Như Tần Sương Tinh dự đoán, cậu mang khẩu trang dán sticker đi học, bạn học chung quanh không ai chú ý tới sự khác biệt của cậu.
Vì sticker quá nhỏ. Hơn nữa cậu chọn loại không hình không màu, cũng không tỏa ra mùi hương để người khác ngửi được.
Rất điệu thấp!
Hôm nay là thứ hai, có rất nhiều tiết học. Buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ, buổi chiều từ 1 giờ rưỡi đến 5 giờ. Là ngày vất vả nhất mỗi tuần.
Tần Sương Tinh lại không cảm thấy mệt.
Bởi vì cậu phát hiện, thật ra có nhiều người dán sticker lên khẩu trang của mình. Hơn nữa không riêng gì nữ sinh, rất nhiều nam sinh cũng dán.
Tần Sương Tinh trộm đánh giá các bạn học, nghĩ thầm bảo sao mọi người không chú ý tới mình. Đeo khẩu trang lâu dễ bí bách, thậm chí có mùi không được thơm. Dán bên ngoài khẩu trang một miếng sticker thơm có thể cải thiện đáng kể trải nghiệm sử dụng.
Hơn nữa học liên tục dễ bị mệt rã rời. Dùng một miếng dán mùi bạc hà hoặc mùi thơm khác cũng tạo hiệu quả nâng cao tinh thần.
Sticker khẩu trang rất được ưa chuộng trong giới học sinh sinh viên.
Tần Sương Tinh đột nhiên phát hiện, trước kia thế mà mình chưa từng chú ý tới điều này. Rõ ràng ngày nào cũng gặp mặt bạn học, rõ ràng mọi người đều đeo khẩu trang, dán sticker mỗi ngày.
Thì ra cậu chưa bao giờ dám ngẩng đầu, mở mắt quan sát bạn học. Cho nên cậu không biết sticker khẩu trang đã sớm thịnh hành trong cộng đồng bạn học.
“…” Tần Sương Tinh trốn sau khẩu trang, lặng lẽ thở dài.
Cậu thật sự, quá tệ. Trong mắt người khác chắc là cậu rất tối tăm, rất khó ở chung. Cho nên cậu không có bạn bè là đúng.
Nói tiếp thì, các bạn học của cậu có căn cứ theo tâm tình bản thân để đổi sticker không nhỉ? Hay là dán theo ý thích?
Tần Sương Tinh nhịn không được tò mò, vừa nghe giảng bài, vừa lặng lẽ quan sát chung quanh. Giống như bé trai sông cuộn tròn dưới nước bùn, bỗng một ngày hé mở vỏ trai ra xíu xiu. Xuyên qua khe hở nho nhỏ, thật khẽ khàng, thật cẩn thận đánh giá chung quanh.
…
Một ngày của lính cứu hỏa trên cơ bản được cấu thành từ hai việc: Huấn luyện và công tác bên ngoài.
Công tác bên ngoài không chỉ có cứu hoả, mà còn các nhiệm vụ linh tinh khác như cứu người chán đời đòi nhảy lầu, cứu mèo bò lên trên cây không xuống được.
Huấn luyện thì bắt đầu từ sáng sớm, tập luyện một lượng thích hợp duy trì một ngày. Lính cứu hỏa huấn luyện hằng ngày, một phần là vì tập cho cơ thể cường tráng, một phần là vì bảo đảm duy trì sức khỏe, có thể làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, tức thời lấy ra trạng thái tốt nhất.
Bởi vậy lượng huấn luyện sẽ không quá lớn.
Đương nhiên “Quá lớn” là dành cho lính cứu hỏa lành nghề kinh nghiệm phong phú. Chứ đối với người mới vừa nhập đội…
“Em… em không được… Xin, xin phép nghỉ ngơi…”
Cửa cầu thang, một tên nhóc trẻ măng mới nhậm chức không lâu, trên người đeo 10kg trang bị phụ trọng, đang há mồm to thở d.ốc, chật vật bám vào tay vịn cầu thang đi xuống.
Đây là mục huấn luyện hằng ngày số một rất quan trọng: Vác nặng lên xuống cầu thang.
Lính cứu hỏa ra vào đám cháy cần mặc trang bị phòng cháy, đôi khi còn đeo bình oxy và cõng người trên lưng thoát ra ngoài. Vác nặng lên xuống lầu là để mô phỏng trường hợp này. 10kg đối với người bình thường đã là rất nặng, chứ đối với lính cứu hỏa còn lâu mới đạt tiêu chuẩn.
“Đi đi.” Trung đội trưởng cau mày, phất tay cho người mới nghỉ ngơi. Sau đó quay đầu kêu tổ tiếp theo, “Vinh Phong, cậu lên đi!”
Người mới đỡ eo, đầy mặt hổ thẹn đi đến trước mặt Vinh Phong, buông cuộn vòi chữa cháy trong tay.
“Vất vả rồi.” Vinh Phong gật đầu với đối phương chào hỏi đơn giản, cúi người nhấc hai cuộn vòi chữa cháy lên. Trừ hai cuộn vòi chữa cháy, trên người Vinh Phong còn mặc bộ đồ bảo hộ cực nặng, phía sau cõng trang bị lọc không khí.
Khác với đồng phục của người mới, đồng phục tác chiến thông thường lấy nhẹ nhàng linh hoạt làm chủ, áp dụng vào các trường hợp ít nguy hiểm trong cuộc sống hàng ngày.
Khi lính cứu hỏa chấp hành nhiệm vụ cứu hỏa, một bộ trang bị cơ sở nhất bao gồm: mũ bảo hiểm, khăn trùm chống cháy, đồng phục cứu hỏa, còi kêu cứu, đèn chiếu sáng, bao tay phòng cháy, túi dây an toàn, bình dưỡng khí, rìu chữa cháy, đai lưng an toàn, ủng tác chiến cứu hỏa, và cuộn vòi chữa cháy.
Bởi vì trang phục lính cứu hỏa dùng chất liệu đặc thù phòng cháy chế thành, nên chỉ một đôi ủng tác chiến đã nặng tận 1.8kg.
Tùy vào quy mô đám cháy, nhiệm vụ được phân công, đôi khi cần mang thêm các thiết bị khác. Ví dụ như van tách nước, cưa không răng vân vân. Mà nếu gặp lửa lớn nghiêm trọng, hoặc hóa chất nguy hiểm nổ mạnh, lúc này cần mặc trang bị chống lửa dày nặng, gọi là đồ bảo hộ.
Đồ bảo hộ không chỉ có thể cách nhiệt chống lửa, tính chất cứng cáp rắn chắc, mà còn có thể ngăn vật sắc nhọn, chất hóa học ăn mòn, và nổ mạnh ở mức độ nhất định.
Suy cho cùng lính cứu hỏa cũng được làm bằng xương bằng thịt, biết đau, dễ bị thương, sẽ chết. Đồ bảo hộ có thể cung cấp khả năng bảo vệ lớn nhất cho lính cứu hỏa, đồng thời cũng nặng đến quá sức.
Trang phục tác chiến bình thường nặng khoảng 5 cân, đồ bảo hộ ước chừng nặng gấp 3, trọng lượng đạt 15 cân. Bộ trang bị Vinh Phong đang mang trên người ước chừng 80 cân, tương đương với 40kg. Mà nội dung huấn luyện của anh là vác nặng 40kg, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu mười.
“Bắt đầu!”
Trung đội trưởng ra lệnh. Vinh Phong tức khắc như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài!
Nhóm lính cứu hỏa đã tham gia huấn luyện ở khu nghỉ ngơi đều ngửa đầu nhìn phía trên.
Tầng lầu dùng để huấn luyện bị rỗng một mặt bên, tiện cho huấn luyện viên quan sát trạng thái của lính cứu hỏa. Vì thế, mọi người nhìn Vinh Phong nện bước mạnh mẽ, dáng người nhanh nhẹn, như một con báo săn tràn ngập sức bật, vụt một phát chạy mất dạng.
Người xem nhịn không được nghi ngờ trên người anh rốt cuộc có mang thêm 40kg phụ trọng hay không.
“40 giây!”
Dường như chỉ trong vài cái chớp mắt, trên đỉnh lầu mười truyền đến tiếng trọng tài hô to.
“40?!”
“Đờ mờ! 40!”
“Phá ký lục luôn vãi nhái!”
Phía dưới lầu bùng nổ tiếng kinh hô.
Mà ở trên mái nhà lầu huấn luyện, vị trí vạch đích.
“Phù…”
Vinh Phong chậm rãi đổi tay cầm hai cuộn vòi chữa cháy, chậm rãi thở phì phò, điều chỉnh hô hấp. Bùng nổ lao nhanh làm cơ năng toàn thân nháy mắt điều động lên mức cao nhất. Lúc này tim đập và hơi thở đều cực kỳ dồn dập, gần như có thể cảm giác được máu ở mạch máu điên cuồng cuộn trào. Đôi mắt anh nở to đến kinh người.
“40 giây, thằng nhóc này giỏi!”
Trọng tài đi tới, hào hứng dùng sức vỗ bờ vai anh.
“Cảm ơn!”
Hơi thở Vinh Phong dần ổn định, nhanh chóng từ trạng thái vận động mạnh trở về bình thường.
Cuộn vòi chữa cháy rất nặng, chỉ có thể xách bằng một tay. Nhưng huấn luyện leo cầu thang giành giật từng giây, bởi vậy thao tác tiêu chuẩn là một tay xách một cuộn, cái còn lại cắn trong miệng. Như vậy thì có thể dư ra một bàn tay, nắm tay vịn cầu thang.
Lầu huấn luyện có tay vịn cầu thang kiên cố, trợ giúp tăng tốc độ lên lầu.
40 giây, thành tích này tính trên phạm vi cả nước vẫn gây sốc không kém.
Trên mặt Vinh Phong lại không màng hơn thua, bình tĩnh vững vàng như cũ, mắt sáng như sao. Anh cầm cuộn vòi chữa cháy, nhanh nhẹn vững vàng theo cầu thang đi xuống lầu.
Lại được nghênh đón bằng một đợt hoan hô.
“Lần sau cho cậu đi đại hội thể thao lính cứu hộ.” Trung đội trưởng cười đi lên, vỗ mạnh vào vai anh, “Đội chúng ta dựa hết vào cậu!”
Vinh Phong cười cười, vẫn chưa nói chuyện. Anh buông cuộn vòi chữa cháy, tổ huấn luyện tiếp theo tiến lên tiếp nhận cuộn vòi chữa cháy. Vinh Phong đi đến chỗ nghỉ ngơi uống nước.
Hôm nay là thứ hai.
Vinh Phong uống chút nước, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời tươi đẹp xán lạn.
Cậu ấy đi học rồi nhỉ? Có dùng sticker không?
Vì tránh tạo áp lực tâm lý cho Tần Sương Tinh, Vinh Phong vẫn luôn nín nhịn, không liên lạc với cậu. Mãi đến buổi sáng hôm nay mới nhận được một hình chụp từ cậu.
Một miếng sticker nho nhỏ, màu sắc nhạt nhòa dán ở góc khẩu trang.
Nhiệm vụ thứ nhất anh giao cho Tần Sương Tinh là dùng sticker biểu đạt tâm trạng.
Hôm nay là màu xanh nhạt. Màu xanh nhạt nghĩa là gì?
Vinh Phong ngẩng đầu lên nhìn không trung. Vạn dặm không mây, bầu trời trong xanh, như một tấm màn sân khấu xanh thẳm, dịu dàng êm ái bao phủ khắp trời cao.
Màu sắc không trung đậm hơn một chút so với sticker hôm nay cậu dùng.
Vinh Phong uống đủ nước, nghỉ ngơi một lát, tiếp tục cùng các chiến hữu tiến hành hạng mục huấn luyện khác.
Buổi chiều, chuông cảnh báo đội phòng cháy vang lên. Một tòa dân cư nội thành bốc khói đen, nghi ngờ bị cháy.
Đội chữa cháy lập tức nghỉ huấn luyện, mặc trang bị, xông lên xe cứu hỏa, xuất phát trong vòng 3 phút. May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió, hiện trường chỉ có một cái nồi cháy đen thui, chưa nổi lửa, cũng không có thương vong.
…
Thời điểm Vinh Phong ngồi xe cứu hỏa cùng các đồng đội trở lại trung đội, đã là chạng vạng.
Ánh chiều diễm lệ phủ kín không trung. Ban ngày vẫn là vạn dặm không mây, hiện giờ ngập đầy những rặng mây đỏ. Đám mây như bị đốt lửa, thiêu cháy từng mảng lớn xán lạn.
Anh liếc về phía đường chân trời, thầm nghĩ: Nắng chiều đẹp thật.
Vinh Phong trở lại trung đội, mở tủ quần áo lấy di động, thấy icon khung chat ghim cố định trên cùng có một tin nhắn mới.
– Tần Sương Tinh: Nắng chiều đẹp thật.
Phía dưới là một tấm hình, một chiếc khẩu trang mới dán sticker mới. Khác với buổi sáng, lần này là xanh lá nhạt.
Sticker thuần một màu xanh nhạt. Màu xanh lá chắc có nghĩa là tâm tình rất tốt, vì được ngắm nắng chiều mỹ lệ.
Vinh Phong cúi đầu nhìn tin nhắn, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên. Ngẫm nghĩ, anh mở ra note di động, bổ sung một dòng nhật ký:
Xanh lá nhạt: Tâm trạng rất tốt. (Nhìn thấy hoàng hôn)(Cậu ấy thích màu xanh lục?)————————————
Lời tác giả:
Viết dài như thế là để trình bày và phân tích anh chồng lính cứu hỏa có thể năng tốt cỡ nào~