Bầu trời đêm đã treo cao, dù không có mây che phủ, nhưng ở thành phố này chẳng thể thấy được nhiều sao, chỉ có lác đác vài cái, thậm chí còn không sáng bằng ánh đèn từ các tòa nhà văn phòng.
Trong bếp, bóng dáng Tư Hành bận rộn một cách nhịp nhàng. Một đĩa bí xào đã xong, bên cạnh là nồi cá xốt cà tím cũng vừa cạn nước, mà đúng lúc đó, tiếng lò nướng "ting" lên báo hiệu cá hồi nướng muối tiêu cũng đã sẵn sàng.
Mùi thơm nức lan tỏa khắp bếp. Tư Hành vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy Giang Cố đang ngồi trên ghế sofa, cầm cây đồ chơi trêu đùa Guli.
Bên ngoài ban công trời đã tối đen, trong phòng ánh đèn sáng rực. Người mặc đồ ngủ và quần đùi ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, đùa giỡn với cô mèo nhỏ. Bé mèo chạy tới chạy lui, cố gắng vồ lấy, tiếng chuông nhỏ trên cây đồ chơi kêu leng keng vui tai. Ánh sáng từ đèn trên trần chiếu xuống, bao phủ Giang Cố trong một lớp ánh sáng dịu dàng, ấm áp.
Nhìn cảnh tượng ấy, Tư Hành không kìm được nụ cười. Mọi thứ đẹp đẽ này giống như những bong bóng lấp lánh, khiến người ta không dám chạm vào, sợ chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi, tất cả sẽ vỡ tan.
Mùi thơm của thức ăn bao trùm cả gian bếp, còn người mà anh luôn khao khát trong lòng thì đang ở ngay trước mắt, vui vẻ chơi đùa, khiến anh cảm thấy như mình đang mơ vậy.
Tư Hành khắc sâu hình ảnh tươi đẹp trước mắt vào tâm trí, rồi liếc nhìn đồng hồ. Đã gần bảy giờ rồi, mà Giang Cố lại thường ngủ sớm, ăn tối muộn quá cũng không tốt cho cậu, nên anh lên tiếng gọi, phá vỡ cảnh tượng chơi đùa giữa cậu và Guli: "Cơm xong rồi, qua ăn thôi."
Giang Cố vô thức cất cây đồ chơi mèo đi, khiến Guli vồ hụt, nó kêu lên một tiếng đầy bất mãn. Cậu không nhịn được cười: "Ăn xong rồi lại chơi với em nhé."
Mang dép vào, Giang Cố bước đến bàn ăn, Tư Hành đang lấy món cá hồi nướng muối tiêu ra khỏi lò. Nhìn số lượng thức ăn, cậu trầm trồ: "Nhiều thế này á?"
Tư Hành mỉm cười: "Hiếm lắm mới có người ăn cơm cùng, tủ lạnh nhiều nguyên liệu quá, làm nhiều để cho bớt, đỡ lãng phí. Em cứ ăn thoải mái, không thích món nào thì không cần cố."
Giang Cố ngửi thấy mùi thơm, kéo ghế ngồi xuống: "Thơm quá, món nào em cũng thích cả, không có món nào em không thích ăn. Anh vất vả rồi, đi làm cả ngày về còn phải nấu cơm nữa."
Cậu nghĩ rằng bây giờ mình cũng có điều kiện, thời gian cũng dư dả, nên học nấu ăn thử xem sao, nhìn cũng không khó lắm. Ngày xưa cậu đâu có cơ hội học, từ cấp ba đã ở nội trú, nghỉ hè hay nghỉ đông thì ở nhà giáo viên, làm gì có dịp vào bếp. Lên đại học thì chỉ có căn-tin hoặc gọi đồ ăn ngoài.
Giờ đã có sẵn bếp, học thử cũng chẳng hại gì, dù sao cậu cũng không thể mãi ăn đồ người khác nấu, sau này phải tự lập cuộc sống của mình.
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó còn chưa thốt ra, người đối diện như thể đã đọc được suy nghĩ của cậu: "Nấu ăn với tôi giống như là nghỉ ngơi, tôi thích nấu nướng, chỉ tiếc trước đây không có người ăn cùng. Một mình nấu nhiều ăn cũng không hết. Giờ có rồi, em thử đi, tôi nấu khá thanh đạm, không biết em có quen không."
Người ta đã nói như vậy rồi, Giang Cố cũng không tiện nói thêm, thuận theo lời anh, gắp ngay miếng cà tím xốt cá .
Cà tím thường rất hút dầu, mà món này ngoài hàng lại toàn ngập dầu mỡ, nếu ít dầu thì dễ bị khô và cứng, không ngon. Nhưng cậu lại thích ăn cà tím, nên món đầu tiên muốn thử chính là món này.
Khi cắn miếng cà vào miệng, vị xốt đậm đà nhưng không hề nặng nề, hương vị ngọt thanh của nguyên liệu vẫn được giữ nguyên, làm giảm đi cảm giác ngấy. Giang Cố bất ngờ mở to mắt: "Ngon quá! Anh nấu ăn giỏi thế!"
Cậu thật sự ngạc nhiên, vì Tư Hành nhìn rất giống kiểu người tinh anh, cảm giác anh hợp với mấy món như rượu vang và bít tết hơn, không ngờ những món ăn gia đình đơn giản anh lại nấu ngon đến vậy.
Đôi mắt màu trà trong veo của Giang Cố ánh lên niềm vui, trong khi anh ngồi đối diện, ánh đèn chiếu xuống gương mặt chuyên chú đầy nụ cười của cậu, khiến tim anh đập mạnh, dường như cả lòng bàn tay cũng cảm nhận được sự rung động.
Tư Hành nhẹ nhàng nắm chặt đôi đũa trong tay, giữ biểu cảm bình tĩnh đáp lại lời khen của cậu: "Thử món cá này đi, cẩn thận món nấm bên cạnh, nấu lên có nước bên trong, coi chừng nóng."
Giang Cố gật đầu lia lịa, cá cũng rất ngon, thịt cá mềm mịn, dù đã nướng nhưng vẫn giữ được độ tươi ngon. Khi kết hợp với chút muối tiêu nhẹ nhàng, vị ngọt của cá càng được tôn lên.
Món bí xào cũng rất vừa miệng. Sau vị đậm đà của cá xốt cà tím, cắn thêm một miếng bí giòn mát, lại càng thấy thanh đạm, dễ ăn, ngay cả nấm thấm dầu cá cũng trở nên tươi ngon hơn.
Sau khi thử qua từng món, Giang Cố không kiềm được mà khen ngợi: "Anh nấu ăn thật sự rất giỏi, nói thật là em có hơi ngạc nhiên đấy, bây giờ nhiều người chỉ ăn đồ đặt ngoài, hiếm ai tự nấu ăn như anh lắm."
Tư Hành đáp: "Trước đây tôi đi ra nước ngoài du lịch hơn một năm, đồ ăn nước ngoài thật sự khó ăn, đôi khi phải đi rất xa mới tìm được nhà hàng Trung Quốc, mà lại còn đắt khủng khiếp. Thế là khi có điều kiện, tôi sẽ tự nấu."
Giang Cố tò mò: "Vậy anh học nấu ăn từ những lần đó à?"
Nhìn vẻ mặt háo hức chờ đợi câu trả lời của cậu, Tư Hành lắc đầu: "Không phải, mà là đồ tôi tự nấu còn tệ hơn, nên khi về nước, tôi đã đăng ký một khóa học nấu ăn cấp tốc."
Lời anh nói làm Giang Cố bật cười thành tiếng. May mà cậu chưa ăn gì trong miệng, nếu không chắc sẽ bị sặc mất.
Tư Hành tiếp tục nói: "Sau đó tôi cùng bạn học khởi nghiệp. Những năm đầu ngành truyền thông mới đang trong thời kỳ bùng nổ, nhiều người đổ xô vào, muốn đứng vững trong lĩnh vực này cần rất nhiều thời gian và công sức. Trong mắt người ngoài, công việc này cứ như ăn theo trào lưu, dễ dàng kiếm tiền, nhưng thực tế là cạnh tranh khốc liệt, những gì bỏ ra không thấy được kết quả. Mỗi lần mệt mỏi muốn bỏ cuộc, tôi lại vào bếp nấu vài món để thả lỏng đầu óc."
Giang Cố không giỏi an ủi người khác, trong tình huống cần bày tỏ cảm xúc chân thành thế này cậu chỉ biết im lặng lắng nghe. Nhưng chỉ nghe mà không nói gì thì có vẻ không hay lắm, nên cậu gượng gạo đáp: "Khởi nghiệp không dễ dàng gì."
Tư Hành cười nhẹ: "Vậy nên giờ tôi thích vào bếp. Nấu ăn với tôi là một cách thư giãn và xả stress. Nếu em có món gì thích ăn, cứ nói với tôi, dù phức tạp thế nào tôi cũng không ngại thử thách."
Giang Cố liền đáp: "Vậy em không khách sáo đâu." Cậu nghĩ rằng để Tư Hành nấu, còn cậu chỉ việc ăn, hoàn hảo.
Có lẽ vì ăn cơm ngoài quá nhiều, nên những món ăn nhà vừa chế biến tươi ngon thế này khiến cậu cảm thấy mỹ vị hơn hẳn. Buổi tối, cậu thường không ăn nhiều, nhưng hôm nay lại hiếm khi ăn hết cả bát cơm.
Ba món cũng không quá nhiều, khi thấy Giang Cố không ăn thêm nữa, Tư Hành nhanh chóng ăn hết phần còn lại. Anh không để cậu nhúng tay vào việc dọn dẹp mà tự mình gom hết chén đĩa, đổ thức ăn thừa vào thùng rác rồi bỏ hết vào máy rửa bát.
Giang Cố đi vòng quanh nhà, rồi tự nguyện xin đi đổ rác: "Em ăn no quá, tiện xuống dưới đi bộ tiêu hóa luôn."
Tư Hành định nói muốn đi cùng cậu, nhưng nghĩ lại cả hai mới chỉ sống chung được hai ngày. Anh hiểu rõ Giang Cố, nhưng cậu thì không, chắc cậu cũng không muốn người lạ đi cùng. Anh chỉ dặn dò: "Vậy em cẩn thận nhé, trong khu này các tòa nhà nhìn khá giống nhau, cây cối nhiều, dễ bị muỗi đốt, nhớ mang theo điện thoại, có gì thì gọi tôi."
Giang Cố đáp: "Vâng, em biết rồi." Khi cậu đến cửa thay giày, Tư Hành đưa cho cậu một bình xịt chống muỗi: "Xịt thử đi, loại này là tinh dầu thực vật không mùi, chắc không có thành phần dễ gây dị ứng đâu."
Giang Cố thầm nghĩ, người này thật cẩn thận quá rồi. Cậu vừa định vươn tay ra để nhận, Tư Hành đã cúi xuống, cầm chai thuốc chống côn trùng xịt lên chân cậu, vừa xịt vừa nói: "Xoay người lại, nín thở."
Sau đó, anh xịt khắp tay và lưng cậu.
Trước khi ra cửa, anh còn nhét vào tay cậu một chiếc quạt điện nhỏ có đèn pin. Giang Cố một tay xách rác, một tay cầm quạt đứng yên ở cửa, không nhúc nhích.
Tư Hành hơi khó hiểu: "Sao vậy?"
Giang Cố cười nói: "Xem anh còn muốn dặn dò gì nữa không."
Tư Hành cũng bật cười theo: "Dù ban đêm không có nắng, nhưng vẫn rất oi bức. Đi dạo một chút rồi về sớm nhé."
Nét cười trên mặt Giang Cố không giấu được: "Vâng."
Cánh cửa lớn vừa khép lại, trong nhà liền thiếu đi một người, căn phòng lúc nãy còn khiến Tư Hành cảm thấy ấm cúng, nay lại trở nên trống trải.
Guli thấy anh đứng bất động ở cửa, liền vẫy đuôi bước tới, dụi dụi vào chân anh nũng nịu.
Tư Hành bế mèo lên, xoa nhẹ đôi tai nhỏ của nó: "Thật ghen tị với mày."
Guli chẳng hiểu anh nói gì, chỉ gác cằm lên cánh tay của "sen", cất tiếng: "Meo..."
Khu dân cư cao cấp này quả thật có cảnh quan rất đẹp, đèn chiếu sáng khắp nơi. Dù đi trên con đường rợp bóng cây vào ban đêm cũng không lo vấp ngã vì trời tối, hơn nữa cứ một quãng lại có thiết bị bắt côn trùng. Thế nên, dù dưới ánh đèn sáng trưng cũng không thấy đám côn trùng bay lượn.
Trẻ con không biết là do không thể giữ yên hay vốn dĩ không sợ nóng, nhiều đứa khoảng bốn, năm tuổi đang chạy nhảy xung quanh khu vui chơi nhỏ, trên xích đu, cầu trượt, những khung leo trèo đủ màu sắc. Tiếng cười đùa, la hét rộn ràng khắp nơi.
Những người già ngồi thành nhóm một bên, thỉnh thoảng gọi những đứa trẻ chạy quá xa quay lại.
Cảnh tượng này làm Giang Cố có chút bất ngờ. Ban đầu cậu nghĩ ở khu dân cư cao cấp hàng triệu này sẽ không có những khung cảnh sinh hoạt thường nhật như vậy. Cậu cứ tưởng ở tầng lớp này, ai cũng tinh tế nhưng lạnh lùng, thậm chí trẻ con bốn, năm tuổi cũng đã phải bước trên con đường học hành nghiêm túc rồi.
Xem ra, có những điều không tận mắt chứng kiến thì không thể cứ thế mà cho là đương nhiên được.
Tiếng hét của lũ trẻ quá ồn ào, Giang Cố tránh khu công viên nhỏ, men theo bờ hồ nhân tạo đi dạo một vòng. Đến khi bụng không còn căng tức khó chịu nữa thì cậu mới lên lầu.
Vừa mở cửa, luồng không khí mát lạnh phả vào mặt. Guli đang đuổi theo con chuột điện của nó trong phòng khách, còn Tư Hành thì ngồi trên thảm, máy tính đặt trên bàn trà.
Thấy cậu về, Tư Hành dừng công việc lại: "Bên ngoài nóng không?"
Giang Cố nhẹ nhàng kéo cổ áo quạt quạt: "Rất nóng, mà lạ thật, nóng như thế mà dưới lầu vẫn còn rất nhiều trẻ con đang chơi."
Tư Hành nói: "Đang nghỉ hè mà, nên buổi tối sau khi hết nắng, trẻ con ở khu này đông hơn chút. Nhưng hệ thống cách âm ở đây cũng tốt, chắc trong phòng em sẽ không nghe thấy tiếng dưới lầu đâu."
Giang Cố cũng không để ý đến điều này, nhưng quả thật khi ở nhà, cậu hầu như không nghe thấy tiếng ồn từ dưới lầu. Thấy Tư Hành đang bận công việc, cậu liền nói: "Anh làm việc đi, em đi tắm đã."
Cậu vốn không phải người đổ mồ hôi nhiều, nhưng nhiệt độ ở Bình Kinh quá cao, dù là 8 ,9 giờ tối, cái nóng hầm hập từ dưới đất vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cơ thể cậu dính nhớp, không thoải mái, chỉ muốn tắm thật nhanh để thay một bộ quần áo khô ráo, dễ chịu hơn.
Trong nhà cách âm cũng rất tốt, phòng ngủ phụ có phòng tắm riêng, nhưng cửa phòng lại không đóng, nên dù Tư Hành ngồi ở phòng khách, anh vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng nước chảy từ vòi sen rơi xuống sàn.
Vừa nãy còn tập trung làm việc, giờ đây, anh lại không thể tập trung nổi nữa.
Anh cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng suy nghĩ của anh không thể điều khiển bằng lý trí. Những gì anh nghĩ, những gì anh nhìn, và cả những gì anh nghe thấy, dường như tất cả các giác quan của anh đều có ý nghĩ riêng, không chịu nghe theo chỉ dẫn từ bộ não.
Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tư Hành mới lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể từ những giác quan của mình.
Cái điều hòa trung tâm trong nhà có phải không làm lạnh tốt nữa không, sao vẫn thấy nóng thế.