Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 32

Lớp học phổ cập khoa học nhỏ của Tần Sương Tinh kết thúc.

Như dư âm còn đọng lại sau cao trào, tim Tần Sương Tinh đập dồn dập, má nóng bừng, từng hơi thở đều mang theo chút nóng rực. Tận sâu trong não dường như có sợi thần kinh nào đó đang nảy lên từng nhịp, không ngừng nhắc nhở cậu về sự phấn khích và vui sướng lúc trước.

Tần Sương Tinh li.ếm li.ếm môi, cảm giác môi khô rát, cổ họng cũng hơi sưng. Vừa rồi cậu nói nhiều quá.

“Cậu sao vậy?” Đầu dây bên kia, Vinh Phong như nhận ra điều gì đó.

“Không, không sao…” Tần Sương Tinh lúng túng vội đáp, “Ờ thì… tan học?”

Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Vinh Phong.

Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng, chợt nhận ra cái cách nói của mình buồn cười đến mức nào. Cậu thật sự cho rằng mình đang “dạy học” cho người ta hả! Tự luyến quá rồi đấy!

Tần Sương Tinh luống cuống tìm cách chữa ngượng, lại nghe thấy người đàn ông bên kia bật cười lần nữa: “Cảm ơn thầy giáo. Bài giảng rất thú vị.”

Tim Tần Sương Tinh đâm mạnh vào lồng ng.ực.

Ưm… dịu dàng quá… Giọng nghe thích thật đấy!

Rõ ràng đã nghe cả tối, vậy mà Tần Sương Tinh vẫn bị chất giọng trầm ấm dịu dàng của Vinh Phong làm cho rối loạn. Toàn thân theo giọng nói ấy mà lắp ba lắp bắp.

“Không, không, không có gì…”

Trái tim nhảy nhót loạn xạ, thình thịch, thình thịch, thình thịch. Mặt đỏ như ngọn núi lửa sắp phun trào, bọt khí lăn tăn không ngừng, sắp nổ tung đến nơi. Nhưng dù có phun ra thì có lẽ chỉ đủ sức luộc trứng.

Tần Sương Tinh là một người như thế. Dẫu xúc động mãnh liệt đến đâu, bản thân vẫn cứ mềm nhũn, ướt át dính dính.

Lúc này cậu chìm trong một thứ cảm xúc nóng hổi, mềm mại bối rối. Không hiểu vì sao, cũng không biết phải làm gì.

May mà chỉ là voice chat.

Tần Sương Tinh úp hai tay lên mặt nóng hầm hập, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: May thật, chỉ là voice chat, nếu gặp mặt trực tiếp chắc cậu xấu hổ đến ngất xỉu mất!

Đầu óc Tần Sương Tinh mơ màng, thầm nghĩ: trước mắt cứ im lặng đã, nếu Vinh Phong hỏi thì đổ cho mạng lag. Ừm! Để mạng gánh tội thay!

Ai ngờ Vinh Phong đột nhiên mở miệng: “Muốn qua nhà tôi chơi không?”

Tần Sương Tinh: “!!!”

Cậu giật bắn người, ngẩng phắt đầu lên. Đến nhà Vinh Phong á?!

Đầu óc Tần Sương Tinh rối như tơ vò, một lúc sau mới mơ màng nhận ra: À, ý anh ấy là nhà trong game, là hòn đảo nhà ở trong  “Khu Rừng Nhàn Nhã”.

“Haizz…”

Tần Sương Tinh lại vì mình tự suy nghĩ quá đà mà xấu hổ không chịu nổi. Cái “núi lửa” trong đầu sắp đủ luộc hai quả trứng luôn rồi!

Cậu ôm mặt nóng bừng, cố gắng điều chỉnh giọng nói không lộ bất thường.

“Được ạ!” cậu đáp.

Trên màn hình, nhân vật của Vinh Phong bắt đầu di chuyển. Anh điều khiển nhân vật đi vòng quanh Tần Sương Tinh hai vòng như ra hiệu. Tần Sương Tinh lập tức hiểu ý, vội vã đi theo.

Hai nhân vật tí xíu, một trước một sau, lóc cóc chạy về phía đảo nhà của Vinh Phong.

Thật ra không cần phải dẫn đường. Trong chế độ kết nối online, hệ thống sẽ tự động kết nối tất cả các đảo của người chơi lại với nhau. Chính giữa là đảo trung tâm, xung quanh là đảo nhà của từng người chơi, đảo hoang, đảo sự kiện đặc biệt… xếp tỏa ra thành hình tia sáng. Chỉ cần mở bản đồ ra là có thể thấy tên từng hòn đảo.

Thế nên Vinh Phong căn bản không cần dẫn đường. Nhưng cảm giác được dẫn dường dễ chịu quá đỗi…

Tần Sương Tinh bỗng nhận ra, đã lâu rồi cậu không được người ta “mời”.

Được người ta mời đến nhà chơi, cho dù chỉ là trong game, một “ngôi nhà” ảo, nhưng trong lòng Tần Sương Tinh vẫn dâng lên niềm vui khó tả.

Đảo nhà của Vinh Phong sẽ thế nào nhỉ?

Trong “Khu Rừng Nhàn Nhã”, đảo ban đầu của mỗi người chơi sinh ra ngẫu nhiên. Hình dạng, tài nguyên khởi đầu mỗi đảo đều không giống nhau. Dĩ nhiên, về sau người chơi có thể dời non lấp biển, chỉnh sửa đảo theo ý thích. Nhưng ở giai đoạn đầu game, Vinh Phong chỉ có thể xây nhà, chặt cây, nhổ cỏ, nhặt đá, bắt bọ… Vẫn còn trong giai đoạn “khai hoang”.

À, nhưng mà Vinh Phong rất sợ côn trùng. Nên anh không biết bắt bọ là con đường làm giàu.

Nhân vật nhỏ của Tần Sương Tinh cứ thế chạy theo nhân vật của Vinh Phong.

Trên đầu là bầu trời đêm đầy sao, hai nhân vật lóc cóc chạy trong màn đêm. Đêm hè oi ả, nhân vật nhỏ đầu lấm tấm mồ hôi, phía sau gót giày bốc lên hơi nước trắng xóa rất dễ thương. Nhìn kiểu gì cũng thấy chạy rất khí thế.

Tần Sương Tinh điều khiển nhân vật mình, lúc nào cũng giữ sát đằng sau Vinh Phong. Từ góc nhìn này chỉ thấy cái lưng tròn tròn bé xíu của nhân vật kia, và chiếc mũ cỏ màu vàng nhạt trên đầu.

Một thứ cảm xúc ấm áp không tên từ từ lan ra trong lòng Tần Sương Tinh.

Cậu bỗng nhận ra anh không phải NPC. Lần này, người cùng cậu chơi game, cùng trò chuyện, lắng nghe cậu giảng về côn trùng không còn là NPC nữa.

Tần Sương Tinh vô thức mỉm cười, rồi vội vàng thu lại. Cậu đỏ mặt cúi đầu, tiếp tục im lặng chạy theo sau Vinh Phong.

……

Đến đảo nhà của Vinh Phong rồi.

Quả nhiên đúng như Tần Sương Tinh tưởng tượng, Vinh Phong mới chơi chưa lâu, công cuộc khai hoang còn dang dở. Trên đất còn đầy cỏ dại, đá vụn dễ gây vướng chân nhân vật. Tần Sương Tinh định tiện tay nhổ cỏ giúp anh, vừa cúi xuống thì nghe Vinh Phong gọi: “Mau lên! Bướm lam chớp lớn tới rồi!”

Tần Sương Tinh sửng sốt.

Cậu bé mặc đồ hải tặc ngẩng đầu khỏi đám cỏ dại và đá vụn, trước mắt là ánh trăng sáng rỡ. Dưới ánh trăng, giữa trung tâm đảo là một căn nhà gỗ nhỏ. Trước căn nhà gỗ, cậu bé đội mũ rơm vàng nhạt đang đứng giữa một biển hoa trắng, vẫy tay gọi cậu.

Vô số con bướm Bướm lam chớp lớn lượn quanh bay múa.

Rõ ràng là ban đêm, vậy mà vẫn đội mũ rơm.

Rõ ràng trên đầu là ánh trăng, thế mà nụ cười của cậu bé lại rực rỡ như ánh mặt trời.

Tần Sương Tinh ngẩn người, ngón tay cậu vô thức chạm vào màn hình, điều khiển nhân vật nhỏ đi tới gần.

Tầm nhìn thu hẹp lại, cậu nhanh chóng nhìn rõ cả biển hoa trắng ấy đều là hoa quỳnh đang nở rộ.

Trong ‘Khu Rừng Nhàn Nhã”, mọi thứ đều cố gắng tái hiện chân thực nhất có thể, vì vậy hoa Quỳnh trong game cũng chỉ nở vào ban đêm, và thời gian nở cực kỳ ngắn ngủi.

Họ đã tới đúng vào khoảnh khắc hoa Quỳnh nở rộ. Những con bướm lam lớn cũng bay đến.

Thì ra bướm lam chớp lớn thích hoa Quỳnh?

Tim Tần Sương Tinh khẽ run lên, chậm bước tới gần.

“Thì ra hoa này nở thật.” Nhân vật nhỏ của Vinh Phong đứng giữa ruộng hoa, điện thoại truyền ra giọng nam trầm thấp dễ nghe.

“Mấy hôm trước tôi thức đêm canh chừng mà không thấy nó nở. Cứ tưởng hướng dẫn trên mạng viết sai.”

Tần Sương Tinh: “Anh còn tra hướng dẫn?”

Vinh Phong: “Ừ, tôi muốn thu hút bướm lam chớp lớn. Trên mạng nói rằng trồng hoa quỳnh thì tỷ lệ thu hút bướm lam lớn sẽ cao hơn… Hoa quỳnh đắt chết đi được.”

Tần Sương Tinh lại khẽ rùng mình trong lòng.

Bảo sao anh ấy nghèo như vậy.

Vào thời kỳ đầu khai hoang, khi cần phải tiết kiệm nhất, Vinh Phong lại dùng toàn bộ tiền để mua hạt giống hoa quỳnh đắt đỏ…

Tần Sương Tinh ngơ ngác nhìn màn hình. Cậu và Vinh Phong, hai nhân vật nhỏ cùng đứng giữa cánh đồng hoa. Hoa quỳnh trắng ngọc dần dần nở rộ trên cành mảnh mai. Gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa khẽ lay động, như thể gió được quạt lên từ đôi cánh của đàn bướm. 

Ánh sáng xanh lam nhạt lấp lánh, bướm lam chớp lớn đập cánh nhẹ nhàng, như rải vụn đá quý trên hoa quỳnh. Ngay cả trong giấc mơ đẹp nhất cũng chưa từng có khung cảnh như vậy.

Tần Sương Tinh mở to mắt nín thở, sợ rằng chỉ cần thở mạnh một chút, cảnh tượng mộng ảo trước mắt sẽ tan biến.

“Đẹp không?” Vinh Phong bỗng hỏi.

“Ừm…” Tần Sương Tinh ngây ngốc đáp.

Đáng tiếc, hoa quỳnh nở chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Chưa kịp ngắm đã đời, những đóa hoa đã thu cánh lại, tựa như keo kiệt nói “lần sau lại tới”. Đàn bướm lam chớp lớn bị hoa hấp dẫn cũng bay lượn vài vòng, rồi vỗ cánh rời đi.

Tần Sương Tinh còn đắm chìm trong dư vị ngây ngất, ngơ ngác nhìn theo những cánh bướm xanh lam dần xa.

Bất chợt có bóng người lướt qua bên cạnh. Đồng thời, trong điện thoại vang lên giọng dứt khoát của Vinh Phong: “Còn ngẩn người làm gì, mau bắt bướm đi!”

Tần Sương Tinh: “…?”

Vinh Phong: “Không phải bán được tiền sao? Mau mau mau, giúp tôi bắt, không thì bay hết mất!”

Tần Sương Tinh: “…”

Ừ ha, bướm lam chớp lớn bán được giá khá cao.

Tần Sương Tinh nhịn cười, vội lấy vợt bắt côn trùng ra, nhập hội săn bướm.

Thế là dưới bóng đêm, trong cánh đồng hoa quỳnh vừa thu cánh, hai cậu bé mỗi người cầm một cây vợt, tung tăng đuổi bắt đàn bướm.

Bướm lam chớp lớn là loài sinh sống ở rừng mưa nhiệt đới. Trong nước không có loài này, và cũng không được phép nhập khẩu hoặc nhân giống. Nên ở ngoài đời, nếu muốn thấy bướm lam chớp lớn, hoặc là phải nhìn mẫu vật, hoặc là phải ra nước ngoài, đến rừng nhiệt đới xa xôi.

Nhưng “Khu Rừng Nhàn Nhã” đã khiến mọi thứ trở nên gần gũi.

Nhìn bướm xanh lam óng ánh xếp đầy trong balo, trong lòng Tần Sương Tinh trào lên niềm thỏa mãn mãnh liệt. Nhưng cậu nhanh chóng ý thức được bướm nên đưa cho Vinh Phong.

Vinh Phong đang thiếu tiền.

“Khu Rừng Nhàn Nhã” không có hệ thống giao dịch giữa người chơi, vì vậy chỉ có thể “ném” vật phẩm ra để người khác nhặt. Mà tiền vàng là “tài sản”, không phải “vật phẩm”, nên không thể trực tiếp ném tiền cho anh.

Tần Sương Tinh định bảo Vinh Phong chuẩn bị sẵn, cậu sẽ ném bướm cho anh bán lấy tiền.

Ai ngờ Vinh Phong lại nói: “Tặng cậu đấy.”

Tần Sương Tinh sững sờ, tim đập lệch mấy nhịp.

Ờ… chắc là vì anh ấy cũng bắt được nhiều rồi? Tần Sương Tinh tự nhủ trong lòng.

Ừ, chắc vậy! Anh ấy trồng nhiều hoa quỳnh thế, sau này chắc chắn còn thu hút được nhiều bướm lam chớp lớn. Có thể bán bướm kiếm được khoản tiền đầu tiên. Nên chắc là không thiếu mấy con bướm này.

Tần Sương Tinh không dám nghĩ sâu thêm về hành động của Vinh Phong. Nhưng trong lòng, dòng dung nham nhỏ lại đang không ngừng sôi sùng sục ở miệng núi lửa, ngọt ngào sền sệt.

Tần Sương Tinh ra sức kìm nén khóe môi cứ muốn nhếch lên. Trong lòng lặp đi lặp lại tự nhắc mình: Đừng nghĩ nhiều! Đừng tự mình đa tình! Chỉ cùng nhau bắt bướm thôi… tương tác cơ bản nhất của game là cùng nhau bắt côn trùng. Nghĩ gì thế hả!

Nhưng mà, vui quá đi mất. Giống như hẹn hò vậy.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Tần Sương Tinh lập tức nín thở. Dòng dung nham nóng hổi màu cam đỏ trào dâng lên tận cổ họng. Cậu chụp lấy mặt, tim đập loạn, khí nóng phả ra phì phò qua mũi, giống như một đầu tàu chuẩn bị rời bến, phụt phụt khói nước.

Hu hu cứu mạng! Mình đang nghĩ cái gì vậy! Hẹn hò cái gì mà hẹn hò!!!

Một trò chơi thư giãn trẻ con, nhân vật nhỏ theo phong cách hoạt hình đáng yêu thì hẹn hò cái quái gì! Mình, đang, nghĩ, cái, quái, gì, vậy, aaaaaaaa!!!

……

Ở bên kia thành phố Nghi Giang, tại đội cứu hỏa.

Vinh nhìn chằm chằm hai nhân vật nhỏ đang đứng yên giữa cánh đồng hoa. Anh đưa tay, “tách tách” chụp lại mấy tấm ảnh.

Cứ như đang hẹn hò.

Bệnh nhân mắc chứng sợ xã hội nghiêm trọng, nếu yêu đương, khi đối mặt với người yêu cũng sẽ sợ xã hội sao?

Nghĩ tới đây, khóe môi Vinh Phong bất giác nhếch lên, trong lòng đầy tràn hứng thú, rồi chẳng hiểu sao xen lẫn một tia chua xót.

Bao giờ mới có thể gặp nhau ngoài đời nhỉ? Hiện tại bọn họ cùng lắm là bạn mạng. Anh rất muốn gặp cậu ấy ngoài đời, muốn cùng cậu làm rất nhiều chuyện…

Vinh Phong li.ếm môi, cảm giác cổ họng hơi khô.

Anh cân nhắc từng từ ngữ, đang định mở miệng thì nghe thấy giọng Tần Sương Tinh gấp gáp, lẫn chút hoảng loạn vang lên: “Na—nay đến đây thôi nhé. Mai tôi còn có tiết học sáng sớm.”

Vinh Phong: “…”

Vinh Phong buồn bã, im lặng chốc lát, rồi đáp: “Được.”

Tuy nhiên tâm trạng còn chưa kịp chùng xuống, thì đã nghe bên kia điện thoại, bé trai sông lúng túng lấy hết dũng khí, miễn cưỡng mở hé vỏ sò ra, lắp bắp bổ sung thêm một câu: “Còn… còn có… bài tập bổ sung. Là bọ ngựa khiên. Nếu anh có hứng thì… có thể thử thách một chút.”

Bài tập bổ sung? Giống như lần trước cậu gửi tài liệu về bọ hung sao?

Tâm trạng Vinh Phong lập tức tốt lên. Anh cong môi cười, nói với Tần Sương Tinh một tiếng “Được.”

Sau đó tràn đầy mong đợi mở khung chat WeChat ra.

Bình Luận (0)
Comment