Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 3

Vinh Phong là một người lính cứu hỏa ý chí sắt thép. Không sợ cháy, không sợ nổ. Chuyên ra vào nơi biển lửa cực nóng, tức tốc xử lý chất hóa học nguy hiểm bên bờ sinh tử.

Người chọn làm nghề lính cứu hỏa căn bản không biết sợ. Nhưng cho dù là mãnh nam sắt thép cũng có điểm yếu.

Điểm yếu của Vinh Phong, vừa khéo chính là sâu.

Các loại sâu béo mập hoặc đầy lông, cắn người hoặc không cắn người, phân bố dịch nhầy hoặc tiết dịch nhầy… Anh đều sợ!

Thế mà hình nền di động người này lại là một con sâu to đùng!

Vinh Phong hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.

Không được rồi, da đầu vẫn tê dại.

Thân là một mãnh nam sắt thép, anh sợ sâu không phải do nhát, mà là vì bóng ma tâm lý.

Động tác hít thở sâu liên tục của Vinh Phong khiến thiếu niên chú ý. Thiếu niên nhìn di động mình, rồi nhìn Vinh Phong. Mặt cậu thoắt đỏ lên, ngồi bật dậy.

“Không, ngại quá!” Thiếu niên lắp bắp, đỏ mặt xin lỗi, “Có phải dọa anh rồi không? Em xin lỗi em xin lỗi…”

Cậu vừa mới tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê tụt huyết áp, lúc này người còn yếu. Ngồi dậy đột ngột khó tránh khỏi bị choáng đầu. Thiếu niên chống hai tay lên giường bệnh, cơ thể lắc lư vài cái, sắp sửa ngã xuống.

Vinh Phong theo bản năng duỗi tay muốn đỡ cậu, nhưng tay mới vừa vươn ra, liền thấy thiếu niên hoảng hốt rụt lại, cơ thể lui về phía sau. Giống như con trai sông hé ra khe hở, thịt mềm màu hồng vừa thò ra một chút đột nhiên bị dọa, hoảng loạn rụt thân mình đóng chặt vỏ ngoài.

Vinh Phong: “…” Cảm thấy bản thân tưởng tượng rất kỳ lạ.

Anh không khỏi khụ một tiếng, đang muốn mở miệng thì thấy thiếu niên cẩn thận nâng mắt, ngón tay trắng bệch nắm di động, hơi hơi cuộn lại bên khung di động.

Trai sông lần nữa ló đầu khỏi vỏ ngoài, thịt non mềm hồng duỗi ra một chút, nơm nớp lo sợ mà nói: “Đây là bọ cánh cứng lực sĩ…”

Vinh Phong: “?”

Bọ cái gì lực sĩ???

Thiếu niên: “Còn là ấu trùng, không cắn người…”

Vinh Phong: “???”

Đại não Vinh Phong trống hai giây, bỗng phản ứng lại… À, cậu ấy đang nói con sâu kia à? Con sâu trắng to bằng bàn tay?

“Rất… Hình tượng ha.” Vinh Phong cười gượng hai tiếng, “Sâu to bằng bàn tay, tên nghe ngầu ghê. Nhà khoa học đặt tên rất bình dân…”

Thiếu niên khiếp sợ: “?”

Vinh Phong: “???”

Mình mới nói cái gì mà cậu ấy có biểu cảm như vậy?

“Không phải… Không phải to, to…”

Mặt thiếu niên đỏ bừng như trái cà chua chín, giây tiếp theo sẽ chảy ra chất lỏng ngọt ngào.

Cách dùng từ của người đàn ông đối với cậu mà nói hơi thô lỗ. Cậu lặp lại hai chữ “không to”, xấu hổ không dám mở miệng, nhưng vẫn ráng giải thích: “Là bọ cánh cứng lực sĩ!”

Vinh Phong: “…”

Vinh Phong nhìn cậu đỏ mặt cố gắng nói chuyện, tự dưng thấy buồn cười.

Người này thú vị thật, Vinh Phong nghĩ thầm. Tên của mình còn chưa nói, thế mà cứ lo giới thiệu tên con côn trùng kia trước.

“Vậy cậu tên là gì?” Vinh Phong cười nói, “Tôi tên Vinh Phong. Cậu tên gì? Bác sĩ cần đăng ký tên.”

“Tôi tên…”

Thiếu niên co rúm lại một chút. Nói đến nửa câu sau, thanh âm càng ngày càng thấp, nửa câu sau như bị cậu nuốt chửng. Vinh Phong theo bản năng thò lại gần.

“!”

Hơi thở thiếu niên căng thẳng hơn hẳn. Ngón tay trắng bệch nắm chặt mép giường, khẩn trương đến mức không biết như thế nào cho phải.

Vinh Phong nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe. Chỉ thấy thiếu niên hít sâu một hơi, dồn hết tất cả sức lực. Cậu đỏ mặt, nói nốt nội dung: “Tôi tên… Tần Sương Tinh…”

Không dễ dàng tí nào.

Vinh Phong nghe mà thấy lao lực thay cậu. Cậu bạn này dễ thẹn thùng quá, học sinh trung học hay gì mà sợ người lạ quá vậy.

Vinh Phong cười lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu học ở đâu?”

Tần Sương Tinh nói: “Đại học Nghi…”

Vinh Phong: “Ồ, đại học Nghi Giang… Hở?!”

Vinh Phong phản ứng lại, khiếp sợ không thôi: “Cậu đã vào đại học?!”

Thì ra không phải học sinh trung học!

“Vâng… Vâng.” Tần Sương Tinh càng đỏ mặt hơn, từ trong ra ngoài căng cứng như trai sông. Không riêng ngón tay nắm chặt mép giường, ngay cả hai chân phía dưới chăn cũng căng thẳng cong lên, thoạt nhìn rất sợ nói chuyện với người lạ.

“Thôi được, không có việc gì nên tôi hỏi bừa ấy mà. Đúng rồi, cậu liên hệ với người nhà đi, xem bọn họ khi nào đến đây…”

Vinh Phong nghĩ thầm nếu cậu sợ người lạ thì đừng nên làm cậu khó xử. Dù sao cũng đã tỉnh, để cậu tự xử lý.

Nói xong, anh vén nhẹ rèm lên, “Vậy, tôi còn có chút việc. Đi trước.”

“!” Tần Sương Tinh kinh ngạc ngẩng đầu.

Vinh Phong không chú ý tới thần sắc thiếu niên phía sau, sau khi kéo rèm ra, theo bản năng kéo rèm giúp người ta.

Không ngờ anh mới vừa đi ra hai bước, mành soạt một cái bị kéo ra.

“Chờ, từ từ… Anh làm ơn chờ một chút!”

Tần Sương Tinh đỏ mặt đuổi theo, nắm di động, giọng nói hơi run.

“Tiền, tiền, tôi chuyển cho anh…”

À, thiếu chút nữa quên mất. Vừa rồi anh giúp cậu ứng tiền chữa bệnh. Vinh Phong gật đầu, rất tự nhiên móc di động ra.

“Cậu quét tôi?” Anh click mở mã QR.

“Vâng… Được…” Giọng nói Tần Sương Tinh nhỏ nhẹ, làm người ta liên tưởng đến bụng mèo con.

Anh cầm di động, thật cẩn thận đưa qua.

Tinh. Quét mã thành công.

Tần Sương Tinh nhìn giao diện di động, hơi sửng sốt.

“Sao vậy?” Vinh Phong cũng nhìn màn hình di động của mình, chờ cậu gửi yêu cầu thêm bạn.

“À, không…” Tần Sương Tinh ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh. Đừng nói ánh mắt chạm nhau, căn bản đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Tôi thêm anh…” Cậu nói nhỏ.

“Ừm, xác nhận rồi.” Vinh Phong thêm bạn bè liền nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu cười với cậu, “Cậu mau gọi điện cho người nhà đi. Về sau nhớ chú ý cơ thể, tụt huyết áp té xỉu rất nguy hiểm.”

“Vâng, vâng…” Tần Sương Tinh vội vàng gật đầu.

Trông cậu rất ngoan, vừa nhìn là biết học sinh chưa bước chân vào xã hội, tay chân luống cuống ngốc nghếch vô cùng.

Vinh Phong mỉm cười, vẫy tay với cậu, rồi đi ra ngoài.

Tần Sương Tinh ngồi trở lại trên giường bệnh, bình phục một chút tâm tình. Hành động lao ra đuổi theo vừa rồi gần như tiêu hết dũng khí cậu có.

May là cuối cùng vẫn làm được.

Ừm! Có tiến bộ!

Cậu lặng lẽ cổ vũ bản thân ở trong lòng.

Phải giống hôm nay vậy, bước từng bước ra ngoài, từng bước một khôi phục kỹ năng xã giao. Không được rúc trong nhà như phế vật!

Tuy nói như thế, việc đến bệnh viên vẫn phải báo cho bố mẹ biết.

Cha mẹ Tần Sương Tinh – Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều, nghe cậu chủ động đi ra khỏi cửa nhà mua đồ ăn sáng, mới đầu còn rất vui mừng. Kết quả lại nghe nói cậu tụt huyết áp té xỉu, bị người ta đưa vào bệnh viện, hai người tức khắc sốt ruột hoảng hốt, chạy từ đơn vị tới.

Xác nhận con trai cưng không bị sao, hai người mới yên lòng, cảm ơn bác sĩ ý tá lia lịa.

“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn người qua đường hăng hái làm việc nghĩa ấy.” Bác sĩ xua tay, “Tiền là người ta hỗ trợ ứng, nhớ cảm ơn người ta.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều gật đầu.

Tần Như Tùng quay người, hỏi con trai: “Người hảo tâm giúp con trả tiền đâu?”

Tần Sương Tinh: “Anh ấy có việc đi trước. Con có thêm bạn…”

Tần Như Tùng: “!”

Lâm phượng kiều: “!!!”

Hai người liếc nhau, trong mắt tỏa ra mừng rỡ.

“Bé cưng, không ngờ con sẽ chủ động thêm bạn WeChat.” Lâm Phượng Kiều kích động không thôi.

“Là nam hay nữ? Có cơ hội kết bạn giao lưu không?” Tần Như Tùng háo hức, “Hai đứa chắc chắn trò chuyện rất hợp nhau, cho nên mới thêm bạn??”

Tần Sương Tinh: “…”

Thật ra ban đầu cậu không tính thêm bạn. Cậu đuổi theo chỉ vì muốn quét mã trả tiền cho đối phương, không ngờ đối phương đưa cho cậu mã kết bạn. Đối phương đã giơ mã QR, cậu không thể không thêm.

Vì thế xảy ra sự việc ngoài dự đoán này, hơn nữa…

Tần Sương Tinh cẩn thận suy nghĩ. Lúc cậu tỉnh lại nhìn thấy người hảo tâm… Vinh Phong, hình như chỉ nói tổng cộng bảy câu. Trong đó có năm câu là nói về bọ cánh cứng lực sĩ…

Tiêu rồi. Hình như người ta rất sợ sâu, bằng không sẽ không nhìn màn hình di động cậu liền sợ tới mức ném điện thoại. Thế mà cậu không có ý thức được điều này, còn bắt người ta trò chuyện về sâu lâu như vậy!

A a a bảo sao không trò chuyện được nhiều, bảo sao người ta vội vã bỏ đi! Cậu không giỏi trò chuyện xíu nào!

“Chắc là… không kết bạn được đâu ạ…”

Tần Sương Tinh khổ sở cúi đầu.

“…”

Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều liếc nhau.

Hai người không uể oải, mà cười tủm tỉm đi tới, cùng nhau vươn tay ôm lấy con trai.

“Không sao. Ít nhất con đã add WeChat, đây là bước đầu tiên kết bạn. Con đã bước được bước đầu tiên! Tiếp tục cố gắng nhé!”

“Không sai. Hôm nay bé cưng chủ động ra cửa, mẹ đã mừng lắm rồi! Cục cưng cố lên! Chúng ta cứ từ từ, không vội. Ừ, không vội…”

……

Cùng lúc đó, tại trung đội phòng cháy số một thành phố Nghi Giang.

Vinh Phong chạy xe vào bãi đỗ xe trung đội. Vừa định xuống xe, bỗng nhận được điện thoại từ một anh em thời trung học.

“Thứ bảy là kỷ niệm ngày thành lập trường, ông có đi không?” Người anh em nhiệt tình mời mọc, “Tới đi, anh em lâu lắm rồi không gặp nhau!”

Vinh Phong nhìn bảng chia ca trực: “Không được. Ngày đó trực ban.”

Người anh em thở dài, giận nói: “Sao lần nào hẹn ông cũng không đi… Nghe nói lần này hoa khôi chúng ta cũng tới, ông không tới xem hả?”

Hoa khôi?

Vinh Phong không có ấn tượng với hoa khôi năm xưa, cười lắc đầu: “Chịu. Lần sau đi, lần sau chắc chắn đi. Mọi người chơi vui vẻ nhé.”

Người anh em đành phải bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Vinh Phong vừa rồi lái xe không nhìn di động, lúc này mới chú ý WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Anh xuống xe, vừa đi vừa xem di động. Nhìn thấy một avatar xa lạ, tin nhắn gửi nửa giờ trước. Vinh Phong thắc mắc bấm xem, phát hiện khung thoại chỉ có một câu rất lễ phép:

– Chào anh, tôi là Tần Sương Tinh.

À, hình như là người bị tụt huyết áp té xỉu.

Thì ra ba chữ này viết như vậy. Vinh Phong sửa ghi chú tên tài khoản của cậu, bất giác đọc từng chữ: “Tần, Sương…”

Trái tim đột nhiên đập cái thịch.

Tần Sương Tinh?

Tần Sương Tinh!

Vinh Phong sững sờ tại chỗ.

Ký ức như miếng bọt biển, véo nhẹ một cái liền chảy ra nước biển ê ẩm mềm mại. Vinh Phong bóp chặt di động, không dám tin mà nhìn ba chữ này, nhìn chân dung xa lạ.

Hóa ra là cậu ấy, không ngờ là cậu ấy.

Vinh Phong nhất thời không biết mình có tâm tình thế nào. Anh đứng tại chỗ, lượng lớn hồi ức bao vây anh, đưa anh trở về ngày mùa hè nóng bức buồn chán năm lớp 12.

Bảy năm, đã bảy năm.

Bảy năm qua, anh đã tốt nghiệp đại học, vào trung đội phòng cháy làm hai năm. Tần Sương Tinh sao vẫn còn đi học?

À, không đúng. Tần Sương Tinh nhỏ hơn anh hai tuổi.

Năm ấy anh học lớp 12, Tần Sương Tinh lớp 10. Vậy là Tần Sương Tinh hiện tại học năm 4.

Đại học Nghi Giang… Đại học Nghi Giang.

Thì ra bốn năm nay, Tần Sương Tinh vẫn luôn cách anh gần đến vậy.

Tháng sáu nắng gắt, nóng nực xán lạn.

Vinh Phong ngơ ngác đứng giữa sân thể dục ngoài trời, nghe bên trong truyền đến tiếng các đội viên huấn luyện hô to khẩu lệnh. Kỳ tích vận mệnh rơi xuống không hề có dấu hiệu. Như một dùi trống, tùng, đẩy hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau. Tùng, hung hăng gõ vang trái tim anh.

Trong thoáng chốc, Vinh Phong phảng phất như trở lại mùa hè xưa.

Đó là mùa hè bị côn trùng khổng lồ thống trị!!!

*Bọ cánh cứng lực sĩ, tiếng anh là Dynastes hercules

Bình Luận (0)
Comment