Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 47

Vinh Phong thật tốt. Sợ côn trùng chui vào tai cậu, còn đặc biệt mang nút tai đến cho cậu.

Trong giấc mơ ngọt ngào, Tần Sương Tinh nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên.

Trước mắt là một vùng ánh sáng trắng dịu dàng, lờ mờ không nhìn rõ gì, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp và an tâm.

Vinh Phong thật tốt… Nút tai…

Ưm… Nút tai đâu rồi?

Trong mơ, Tần Sương Tinh cảm thấy hai tay mình trống không. Cậu vô thức đưa tay s.ờ s.oạng, muốn tìm lại hai cái nút tai ấy. Bàn tay chạm phải thứ gì đó ấm áp mềm mại… Ơ?

Ghế sofa? Gối lưng? Gối ôm? Xúc cảm tuyệt thật.

Tần Sương Tinh không kìm được, nhấn nhẹ lòng bàn tay xuống.

Ừm, đàn hồi rất tốt, mềm mại mà không mất đi độ nâng đỡ, nếu gối đầu lên chắc chắn sẽ rất dễ chịu.

Cậu vui vẻ phát hiện chiếc gối ôm này có chất liệu vỏ gối rất ổn. Bề mặt trơn mịn, mượt mà như lụa, xúc cảm hoàn hảo, lớp đệm bên trong mềm mại vừa đủ, vừa dẻo vừa vững. Phải nói là siêu thoải mái!

Thiết kế đỉnh thật, gối ôm của hãng nào vậy…

Tần Sương Tinh ôm gối, vui vẻ vùi đầu vào, má áp lên chiếc gối, thỏa mãn phát ra từ tận đáy lòng.

Cậu vốn không phải người thích ôm thú bông hay gối ôm khi ngủ, từ sau khi tốt nghiệp tiểu học thì giường cậu không còn những thứ như vậy. Thế nhưng khoảnh khắc này, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có dâng trào trong lồng ng.ực, cậu không nhịn được lấy chóp mũi dụi nhẹ lên chiếc gối ôm ấm áp.

Cảm giác càng lúc càng tuyệt vời, nong nóng nữa chứ.

Ơ, có cả chức năng sưởi. Tuyệt quá đi mất, nhà sản xuất cái gối ôm này chu đáo ghê!

Tần Sương Tinh sung sướng nghĩ. Nhưng rất nhanh, cậu nhận ra một điều: Chiếc gối này to thật, hình như còn to hơn loại “gối ôm kích cỡ cơ thể người”…

Tần Sương Tinh mơ màng tò mò, thử đưa cả cánh tay, vòng qua ôm trọn cái gối đó.

Gối ôm bỗng động đậy.

Ơ ơ ơ???

Tần Sương Tinh theo phản xạ ôm chặt lại, không muốn để nó chạy mất.

Gối ôm sao lại biết chạy nhỉ? Mặc kệ, cứ ôm chặt cái đã!

Cậu ôm chặt lấy cái gối ấm áp dày dặn, còn vỗ nhẹ nhẹ lên như dỗ thú cưng nhỏ, miệng lẩm bẩm: “Đừng chạy…”

Gối ôm không động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay cậu như một con gấu to đã được thuần hóa.

Đây là một con gấu bông khổng lồ à? Gấu to! Tuyệt, thích thật đó!

Tần Sương Tinh lại cảm thấy mãn nguyện. Tuy không biết con gấu gối ôm khổng lồ này đến từ đâu, nhưng cậu cực kỳ yêu thích nó. Gối ôm của cậu, gấu to của cậu, hì hì hì…

Tần Sương Tinh hạnh phúc dụi trán vào. Ấm áp, rắn rỏi, cảm giác không thể gọi là “mềm mại”, nhưng lại khiến người ta thấy an tâm một cách khó hiểu. Cậu có cảm giác như toàn thân được lấp đầy, hơi ấm lan dần ra tứ chi, khiến cơn buồn ngủ càng thêm nồng.

Cậu loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trầm thấp như tiếng thở dài pha chút bất lực: “Đừng…”

Tần Sương Tinh theo bản năng ôm chặt gấu to hơn, sợ nó lại chạy mất khỏi lòng mình. Lần này gối ôm không nhúc nhích nữa, cảm giác ấm áp rắn chắc bị cậu giữ chặt trước ngực.

Thịch. Thịch. Thịch.

Có gì đó đang nhè nhẹ gõ vào đầu cậu.

Tần Sương Tinh bị đập đến choáng váng, hoặc nói đúng hơn, cậu như ngâm mình trong nước ấm, lắc lư nhẹ nhàng, từ cơ thể đến tận linh hồn đều mềm nhũn.

Một cảm giác dễ chịu khó tả.

Rõ ràng là cậu đang ôm lấy người ta, nhưng lại có cảm giác được người ta bảo vệ. Đúng rồi, gối ôm gấu to, chính là nó!

Hồi nhỏ mỗi khi không dám ngủ một mình, tắt đèn là gặp ác mộng, cậu chỉ cần ôm lấy gối bông thì sẽ không sợ nữa. Hiệp sĩ gấu to sẽ bảo vệ cậu!

Tần Sương Tinh mơ màng, khóe môi mỉm cười.

Gối ôm gấu to ấm nóng, to bự, kết hợp với nhịp “thịch, thịch, thịch” mê hoặc, chậm rãi xoa dịu màng nhĩ cậu. Cậu không nhịn được áp sát thêm, lòng bàn tay đặt lên nơi phát ra tiếng đập mạnh nhất.

Cảm giác rất kỳ lạ, như cái trống nhỏ, như cái dùi trống tí hon đang gõ nhẹ lòng bàn tay cậu. Kỳ diệu hơn là, khi cậu đặt tay lên, cái trống cũng vui mừng “thịch, thịch, thịch”, đập càng mạnh hơn.

Dễ thương quá…

Không hiểu sao, cậu nhớ đến những thứ ấm áp rực rỡ. Hoa hướng dương rạng rỡ, kẹo hồ lô đỏ rực, khoai lang nướng nóng hổi, còn có… ừm… xe cứu hỏa… Vinh Phong…

“Vinh Phong…”

Tần Sương Tinh thì thầm gọi trong giấc mộng.

Thịch thịch thịch thịch thịch!

Cái dùi điên cuồng gõ trống, như muốn gõ vỡ luôn mặt trống.

Tần Sương Tinh bị cái dùi nhỏ gõ đến ngứa ngáy lòng bàn tay, nhịn không được bật cười khúc khích. Cậu vỗ nhẹ cái trống nhỏ, dỗ nó ngoan ngoãn lại chút.

“Ngoan nào…” Tần Sương Tinh nhắm mắt, dịu dàng dỗ dành, “Chúng ta ngủ thêm một lát nữa nhé… buồn ngủ quá… ngủ thêm một chút có được không……”

Thịch thịch thịch, cái dùi nhỏ vẫn còn đang gõ, nhưng tốc độ từng chút một chậm dần.

Từ nơi rất xa rất xa truyền đến một tiếng thở dài bất lực, như vị thần trong dãy núi cổ xưa.

Tần Sương Tinh cảm nhận được cái dùi nhỏ dần bình tĩnh lại. Thịch thịch thịch, nhịp gõ trầm ổn mạnh mẽ đều đặn vang lên trong lòng bàn tay cậu, ấm áp mà vững vàng, mang đến cho cậu một cảm giác an tâm và mãn nguyện chưa từng có.

Tần Sương Tinh lần nữa cong khóe môi.

Mà, lạ thật đấy. Rõ ràng là cậu đang ôm gối ôm, rõ ràng cậu đang ôm con gấu to vào lòng, sao lại có cảm giác được bảo vệ nhỉ? Cảm thấy yên tâm như thể mọi nguy hiểm đều bị chắn bên ngoài, gió mưa không thể chạm đến, trên đời này không còn gì đáng sợ.

Cơn buồn ngủ một lần nữa xâm chiếm lấy đầu óc cậu. Tần Sương Tinh khép mắt, đầu hơi nghiêng về phía trước, trán cậu chạm phải một bức tường không khí.

Bức tường ấy rất dày, khiến đầu cậu không thể tiến thêm, không thể đẩy ra, nhưng rất ấm áp. Ấm nóng mềm mại và có độ nâng đỡ, có vẻ xịn hơn gối ôm một chút.

Ừm, chính giữa còn lõm xuống một rãnh dài, vừa vặn đặt được sống mũi!

Tần Sương Tinh cảm thấy đầu mũi hơi ngứa, bèn cọ nhẹ vào cái rãnh giữa bức tường ấm áp.

Ui, đầu mũi chạm đến tận cùng của cái rãnh. Thì ra cái rãnh này không sâu lắm.

Mũi vẫn còn hơi ngứa, vậy cọ thêm chút nữa.

Tần Sương Tinh dụi dụi một lát, rồi không yên tâm, lại siết chặt gối ôm trong lòng.

Gối ôm của cậu, gấu to của cậu, ấm áp mạnh mẽ, mang đến cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối. Ừm, vẫn còn đây, là của cậu.

Thích quá đi mất. Hehe.

Sờ sướng quá, một cái gối ôm tuyệt vời như vậy, một chú gấu to dễ thương như này, cậu muốn mua mười cái! Một cái tặng cho Vinh Phong, một cái cho đàn anh Tống, đàn anh Lục cũng tốt, cũng tặng một cái. Bố mẹ mỗi người một cái…

Còn lại, còn lại thì tất cả… tất cả… Cậu sẽ đặt hết tất cả lên giường mình, mỗi tối ôm ngủ một cái!

Hehehehe… Thích ghê, thích quá đi mất.

Bình Luận (0)
Comment