâm dù đã mấy ngày không được ăn uống gì, bất ngờ bộc phát một sức mạnh phi thường. Suốt nửa đêm gắng sức, cuối cùng ông ta cũng dùng ghế để mài mòn sợi dây trói quanh người cho đến khi nó đứt.

Vừa được tự do, Giang Lâm lập tức gỡ tấm vải đen che mắt xuống, nhưng do đã bị bịt mắt quá lâu, ông ta mở mắt ra mà vẫn thấy tối đen, không nhìn rõ thứ gì.

Ông ta nhẹ nhàng nằm rạp xuống đất, bò từng chút một về phía trước. Khi mắt dần quen với bóng tối, ông ta nhận ra một bóng người đang ngủ trong góc phòng. Người này có vóc dáng không cao lớn lắm, có lẽ chính là tên đàn ông giọng nhỏ nhẹ nhưng biến thái.

Giang Lâm không dám tạo ra tiếng động lớn. Ông ta phải thoát khỏi đây, không thể để chúng tóm được. Run rẩy bò ra khỏi căn phòng bỏ hoang, Giang Lâm nhanh chóng lao vào trong rừng, cố chạy thật xa khỏi nơi đáng sợ đó.

Trong lúc đó, người đang ngủ trong phòng xoay người, ngáp dài một cái rồi duỗi người lười nhác, sau đó lấy điện thoại ra nhắn cho đồng bọn: "Xong việc!"

Mặc dù đã tốn mấy ngày làm việc vất vả, nhưng mỗi ngày kiếm được cả chục nghìn, đúng là một công việc quá dễ dàng. Có lẽ, những việc tốt như thế này sau này khó mà gặp được nữa.

Bình Luận (0)
Comment