Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 36

Mộc Cửu lặng lẽ nhìn thi thể người đàn ông, sau đó nói với thành viên trong đội: “Là hắn.”

Triệu Cường khó hiểu hỏi: “A? Vì sao? Mộc Cửu sao cô nhìn ra được?”

“Đầu tiên là mùi hương.”

“Mùi hương?” Triệu Cường đưa mũi ngửi thử, “Trong phòng đúng là có mùi lạ.”

Mộc Cửu nói tiếp: “Nhưng mùi hương đó không thuộc về căn nhà này, bên trong cũng không tìm được đồ vật nào có mùi hương này. Mặt khác trên vách tường rất dơ, dính đầy mỡ, trên đó còn có một mùi khó ngửi, hiện tại mùi đó đã phai đi nhiều, mùi khó ngửi lại càng hiện rõ ra, chứng tỏ mùi hương đó vốn không phải là mùi hương trong phòng này, Trong bếp không có bồn rửa chén, trên bàn có một lớp bụi chứng tỏ người chết không thường xuyên quét dọn phòng.”

Mọi người gật đầu.

“Thứ hai, là hoa. Chiếc bàn đặt bình hoa trong phòng khách đã được lau chùi, là nơi sạch nhất trong căn phòng, mà hoa bách hợp là hoa mẹ tôi thích nhất.”

“Thứ ba, là quần áo của người chết. Người chết không phải là người chú trọng ăn mặc, quần áo của anh ta không có âu phục, mà giá may âu phục rất cao, không phải là thứ mà anh ta có thể mua được, chân anh ta không mang giày da của mình, tủ giày không được lau chùi, đôi giày anh ta mang lại là giày mới, giá rất cao, nên chắc chắn là có người mang cho anh ta. Ngôn Phỉ Văn thích cải tạo người khác, hơn nữa hắn cho rằng trẻ trẻ con và người chết là dễ cải tạo nhất.”

Lam Tiêu Nhã chỉ vào mặt người chết nói: “Hơn nữa hắn còn trang điểm cho người chết.”

Mộc Cửu quay đầu hỏi: “Chị Tiêu Nhã, nạn nhân vì sao lại chết?”

Lam Tiêu Nhã đáp: “A, anh ta bị ngạt chết, hung khí là dây kẽm.”

“Ngôn Phỉ Văn có bệnh sạch sẽ, không thích máu, nên sẽ giết người mà không dùng dao, hắn không thích mùi máu, mùi trong phòng là do ông ấy tạo ra, bởi vì hắn ghét giết người trong hoàn cảnh này. Vết thương của người chết bị nơ che lại, Ngôn Phỉ Văn không thích vết thương lộ ra ngoài, bởi vì hắn nghĩ sẽ bị ảnh hưởng đến sự thưởng thức cái đẹp.”

Triệu Cường nói: “Cứ cho là sau khi giết người hung thủ lau bàn, cắm hoa, xịt chút nước hoa, thay quần áo, trang điểm cho người chết sau đó thuận lợi rời khỏi, nhưng như vậy rất mất thời gian, lỡ như đang lúc đó bị người khác phát hiện không phải là thất bại sao?”

Tần Uyên trầm giọng nói: “Bởi vì hắn đã chuẩn bị kỹ càng, điều tra tất cả thông tin về người chết, nếu như cả âu phục và giày da mà còn đặc biệt chuẩn bị thì lần hành động này đã được sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi.”

Mộc Cửu nhìn người chết trên giường, chậm rãi nói: “Ngôn Phỉ Văn từng nói giết người chính là một bữa tiệc, chỉ có chuẩn bị kỹ lưỡng thì mới có thể tận hưởng được quá trình. Chúng tôi không đơn giản chỉ là giết người, mà mục đích để chúng tôi giết người là không muốn để lại những người không hoàn mỹ trên thế giới này, chúng tôi muốn lấy mạng người đó vì muốn cải tạo tốt cho họ.”

Đường Dật tức giận nói: “Đây là lý luận gì, toàn là lời biện minh của bọn giết người.”

Trần Mặc: “Vậy hắn để lại manh mối ở đây? Không lẽ là trong túi áo vét?”

Lam Tiêu Nhã đến kiểm tra, trong túi không có gì cả, cô ấy đứng dậy rồi nhún vai với mọi người.

Đường Dật cũng thắc mắc: “Chẳng lẽ trong căn phòng này?”

Tần Uyên: “Mọi người chia nhau ra tìm, trong căn phòng này chắc sẽ có món đồ đặc biệt.”

Mộc Cửu một mình lùi ra phía cửa chính, cô giấu mình đằng sau chiếc cửa lớn.

Ngôn Phỉ Văn đến đây đem theo một cái túi, bên trong có quần áo, giày da, một ít công cụ và hoa bách hợp, hắn sẽ chọn gõ cửa chứ không dùng dụng cụ phá cửa, người chết mở cửa, có thể người đó vừa mới rời giường, Ngôn Phỉ Văn không làm cho anh ta cảm thấy nguy hiểm, hắn có lý do để đi vào, có thể hắn giả làm thợ sửa chữa, người chết không đề phòng nên cho hắn vào trong.

Mộc Cửu đẩy cửa ra đi vào, sau khi vào trong Ngôn Phỉ Văn phải cởi giày của mình, thay dép đi trong nhà, trong phòng có mùi làm hắn khó chịu nên hắn sẽ xịt nước hoa, mùi thơm trong không khí khiến Ngôn Phỉ Văn cảm thấy thoải mái nhưng người chết sẽ thấy kỳ quái, nhưng vào đúng lúc này, Ngôn Phỉ Văn sẽ lấy dây kẽm siết cổ người chết, hắn đem người chết lên giường, thay quần áo cho ông ấy, hắn còn giúp anh ta chải tóc, trang điểm, lấy một cành hoa đặt vào trong tay người chết.

Trước khi hắn rời khỏi phòng, hắn đến phòng khách, trước tiên hắn tháo khẩu trang, sau đó lau sạch bàn, đặt bó hoa bách hợp ở đây.

Tay Mộc Cửu cầm bình hoa, ánh mắt cô lóe lên, bình hoa còn mới.

Quay lại cục cảnh sát, mọi người bắt đầu vây quanh bình hoa bàn luận.

Triệu Cường vuốt cằm: “Vậy hắn để lại manh mối chính là nói cái bình hoa này?”

Lam Tiêu Nhã tỉ mĩ quan sát, “Nhưng nhìn bình hoa này không có gì đặc biết, cùng lắm chỉ là bình hoa khá đẹp.”

Thạch Nguyên Phỉ: “Hơn nữa tôi đã kiểm tra rồi, không có bất kỳ ký tự hay cái gì đặc biệt trên bình hoa, đến vân tay cũng không có.”

Hồng Mi đoán: “Chẳng lẽ đây là bình hoa cổ.”

Thạch Nguyên Phỉ: “Hơn nữa trên bình hoa này là hoa văn gì vậy?”

Đường Dật đột nhiên đề nghị: “Hay là đảo ngược bình hoa này lại thử?”

“Đảo ngược?” Trần Mặc nghe vậy liền đảo bình hoa lại.

Đường Dật tựa như nhận ra hoa văn trên bình: “A, chẳng trách tôi thấy nó quen như vậy, tôi từng nhìn thấy hoa văn trên bình hoa này rồi, nhưng chỉ là một phần của bình hoa này thôi.”

Lúc này Mộc Cửu nói: “Ách Hầu Chi Nữ.” (Bóp Cổ Con Gái)

Đường Dật ngạc nhiên nhìn Mộc Cửu gật đầu, “Đúng đúng, chính là nó. Ách Hầu Chi Nữ.”

Thạch Nguyên Phỉ đọc tên lại một lần, cảm thấy rất kỳ lạ, “Ách Hầu Chi Nữ? Tên của bình hoa này thật kỳ quái?”

Đường Dật giải thích tỉ mỉ: “Đây đúng là một bình hoa cổ, nhưng trước đó nó không tên như vậy, nó nổi tiếng vì người tạo ra nó bị giết chết ở nhà, chết do ngạt thở, hơn nữa không tìm được hung thủ, lúc đó có rất nhiều người muốn mua được bình hoa này nhưng những người có được nó thì đều bị ngạt chết, sau này mọi người chú ý thấy hoa văn trên bình hoa này như là hình hai cánh tay đang bóp cổ một người, vậy nên bình hoa này bị xem là bình hoa bị nguyền rủa.”

“Tôi kháo, nó quỷ quái như vậy à, tôi thấy cũng bình thường thôi mà.” Triệu Cường nói rồi chạm một chút vô bình hoa.

Lam Tiêu Nhã thấy vậy đột nhiên đi đến phía sau Triệu Cường, cười xấu ca, vươn tay mạnh mẽ bóp cổ cậu ta.

“A a a a a!” Triệu Cường thảm thiết kêu, bộ dáng rất kỳ lạ, nhảy dựng lên.

Lam Tiêu Nhã nhánh chóng buông lỏng tay, lui qua một bên, vỗ ngực, nhìn cậu ấy bị hù dọa, “Cậu làm gì vậy? Kêu cái quỷ gì?”

Triệu Cường vuốt cổ, vẻ mặt kinh hoàng, trừng mắt suy nghĩ, “Không phải, thật sự vừa rồi tôi bị bóp cổ, không, không lẽ đây chính, chính là bình hoa đó thật sao?”

Mọi người không quan tâm đến lời nói của anh ta.

Anh ta thấy mọi người không để ý mình, càng khó chịu hơn, “Mọi người tin tôi đi mà, tôi thề đó, đội trưởng! Cổ tôi thật sự bị người ta bóp, hơn nữa còn là tay của phụ nữ! Làm sao bây giờ, có phải thật sự tôi đã bị nguyền rủa không?”

Đường Dật trấn an anh ta, “Anh Cường, đây là bình giả thôi, không có bị nguyền rủa, nói thật chuyện về cái bình hoa đó chỉ là được người ta truyền miệng nhau thôi, chưa được ai chứng thực hết.”

Triệu Cường nghĩ vẫn còn sợ, trốn sau lưng Trần Mặc, hai tay vẫn giữ cổ mình, không hề nhìn đến bình hoa đó lần nào nữa, Lam Tiêu Nhã nhìn bộ dạng của anh ta, che miệng cười trộm.

Thạch Nguyên Phỉ nâng cằm nói: “Nhưng bình hoa nay biểu hiện cho cái gì? Hơn nữa người chết vừa rồi cũng bị ngạt chết, vậy lời nguyền kế tiếp là gì?”

Tần Uyên hỏi Đường Dật: “Cái bình hoa thật hiện đang ở đâu?”

Đường Dật dựa vào ký ức nói: “Bây giờ chắc là đang được trưng bày ở phòng triển lãm của một nhà nghệ thuật, là một người chuyên bán đồ nghệ thuật, hình như được gọi là Bác Dã.”

Vẻ mặt Thạch Nguyên Phỉ khinh thường nói: “Bác Dã? A, tôi biết người này, con cáo già trên thương trường, căn bản không biết tác phẩm nghệ thuật là gì, sưu tâm đồ chỉ vì kiếm tiền thôi, lần trước có người nói ông ấy đầu cơ vào đồ cổ để trục lợi.”

Tần Uyên ra lệnh nói: “Vậy bây giờ chúng ta đến phòng triển lãm của nhà nghệ thuật đó.”

Trần Mặc: “Đội trưởng nghĩ cái bình này có thể là một sự báo trước, báo trước người chết tiếp theo?”

Tần Uyên khẽ gật đầu, “Ừ, có khả năng này.”

Triệu Cường vội vàng nói: “Đội trưởng, tôi không đi được, đồ dỏm đã có uy lực như vậy, thấy đồ thật thì chắc không chừng tôi đã bị bóp chết tại chỗ.”

Lam Tiêu Nhã cười nói: “Đi, chúng ta đều đi, cậu ở trong phòng làm việc với cái đồ dỏm này đi, nhớ bảo vệ cổ của mình đó nha!”

“Ha ha, tôi nghĩ lại rồi, hay là đi xem chút đi.” Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài, sợ mình bị bỏ ở lại sau cùng.

Mọi người lái xe đến phòng triển lãm của Bác Dã, Triệu Cường đã bị cách trang trí xa xỉ làm kinh hãi rồi, “Phòng triển lãm này làm cho tôi nghĩ đến một chữ, tiền!”

Mọi người đi vào, người bên trong thấy cảnh sát đến đều tò mò nhìn bọn họ, đặc biệt là bảo vệ lập tức cầm bộ đàm nói chuyện, chắc là thông báo cho ông chủ biết.

Bọn Tần Uyên không để ý, nhanh chóng tìm được bình hoa đó.

Triệu Cường liếc một cái liền trốn sau lưng Trần Mặc, chăm chú giữ cổ của mình, rất sợ lại bị bóp cổ lần nữa.

Đường Dật, Lam Tiêu Nhã và Thạch Nguyên Phỉ tò mò nhìn.

Mộc Cửu nhìn một lát, đột nhiên nói: “Giả.”

“Cô bé nói nhăng nói cuội gì đó?” Đột nhiên có một âm thanh phía sau mọi người vang lên.

Đội Điều Tra Đặc Biệt nhìn lại liền thấy một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, vẻ mặt không chút thiện cảm nhìn bọn họ, hai bên còn có hai vệ sĩ.

Mộc Cửu nhìn ông ta nói: “Đây là bình hoa giả.”

“Cô bé cô thì biết cái gì? Đây là đồ thật, mắt nào của cô thấy đây là đồ giả?”

Mộc Cửu trả lời: “Cả hai mắt.”

“Cảnh sát, mọi người đến chỗ tôi tham quan thì không thành vấn đề, dù sao thì cũng đều đã mua vé vào cửa, nhưng mọi người không thể nói lung tung, đồ vật hàng thật giá thật lại bị mọi người nói là đồ giả, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì làm sao chúng tôi tiếp tục làm ăn được?”

Mộc Cửu: “Đây là đồ giả mà ông cũng không biết. Tuy nó và cái bình hoa thật nhìn qua thì giống y như nhau nhưng cái này chắc chắn không phải đồ thật.”

Bác Dã cười lạnh nói: “Cô bé hình như rất có hiểu biết, nhưng sao cô biết được?”

Sắc mặt Mộc Cửu không đổi trả lời: “Bởi vì tôi từng thấy cái bình hoa thật.”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn, Tần Uyên kéo Mộc Cửu ra phía sau, nói với Bác Dã: “Chúng tôi đang điều tra hung thủ giết người tra được đến chỗ này, chúng tôi cho rằng ông Bác đây có thể là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”

Bác Dã nghe xong khó chịu nói: “Tôi là mục tiêu? A, mấy năm nay mọi người nghĩ những người muốn bắt cóc và giết tôi còn ít sao? Tôi sẽ sợ những việc này? Nhưng bây giờ không phải vẫn rất tốt sao, hơn nữa bên cạnh tôi còn có vệ sĩ, so với cảnh sát còn đáng tin hơn đó. Nếu không có việc gì, mong mọi người mau chóng ra ngoài, chỗ của tôi còn phải tiếp tục kinh doanh.”

“Được rồi, cô bé, tôi đột nhiên phát hiện thấy cô làm vật sưu tầm cũng tốt đó, ha ha ha!” Bác Dã cười lớn rồi cùng vệ sĩ rời khỏi.

Thạch Nguyên Phỉ tức giận nói: “Lão già này thật là, chúng ta tốt bụng nhắc nhở ông ta, ông ta còn tỏ ra phách lối.”

Tần Uyên nói: “Triệu Cường, phái cảnh sát đi theo Bác Dã.”

Triệu Cường vội vàng hỏi: “Ông ta không phải là không muốn chúng ta bảo vệ sao?”

Tần Uyên trừng mắt nhìn ông ta, “Âm thầm theo thôi, đừng làm cho ông ấy phát hiện là được.”

Triệu Cường gật đầu, đến bên cạnh Mộc Cửu, “Nói thật đi Mộc Cửu, cái này không phải là đồ thật hả?”

Mộc Cửu: “Ừ, không phải.”

Lam Tiêu Nhã cẩn thận đi sau lưng Triệu Cường, thừa dịp cậu ta đang lơ là, liền bóp cổ cậu ta.

“Mẹ ơi!” Triệu Cường sợ đến mức nhảy dựng lên.
Bình Luận (0)
Comment