Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 35

Hôm sau.

Như đã hẹn, Tần Sương Tinh đến trung tâm sức khỏe tâm thần để làm công việc bán thời gian đóng vai thú bông.

Trời ngày càng nóng. Lúc đến gặp Đàm Hưng Hàng, trên trán cậu đã lấm tấm mồ hôi.

“Cậu không thấy nóng à?” Đàm Hưng Hàng ngó cậu một cái.

Khẩu trang, mũ. Dù trời hơn ba mươi độ, Tần Sương Tinh vẫn ăn mặc kín mít như thường, kiểu như không mặc đủ “trang bị” thì không thể ra khỏi cửa.

“Cũng… cũng tạm. Tôi quen rồi.” Tần Sương Tinh vừa leo cầu thang xong, hơi thở dồn dập. Tuy nhiên khẩu trang không che được đôi má ửng đỏ tự nhiên sau vận động của cậu. Làn da cậu rất đẹp, hơi đổ mồ hôi làm khuôn mặt cậu trắng hồng như trái đào chín mọng mềm mại.

Đàm Hưng Hàng biết cậu bị sợ xã hội nên không hỏi thêm, chỉ dặn dò: “Đừng gắng sức quá nhé. Nếu nóng hay khát thì vào nghỉ ngay.”

Tần Sương Tinh mỉm cười cảm kích.

Nhưng đến trưa, khi Đàm Hưng Hàng xách đồ ăn mang về thì phát hiện cậu có gì đó không ổn.

Cậu rất mất tinh thần. Trước mặt là một bát mì, cậu cầm đũa khuấy nhẹ nước canh, mãi không chịu ăn miếng nào. Phòng nghỉ bật điều hòa mát lạnh nhưng mặt cậu vẫn đỏ hồng, mắt cụp xuống nhìn bát mì, không nói một lời.

“Tần Sương Tinh?” Đàm Hưng Hàng lo lắng gọi.

Trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, hắn bước đến hỏi: “Sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”

“Hả?”

Tần Sương Tinh ngơ ngác ngẩng đầu, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Ăn cơm tất nhiên không thể đeo khẩu trang, hơn nữa vì vừa cởi đồ thú bông ra, cậu chưa kịp đội lại mũ. Thế nên Đàm Hưng Hàng thấy rõ đôi má đỏ ửng của cậu.

“Cậu không bị say nắng đấy chứ?” Đàm Hưng Hàng vội vàng rót nước cho cậu.

“Không không không…” Tần Sương Tinh vội giải thích: “Không phải, không có đâu… Tôi chỉ… đang nghĩ một vài chuyện.”

“Ồ.” Đàm Hưng Hàng gãi đầu.

Ấn tượng của hắn về Tần Sương Tinh là, tuy có chút sợ xã hội nhưng tính cách dễ gần. Mấy ngày gần đây tiếp xúc với nhau, hai người dần thân quen hơn. Tần Sương Tinh không còn ngập ngừng như trước, đôi lúc còn trò chuyện về trường lớp. Hôm nay sao lại quay về trạng thái lắp bắp như trước rồi?

Tần Sương Tinh cúi đầu ăn mấy miếng mì. Mì vẫn còn nóng, hơi nước bốc lên khiến mặt cậu càng thêm đỏ ửng. Đôi môi đỏ mọng như trái đào mềm chín, chỉ cần cắn nhẹ là sẽ vỡ ra chảy mật.

Đàm Hưng Hàng nhìn gương mặt xinh đẹp yếu ớt của cậu, bất giác cau mày: “Có ai bắt nạt cậu à???”

“Hả?” Tần Sương Tinh ngơ ngác ngẩng đầu, “Không có…”

“Vậy thì tốt.”

Đàm Hưng Hàng cho rằng cậu đang có tâm sự. Không phải bị bắt nạt là được rồi.

Tần Sương Tinh rất ưa nhìn, chỉ tiếc vì sợ xã hội nên ít nói. Lúc bắt buộc phải giao tiếp với người khác, ánh mắt cậu luôn lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Rất dễ khiến người ta cảm thấy cậu u ám.

Huống chi tính cách cậu mềm yếu, dễ bị chi phối. Loại người này rất dễ bị bắt nạt, còn là kiểu bị bắt nạt chỉ biết trốn vào góc khóc thút thít, không biết phản kháng.

Sợ mình ở lại sẽ khiến Tần Sương Tinh thấy khó chịu hơn, Đàm Hưng Hàng xách hộp cơm nói: “Tôi vào văn phòng ăn đây.”

“Ơ…”

Tần Sương Tinh ngẩng đầu ngơ ngác, ánh mắt dõi theo bóng lưng mặc áo blouse trắng. Ngay khi Đàm Hưng Hàng sắp bước ra khỏi phòng nghỉ chung, Tần Sương Tinh bất ngờ “soạt” một tiếng đẩy ghế ra, vội vàng chạy theo.

“Cái đó… bác sĩ Đàm…”

“Hở?” Đàm Hưng Hàng quay lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cậu.

Khóe mắt Tần Sương Tinh hơi đỏ, như thể đang cố nhẫn nhịn. Ánh mắt vừa chạm vào Đàm Hưng Hàng lập tức né tránh, rụt rè như con thỏ trắng chỉ cần xách tai là sẽ ngoan ngoãn đi theo.

“Sao thế?” Đàm Hưng Hàng dịu dàng mỉm cười.

“Tôi có thể… hỏi anh một chuyện được không…” Giọng Tần Sương Tinh càng lúc càng nhỏ, ánh mắt cụp xuống hận không thể rụt đầu vào lồng ng.ực.

“Được chứ!” Đàm Hưng Hàng cười rạng rỡ.

Tốt, chịu mở lời là tốt rồi. Làm bác sĩ tâm thần, hắn sợ nhất là bệnh nhân không chịu nói, cứ giấu hết trong lòng.

“Vậy cậu qua văn phòng tôi ăn cơm luôn đi.” Đàm Hưng Hàng cười, bước đến bàn bê lấy bát mì của cậu.

“À, để tôi tự bưng…” Tần Sương Tinh vội vàng đón lấy, mặt lại đỏ lựng.

Hai người mỗi người xách một phần cơm trưa, đi vào phòng khám của Đàm Hưng Hàng.

Giờ nghỉ trưa, ngoài hành lang dần yên tĩnh. Các bác sĩ, y tá lần lượt vào phòng nghỉ dùng bữa, khu khám bệnh trở nên vắng vẻ.

Đàm Hưng Hàng theo thói quen đưa tay đóng cửa, bỗng dưng khựng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Sương Tinh: “Tôi đóng cửa, cậu có thấy căng thẳng không?”

“Không đâu!” Tần Sương Tinh mỉm cười cảm kích, “Cảm ơn anh, bác sĩ Đàm.”

“Tôi còn chưa giúp được gì mà, cảm ơn gì chứ.” Đàm Hưng Hàng cười, rồi đóng cửa lại.

Phòng khám lập tức trở thành không gian kín nhỏ hẹp, yên tĩnh.

Có người khi ở trong không gian như vậy sẽ cảm thấy an toàn, dễ mở lòng. Có người lại thấy lo lắng bất an. Đàm Hưng Hàng chưa từng chính thức khám cho Tần Sương Tinh nên không rõ cậu thuộc kiểu nào.

Hắn ra hiệu cho Tần Sương Tinh ngồi xuống, rồi ngồi vào sau bàn, vừa mở hộp cơm vừa thoải mái nói: “Vừa ăn vừa nói đi. Cậu gặp chuyện gì vậy?”

“Ừm… là…”

Mặt Tần Sương Tinh lại đỏ lên. Một trái đào mềm chín kỹ, chỉ cần chọc nhẹ sẽ nứt toác, mùi mật ngọt sánh quyện lan toả qua lớp vỏ mỏng.

“Tôi có một người bạn…”

Tần Sương Tinh đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng.

Đàm Hưng Hàng mở hộp cơm, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cậu. Hắn bày ra tư thế thoải mái để cậu không cảm thấy áp lực, thực chất cực kỳ tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.

“Ừ, cậu nói tiếp đi.”

“Người bạn đó… rất tốt.”

Tần Sương Tinh cúi đầu nhìn bát mì của mình, tay cầm đũa vô thức khuấy nhẹ. Nước mì nóng hổi bị khuấy thành màu đục.

“Dạo gần đây chúng tôi… đang hợp tác một dự án. Tôi cảm thấy bệnh sợ xã hội của mình đã đỡ hơn rồi, nhưng mỗi lần nghe giọng anh ấy, tôi vẫn rất căng thẳng…”

Tần Sương Tinh dừng lại, các ngón tay cầm đũa hơi cuộn tròn.

“Rất căng thẳng.” Cậu đỏ mặt, bổ sung.

“…” Đàm Hưng Hàng nhìn chằm chằm tay cậu đang siết đũa.

Có thể thấy cậu rất căng thẳng. Chỉ mới nhắc đến người kia mà đã có phản ứng căng thẳng rõ ràng như vậy. Xem ra lần này cũng không phải kiểu “người bạn đó là tôi”.

Người đó là ai? Đàm Hưng Hàng suy nghĩ một lát. 

À biết rồi, người bạn đó chắc kèo là Tống Tranh. Hợp tác dự án, vừa nghe thấy giọng là căng thẳng… Tống kim châm, chạy đâu cho thoát!

Đàm Hưng Hàng cố gắng kiềm chế biểu cảm “tôi đoán được rồi”. Bắt đầu làm công việc của một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp — giải đáp nỗi băn khoăn cho Tần Sương Tinh.

……

Một ngày dài mùa hè trôi qua trong chớp mắt.

Trời nóng lên, mùa cao điểm cháy nổ cũng đã đến.

Đội cứu hỏa hôm nay nhận đến ba vụ báo cháy. Một ở khu dân cư, một ở kho hàng tự phát hỏa, và một vụ tai nạn giao thông cần cứu hộ. Bận rộn không ngơi.

May mắn là không có thương vong. Các chiến sĩ đều bình an trở về, chỉ huy thở phào trong bộ đàm.

Mọi người ngồi trên xe cứu hỏa, cười cười nói nói, nhưng chẳng ai cười người chỉ huy cẩn thận quá mức. Vì ai cũng biết: với hỏa hoạn, không có chuyện nhỏ. Bất cứ lúc nào cũng không thể chủ quan, không thể ỷ y, càng không được lập “flag” linh tinh.

Vinh Phong lê thân thể mệt nhoài trở về ký túc xá, vừa đóng cửa lại liền lao vào nhà tắm. Toàn thân bám đầy mồ hôi và bụi bẩn, khó chịu hết chỗ nói.

Lúc rời hiện trường, dù đã được làm mát sơ bộ bằng vòi nước trên xe cứu hỏa, nhưng da vẫn nóng rát. Là biểu hiện của bỏng nhẹ, sưng tấy khó chịu, chưa đến mức phồng rộp. Cộng thêm mồ hôi nhễ nhại, một đám đàn ông chen chúc trong khoang xe cứu hỏa, dù mở điều hòa hết cỡ cũng không ăn thua.

Trời quá nóng, anh ngồi trong xe mà có cảm giác mình sắp tự bốc cháy. May mà điều kiện ký túc xá khá tốt, có điều hòa, có phòng tắm riêng. Vinh Phong lập tức mở vòi sen, xối nước lạnh.

Đứng dưới nước lạnh đứng một lúc lâu, cảm giác bỏng rát dưới da cuối cùng cũng dịu xuống. Vinh Phong thở dài một tiếng, tiện tay vơ lấy khăn tắm quấn ngang eo rồi bước ra ngoài.

Giọt nước đọng lại chầm chậm trượt xuống dọc theo cơ ngực, cơ bụng. Đường cơ bụng chữ V mượt mà, duyên dáng kéo dài đến nơi không thể nói, cơ bắp rắn chắc đầy đặn nhưng không khoa trương. Với thể lực thế này, việc vác một người trưởng thành ngất xỉu trong đám cháy ra ngoài không thành vấn đề.

Vinh Phong cúi đầu nhìn lồng ng.ực mình, bất chợt nhớ lại ngày hôm đó, anh vô tình gặp lại Tần Sương Tinh ở chợ.

Trùng hợp đến vậy ư? Bảy năm xa cách, lại có thể gặp nhau một cách kỳ diệu đến thế.

Anh tưởng rằng Tần Sương Tinh ở nước ngoài, thực ra cậu đã sớm trở về. Thành phố Nghi Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Ở cùng một thành phố, vậy mà phải mất bảy năm mới tái ngộ.

Thật ra như vậy là may mắn lắm rồi.

Khóe môi Vinh Phong hơi cong lên, nhớ đến cảm giác cậu thiếu niên hôn mê tựa vào lòng anh. 

Cảm giác cụ thể thế nào, anh không nhớ rõ nữa. Khi đó Tần Sương Tinh đội mũ đeo khẩu trang, anh không nhận ra cậu. Huống hồ với thân phận lính cứu hỏa, anh đã từng vô số lần bế người dân thoát khỏi biển lửa, bế người chạy không phải chuyện mới mẻ. Thành thật mà nói, lúc đó anh không thấy có gì đặc biệt.

Thế nhưng giờ nhớ lại, anh cảm thấy ngực mình nóng rát, như một vết bỏng nhiệt độ thấp đến muộn. Loại bỏng này không đau đớn, nhưng ngứa, ngứa đến tê dại tận tâm can, muộn màng mà dai dẳng.

“…” Vinh Phong chầm chậm thở ra một hơi, cơ mặt bên thái dương bất chợt co giật.

Anh chợt nhớ đến video mình xem tối qua, cái video bọ ngựa ăn dế.

Tâm trạng Vinh Phong tụt dốc không phanh. Anh bực dọc lấy khăn lau tóc qua loa, quấn khăn tắm đi ra khỏi nhà tắm, với tay lấy điện thoại trên bàn.

Không có tin nhắn mới.

Hôm nay Tần Sương Tinh đang làm gì? Cả ngày chẳng nói câu nào với mình.

Vinh Phong để trần nửa người trên, vóc dáng trẻ trung mạnh mẽ, vô tư để trần. 

Đội cứu hỏa họ quản lý kiểu bán quân sự, đã quen với đứng cho ra dáng, ngồi cho ra thế. Dù ở một mình anh cũng ngồi thẳng lưng, đường sống lưng cong sâu, vững chãi như tùng. Theo đường sống lưng kéo xuống, hai hõm eo gợi cảm đối xứng hai bên. Khăn tắm trắng tinh cắt ngang tầm mắt, che đi toàn bộ cảnh sắc dưới đường nhân ngư.

Vinh Phong hơi cụp mắt, nắm điện thoại. Trầm ngâm một lát, anh quyết định gọi điện cho Đàm Hưng Hàng.

“A lô?” Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy.

Giọng Đàm Hưng Hàng uể oải, chắc ăn tối xong đang nằm ườn chơi điện thoại.

Vinh Phong há miệng, vốn định hỏi hôm nay Tần Sương Tinh có đến Tinh Vệ làm việc cả ngày không, nhưng đến miệng lại đổi lời: “…Tôi có chuyện muốn hỏi ông.”

“Hả?” Đàm Hưng Hàng ngẩn ra, buồn cười lầm bầm: “Lạ ghê, sao hôm nay nhiều người tìm tôi tư vấn vậy trời…”

“Hửm?” Vinh Phong nheo mắt.

“Ha ha, không có gì, ông nói đi.” Đàm Hưng Hàng nghiêm túc hơn một chút.

Đầu bên kia truyền đến tiếng vải sột soạt, chắc là hắn ngồi dậy từ ghế sô pha, chỉnh tư thế ngay ngắn để nghe. Vinh Phong rất hài lòng với thái độ chuyên nghiệp đó, vui vẻ tâm sự: “Tôi hỏi ông một chuyện, đừng kể với người khác…”

Đàm Hưng Hàng: “Tất nhiên phải giữ bí mật, đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bọn tôi mà.”

Vinh Phong: “Ừ. Là thế này, tôi có một người bạn…”

Đàm Hưng Hàng: “Ái chà~”

Vinh Phong nghi ngờ: “Tôi còn chưa nói xong, ông chà cái gì.”

Đàm Hưng Hàng cười: “Không có gì, ông nói tiếp đi.”

Vinh Phong: “Tôi thấy bạn tôi hình như là…”

Vinh Phong định nói “cuồng côn trùng”, bỗng nhận ra không ổn. Tần Sương Tinh đang làm thêm ở chỗ Đàm Hưng Hàng, hắn biết Tần là nhà nghiên cứu côn trùng. Nếu nói “cuồng côn trùng”, chẳng phải sẽ bị lộ ngay sao?

Vậy nên Vinh Phong lập tức sửa miệng: “…Hình như là, ừm, có khuynh hướng… cuồng đồ vật.”

Đàm Hưng Hàng im lặng một lúc, buồn bã nói: “Vinh Phong à, ông chơi hơi lớn đấy nha. Nói thử coi, ông thích cái gì? Giày da hay vớ lưới, đừng nói là đồ nữ nha?”

Vinh Phong: “???”

Hai giây sau, Vinh Phong phản ứng lại, nổi đóa: “Đụ má nhảm nhí! Ông đây không thích không cuồng đồ vật gì hết! Ông đây xu hướng bình thường, hiểu chưa!”

Đàm Hưng Hàng thắc mắc “Ớ?” một tiếng.

Vinh Phong giận dữ: “Tôi nói là bạn tôi!”

“À há ha ha ha ha!” Đàm Hưng Hàng cười to, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, coi như tôi chưa nói, ha ha ha, ông nói tiếp đi.”

Vinh Phong cố nén giận: “Tóm lại ông đừng hỏi là bạn tôi thích cái gì. Tôi lo là… bạn tôi vốn dĩ không có nhiều bạn, nếu thật sự có khuynh hướng này, thì sau này yêu đương chẳng phải càng khó khăn hơn sao.”

“Hả?” Đàm Hưng Hàng thắc mắc, “Tôi có quen người đó không?”

“Bí mật.” Vinh Phong nghiêm nghị, “Đồng chí, giữ vững đạo đức nghề nghiệp đi!”

“Ờ ờ, được rồi.” Đàm Hưng Hàng ho khẽ, nhận ra đối phương không muốn nói nên không hỏi thêm. Hắn ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, giọng trở nên nghiêm túc.

“Chỉ đơn thuần là thích đồ vật thì không sao. Thích thứ gì thì tự mua, tự mình giải quyết là được. Miễn là không vi phạm pháp luật, không làm tổn thương người khác, thì không cần phải sửa chữa gì cả. Không vấn đề gì đâu.”

Không vấn đề gì? Sao có thể không vấn đề được! Trong đầu cậu ấy toàn là sâu bọ, làm gì có chỗ cho mình nữa!

Tất nhiên lời này không thể nói với Đàm Hưng Hàng. Vinh Phong bình tĩnh lại, trầm giọng: “Vậy nếu muốn trị thì…”

“À, có thể làm mấy liệu pháp điều chỉnh tính dục, giúp xây dựng lại phản xạ kí.ch thí.ch thông thường…”

Đàm Hưng Hàng bắt đầu liệt kê, tuôn ra một loạt phương án điều trị. Nào là liệu pháp phơi nhiễm, liệu pháp nhận thức… Cách đơn giản nhất để xây dựng phản xạ đúng là: để người đó k.ích thí.ch tình dục lặp lại trước đối tượng “bình thường”, bộ não sẽ dần dần gắn liền hai thứ đó lại, lâu dần có thể điều chỉnh hành vi sai lệch.

Vinh Phong nghe mà nghẹn họng, vội vàng kêu: “Khoan đã, dừng! Đừng nói nữa!”

“Gì vậy?” Đàm Hưng Hàng khó hiểu, sau đó cười khúc khích: “Này, chẳng lẽ ông nghe xong thấy sợ? Thật sự đang nói bản thân à?”

“Dĩ nhiên không phải.” Vinh Phong ho một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy… ừm, còn sớm quá.”

“?” Đàm Hưng Hàng khó hiểu: “Cái gì còn sớm?”

Giờ mà bàn đến mấy chuyện đó còn quá sớm. Quan hệ giữa anh và Tần Sương Tinh vẫn chưa đến mức đó.

Vinh Phong hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Đợi khi nào tôi cần sẽ hỏi ông sau.”

Đàm Hưng Hàng: “???”

Vinh Phong: “Vậy đi, cúp đây.”

Đàm Hưng Hàng: “Khoan? Vậy rốt cuộc ai có sở thích đó thế? Này? Alo alo?”

Vinh Phong không đáp, dứt khoát cúp máy.

Ngay khi vừa dứt cuộc gọi, điện thoại rung lên một cái. Vinh Phong chưa kịp xem thì còi báo động réo to.

Có cháy!

Vinh Phong lập tức bật dậy khỏi giường, không chút do dự túm lấy quần áo mặc vào trong một giây. Cả người như mũi tên rời cung, lao nhanh xuống tầng dưới.

———————–

Lời tác giả: 

Về sau không chỉ có thể bế người ta, còn có thể bế lên làm chuyện khác.

Ngoài ra, Vinh Phong nói mình “xu hướng bình thường”, vì trong tiềm thức anh cảm thấy thích đồng tính không phải hành vi “bất thường”.

Bình Luận (0)
Comment