Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thực ra không phải là “suýt nữa”, mà là đã rồi.

Khi con nhện lớn bổ nhào tới, nhờ không ngừng tự nhủ “chỉ là trò chơi thôi, chỉ là trò chơi thôi”, nên cho dù nhân vật nhỏ bị nhện trèo lên mặt cắn một phát, thì Vinh Phong cũng chỉ run tay làm rớt điện thoại xuống bàn.

Thấy con nhện quay sang định cắn Tần Sương Tinh, anh vội vàng nhặt điện thoại lên, lo lắng nhắc cậu cẩn thận.

Không ngờ Tần Sương Tinh nhẹ nhàng vung vợt bắt côn trùng đã dễ dàng bắt được con nhện to đùng.

Dễ vậy á!!!

Vinh Phong còn chưa kịp kinh ngạc xong thì thấy Tần Sương Tinh hào hứng gửi cho anh một bức ảnh chụp màn hình balo, bên trong nhét kín mít các loại côn trùng.

Có thể thấy, đối với Tần Sương Tinh, niềm vui lớn nhất trong trò chơi này chính là bắt côn trùng, chứ không phải đam mê xây dựng nhà cửa như anh.

Vinh Phong thở dài, đang định nói gì đó, thì thấy nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh soạt một cái, lôi con nhện khổng lồ từ trong balo ra.

Vinh Phong: “!!!”

Á á á á á!!

Với tư cách là một người đàn ông chững chạc đáng tin cậy, đương nhiên Vinh Phong không thét chói tai. Anh chỉ run tay làm rớt điện thoại, cả người bật dậy khỏi ghế, điên cuồng lùi lại cho đến khi lưng dán chặt vào tường.

Cứu mạng! To quá! Sao to quá vậy!!!

Khi nãy bị nhện đuổi anh đã nhận ra, tuy trò chơi này theo đuổi độ chi tiết về hình ảnh, nhưng kích thước thì cực kỳ phóng đại!

Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Nếu côn trùng có kích thước thực tế, người chơi căn bản không thể nhìn thấy chúng trong lùm cỏ trong game. 

Vậy nên phóng to vài lần cũng là điều dễ hiểu…

Nhưng tại sao lại to vật vã thế này! Gần như bằng nửa người! Đặc biệt là lúc nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh giơ cao con nhện ra làm động tác “trưng bày” trước mặt anh, tám cái chân lông lá đen vàng đan xen ngo ngoe vươn tới sát màn hình!

Vinh Phong chỉ cảm thấy một đống lông lá sáp thẳng vào mặt, hoàn toàn không dám nhìn kỹ, toàn thân hoảng loạn tay chân bủn rủn, mặt đỏ bừng thở d.ốc, sợ hãi nhảy lùi lại.

Một loạt động tác trôi chảy liền mạch, đúng chuẩn phản xạ “đánh hay chạy” do adrenaline kích phát!

Hiển nhiên là Vinh Phong chọn chạy.

Bởi vì trong game, nhân vật nhỏ của anh vẫn còn đang hôn mê. Không thể chạy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con nhện chiếm lĩnh nửa màn hình.

Cái điện thoại này chắc khỏi dùng luôn quá!

Vinh Phong dán lưng vào tường, thở d.ốc chưa hoàn hồn. Hít thở sâu mấy lần cũng không bình tĩnh lại được.

Cho đến khi nghe thấy giọng Tần Sương Tinh mềm nhẹ truyền từ điện thoại ra: “Đừng sợ, tôi cầm trong tay nên nó không cắn người được đâu.”

Tần Sương Tinh nắm lấy con nhện, vòng quanh nhân vật nhỏ đang nằm bất tỉnh của anh đi vài vòng, an ủi: “Con nhện này hiếm lắm… Anh cứ coi như nó là 8000 đồng tiền, có phải đỡ hơn không?”

Vinh Phong: “…”

Cảm ơn, không đỡ.

Anh lại hít sâu mấy hơi, trái tim đập loạn dần bình ổn trở lại, mở miệng mới phát hiện trong giọng mình có âm mũi nghẹn ngào, không khỏi sửng sốt.

Đệt! Không thể nào!

Anh tuyệt đối không bị một con nhện to trong game giải trí dọa khóc! Lính cứu hỏa sắt thép tuyệt đối không bị một con nhện hoạt hình dọa đến phát khóc!!!

Thế là mãnh nam sắt thép vừa lau nước mắt lia lịa, vừa nén nghẹn ngào, cứng cỏi kiên cường nói to: “Cậu cầm nó cách xa ra một chút!”

……

Tần Sương Tinh cuối cùng cũng thu con nhện lại.

Vinh Phong nghĩ tới việc con nhện lông lá ấy bị nhét vào balo liền cảm thấy lưng ngứa ran, như thể trên lưng mình cũng đeo một cái balo vô hình, bên trong nhồi nhét một con nhện khổng lồ lông lá.

Nổi hết cả da gà.

Vinh Phong đau đớn đỡ trán, ép mình hít thở sâu liên tục.

“Xin lỗi nhé.” Điện thoại vang lên tiếng áy náy của Tần Sương Tinh: “Hình như tôi có hơi… Đắc ý vênh váo…”

“Cái gì cơ?” Vinh Phong thở d.ốc, ngờ vực hỏi.

“Thì… bắt được nhện còn hí hửng khoe với anh…” Giọng Tần Sương Tinh nhỏ dần: “Tôi quên mất là anh sợ côn trùng… Xin lỗi…”

Vinh Phong ngẩn ra, bất giác bật cười: “Cậu đúng là yêu côn trùng thật đấy.”

Thật sự, trong đầu cậu ấy toàn là côn trùng, bắt được một con nhện to đã vui sướng đến vậy. Đúng là chân ái.

“Hức…”

Bên kia điện thoại, Tần Sương Tinh xấu hổ đến không biết làm sao. Giọng cậu mềm đến mức như bóp nhẹ một cái là ứa ra nước, cứ líu ríu xin lỗi Vinh Phong.

“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, sau này tôi sẽ không thế nữa… xin lỗi anh.”

Vinh Phong nghe giọng mềm oặt ấy, ánh mắt bất giác trầm xuống.

Quá dễ bắt nạt.

Tần Sương Tinh trời sinh giọng mềm, như thể chỉ cần nói nhiều thêm vài câu sẽ khản cổ. Anh cứ cảm thấy, nếu bắt nạt cậu một chút thì cậu sẽ khóc khàn giọng, mềm oặt oẹo, vừa nức nở vừa cầu xin tha thứ.

Cái quái gì vậy.

Vinh Phong nuốt nước bọt, đè nén suy nghĩ quái ác trong đầu xuống.

“Không sao đâu.” Vinh Phong trầm giọng nói.

Điện thoại truyền đến tiếng thở dồn dập, đè nén của Tần Sương Tinh. Cậu vẫn bị cảm giác áy náy dày vò, lại chẳng nghĩ ra cách nào để bù đắp.

Áy náy đến mức sắp khóc đến nơi.

“Thử thách lần này với tôi hơi vượt sức rồi.” Vinh Phong bỗng lên tiếng.

“Hả?”

Giọng của Tần Sương Tinh bôc lộ sự nghi hoặc rõ rệt.

Vinh Phong cân nhắc giọng điệu của mình, chậm rãi nói: “Bắt côn trùng trong game là nhiệm vụ thử thách lần này của tôi. Những loại khác còn tạm, nhưng nhện… trước mắt vẫn chưa ổn.”

Ngừng một lát, anh tiếp tục: “Chắc lần sau sẽ khá hơn. Tôi sẽ tìm cơ hội khiêu chiến lại.”

Đầu bên kia im lặng.

Vinh Phong lẳng lặng chờ đợi, không biết lời này có thể hóa giải được sự áy náy trong lòng Tần Sương Tinh hay không.

Thực ra không cần phải áy náy đến vậy. Thật lòng mà nói, phong cách đồ họa của game này rất dễ thương, con nhện được vẽ theo phong cách đáng yêu. Động tác nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh khi “trưng bày” con nhện rất sinh động và tràn đầy sức sống, như một đứa trẻ khoe chiến tích với bạn bè, không hề dọa người.

Vinh Phong biết cậu không cố ý dọa mình. Dù sao cậu cũng thật lòng yêu thích côn trùng mà. Vinh Phong hiểu niềm vui khi Tần Sương Tinh bắt được “con nhện 8000 đồng vàng”.

Khá dễ thương ấy chứ.

Vấn đề nằm ở anh. Là anh đã phản ứng thái quá với côn trùng… với nhện. Nhưng cũng chẳng sao, vốn dĩ đây là “nhiệm vụ mạo hiểm”. Không phải anh cũng từng yêu cầu Tần Sương Tinh lấy hết can đảm chat voice cùng mình như một thử thách đó sao?

Ừm, tra tấn lẫn nhau. Đôi bên tra tấn lẫn nhau!

Vinh Phong lặng lẽ chờ đợi, hy vọng cảm giác áy náy trong lòng Tần Sương Tinh sẽ tan đi.

Một lúc sau, cuối cùng trong điện thoại cũng vang lên tiếng trả lời khe khẽ.

“Ừm…”

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lần này mang theo chút tươi sáng.

Vinh Phong thở phào một hơi.

Nhân vật nhỏ của anh trong game đã thành mắt xoắn ốc, sau khi bị nhện cắn thì ngã phịch xuống, hiện tại vẫn đang hôn mê. Tần Sương Tinh dùng thuốc giải độc cho anh, nhân vật nhỏ lập tức hồi sinh tại chỗ, tung tăng bật dậy như chưa từng bị gì, không hề có di chứng.

Phong cách tổng thể của game rất nhẹ nhàng đáng yêu, tuy không có hệ thống chiến đấu, nhưng nếu bị các loài côn trùng độc như nhện, bọ cạp cắn, thì vẫn sẽ bị trúng độc mà ngất xỉu. 

Nếu chơi đơn, nhân vật sẽ tự động được đưa về nhà, tỉnh lại trên chiếc giường ấm áp mềm mại, trên đầu sẽ có một cái bướu to cần dùng thuốc giải mới khỏi. Nếu chơi tổ đội thì đơn giản hơn nhiều, đồng đội chỉ cần dùng thuốc giải, nhân vật sẽ lập tức hồi sinh ngay tại chỗ, cái bướu trên trán cũng biến mất.

“Thực ra cái bướu sau khi bị cắn khá dễ thương.” Vinh Phong điều khiển nhân vật nhỏ xoay vòng quanh, ngắm nghía mình.

“Tôi cũng thấy vậy!”

Giọng của Tần Sương Tinh mang theo chút vui vẻ, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

Vinh Phong mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì, tò mò hỏi: “Cậu kiếm được nhiều tiền vậy đều nhờ bắt côn trùng à?”

“Đúng thế.” Tần Sương Tinh cười đáp, “Nhện thì 8000 đồng, bọ ngựa phong lan 5000 đồng…”

“Bọ ngựa?” Bắt được từ khóa, Vinh Phong lập tức mở balo của mình.

Khác với Tần Sương Tinh giàu có, Vinh Phong mới chơi nên nghèo rớt mồng tơi. May mà nhân vật nhỏ không cần ăn uống, đồ nội thất có thể tự chế từ gỗ đá nhặt ngoài tự nhiên. Nhưng dù vậy vẫn có nhiều thứ phải mua, như hạt giống hoa, hay gói nguyên liệu nâng cấp bàn chế tác.

Vinh Phong nhìn tài khoản ba con số của mình, lại nhìn ảnh chụp màn hình mà Tần Sương Tinh gửi qua, thấy tài khoản cậu ấy đã lên năm con số. Anh không khỏi nắm chặt tay: “Đợi đấy, tôi cũng bán côn trùng kiếm tiền.”

“Ừ ừ, cố lên.”

Vinh Phong đang định chạy đi, Tần Sương Tinh chợt gọi giật lại: “Khoan đã, tôi cho anh con nhện nhé!”

“À, được.”

Vinh Phong dùng ngón tay chọt vài cái vào nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh, trên đầu hiện ra các tùy chọn như “Chào hỏi”, “Cổ vũ”, “Nhảy múa”… không có “Giao dịch”.

Vinh Phong hỏi: “Làm sao giao dịch được?”

Tần Sương Tinh: “Không có chức năng giao dịch. Muốn cho đồ chỉ có cách quăng ra đất. Anh chuẩn bị sẵn lưới bắt côn trùng, đợi tôi thả ra thì nhanh tay bắt lấy…”

Nghe vậy, Vinh Phong lập tức biến sắc, vội lùi về sau mấy bước.

“Thôi thôi thôi, không cần đâu.”

Anh nghiêm mặt, chính trực từ chối: “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nhận đồ của người khác.”

……

Mấy phút sau, Vinh Phong đứng trong cửa hàng, nghi hoặc thốt lên: “Sao bọ ngựa của tôi chỉ được 50 đồng???”

“Hả?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cộc cộc, Tần Sương Tinh đang điều khiển nhân vật nhỏ đốn gỗ, vừa chặt vừa trả lời: “Bọ ngựa xanh 50 đồng.”

“Nhưng lúc nãy cậu bảo 5000 mà?”

“À, đó là Bọ ngựa phong lan.”

Bọ ngựa phong lan?

Vinh Phong nghi hoặc mở ảnh chụp màn hình, phát hiện con bọ ngựa trong túi Tần Sương Tinh khác với con mình bắt được. Con của anh màu xanh lá, còn con của Tần Sương Tinh màu hồng nhạt.

Tần Sương Tinh giải thích: “Con màu xanh là Bọ ngựa đại đao Trung Hoa, bán có 50 đồng. Con màu hồng là Bọ ngựa phong lan, hiếm hơn nên bán được 5000 đồng.”

Dừng một chút, Tần Sương Tinh hỏi: “Ừm, anh có sợ bọ ngựa không?”

Vinh Phong tự hỏi: “Tạm được.”

Tần Sương Tinh: “Vậy để tôi lấy ra cho anh xem nhé?”

Vinh Phong: “Được.”

Hai người hội họp lại. Tần Sương Tinh điều khiển nhân vật nhỏ lục lọi balo, lấy ra một con bọ ngựa màu hồng.

Vừa nhìn thấy, Vinh Phong không khỏi kinh ngạc. 

Khác hẳn với những con bọ ngựa xanh quen thuộc, bọ ngựa phong lan có những chiếc chân côn trùng không dài nhỏ mà trải ra như cánh hoa, mềm mại và phơn phớt hồng, khiến người ta không nỡ chạm vào. Thân mình có màu hồng trắng dịu dàng như nhụy hoa lan, kiều diễm ướt át.

Đẹp quá, cực kỳ đẹp.

Vinh Phong nhìn con bọ ngựa phong lan, trong lòng rơi lộp bộp, không khỏi đau lòng nghĩ: Mình độc thân lâu quá rồi sao? Đến mức nhìn bọ ngựa cũng thấy nó mi dài mắt đẹp…

—————

Lời tác giả:

Bọ ngựa phong lan thật sự rất đẹp! Siêu cấp mềm xinh!

Bình Luận (0)
Comment