Rốt cuộc người nhìn lén tôi có ý đồ xấu gì?Ban đêm, Mộc Thất ngồi một mình trên ghế sa lông ở nhà riêng, trong phòng bật loại nhạc êm dịu giúp người nghe thư giãn đầu óc. Trên người cô vẫn là bộ quần áo sáng nay. Bình thường dù bộ quần áo này sạch sẽ đến mấy đi chăng nữa cô cũng sẽ thay ra, nhưng chuyện xảy ra sáng nay là một đả kích rất lớn đối với cô.
Cô đã ngồi yên một chỗ và nhìn bức tranh của Hạ Quân được đặt trên bàn trà khoảng vài tiếng đồng hồ. Cô bé mặc váy hồng chạy ra khỏi nhà gỗ trong tranh chính là cô, là cô khi còn nhỏ.
Khi Mộc Thất lên năm, cô ra ngoài chơi với cha mình rồi bị một người đàn ông lừa đi. Ông ta nhốt cô trong một căn phòng nhỏ, bị xích tay chân lại bằng xích sắt, phải ngồi ở một đống cỏ đầy sâu bọ, thậm chí có cả chuột. Người đàn ông ấy chỉ cho cô một chút đồ ăn, cũng không ngược đãi cô, nhưng cô cũng chẳng chạy thoát ra được. Cho đến hai ngày sau, người em trai của gã đàn ông đó đưa thức ăn cho cô, rồi thả cô chạy đi. Cô chạy một mạch ra ngoài, mãi về sau mới ngất đi ở ven đường, được người ta tốt bụng cứu về rồi mới trở lại nhà được.
Cảnh sát dựa vào những manh mối mà cô đưa ra, cuối cùng cũng tìm ra được chỗ cô bị nhốt, nhưng nơi đó đã không còn một bóng người, chỉ còn một bãi máu, và ba bộ thi thể của trẻ con đã bị thiêu cháy. Mộc Thất sợ rằng đó chính là máu của người em trai, ông ta vì thả cô ra mà bị chính anh trai mình ra tay sát hại…. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa tìm ra người đàn ông năm ấy bắt cóc cô và em trai ông ta.
Mộc Thất chọn ngành cảnh sát ít nhiều cũng là vì để bắt tên bắt cóc đó. Mấy năm qua cô vẫn luôn điều tra về chuyện này, hồ sơ năm ấy cô đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, nhưng những đầu mối mà cô tìm được thì vẫn luôn đứt đoạn.
Cô vốn nghĩ là cả đời này mình sẽ vĩnh viễn không bắt được ông ta, cho đến khi hôm nay Hạ Quân nói với cô: “Chị ấy không trốn thoát.” Lời này rõ ràng đang ám chỉ cô. Vậy là ai đã dạy cô bé vẽ bức tranh này và nói câu nói ấy?
Kẻ bắt cóc Hạ Quân đã bị cảnh sát bắt, hắn mới 29 tuổi, còn gã đàn ông bắt cóc Mộc Thất năm ấy ít nhất cũng phải 25 tuổi trở lên. Như vậy đến bây giờ ông ta ít nhất cũng phải 45 tuổi. Tuổi tác không khớp, hai người không thể là một được.
Sau đó cô lại nghĩ đến việc gọi cho giáo sư Tống – người đã đề nghị cô đến tư vấn tâm lý cho Hạ Quân, nhưng đầu dây bên kia tắt máy. Cô lại gọi cho con trai giáo sư Tống, anh ta nói sức khỏe mẹ anh ta không tốt, nên cha anh ta đã đưa bà sang Mỹ để chữa bệnh. Điều này cũng rất phù hợp với những điều mà trước kia giáo sư Tống đã nói với cô.
Mặc dù Mộc Thất biết trên đời này không thể có quá nhiều chuyện trùng hợp với nhau, chỉ có một âm mưu được tỉ mỉ tạo ra mà thôi. Cô không biết mục đích của người làm ra chuyện này, nhưng mà, cô chỉ có một lựa chọn duy nhất: Nhảy xuống.
Suy nghĩ quá nhập tâm đến mức Mộc Thất còn không nhận ra Thôi Hình mở cửa đi vào. Một lúc sau, nghe thấy giọng người quen gọi một tiếng: “Tiểu Thất.” Cô mới quay đầu sang, thấy Thôi Hình đang ăn mặc rất chỉnh tề đứng đó.
“Anh Thôi Hình.”
“Sao lần nào anh đến em cũng giật mình thế? Nghĩ gì mà chăm chú vậy?”
Mộc Thất lén lấy một quyển sách trên bàn trà đè lên bức tranh của Hạ Quân, “Em đang nghĩ về vụ án năm đó, bây giờ hình như mới có manh mối mới rồi.” Cô không nói chuyện xảy ra hôm nay cho Thôi Hình vì không muốn anh ta phải lo lắng.
“Thật sao? Được vậy thì tốt quá.”
Mộc Thất lập tức chuyển đề tài, “Vâng, mà anh ăn cơm chưa?”
Thôi Hình mỉm cười: “Ăn rồi, em vẫn chưa ăn à?”
“Em ăn qua loa rồi, giờ muốn uống cà phê anh pha.” Giọng nói của cô mang theo chút nũng nịu.
“Không sao, để anh đi pha cho em.” Thôi Hình cưng chiều xoa xoa tóc cô, cởi áo vest vắt lên thành ghế sa lông, xoay người đi vào phòng bếp.
Mộc Thất cũng đi vào bếp theo anh ta.
Chỉ một lát sau, Thôi Hình đặt tách cà phê trước mặt cô, hai tay chống lên bàn, hơi nghiêng về phía trước, hất hất cằm: “Nếm thử xem thế nào.”
“Ừm.” Mộc Thất nâng tách cà phê lên, nếm thử một chút, lập tức nhíu mày, đặt ly cà phế xuống, “Đắng quá.”
Thôi Hình bật cười, “Anh đã cho gấp hai lần đường rồi, vẫn đắng à?”
Mộc Thất gật đầu, lại cho thêm một thìa đường nữa, uống thử. Lần này cô mỉm cười: “Bây giờ mới vừa này.”
Thôi Hình nhìn Mộc Thất thỏa mãn uống cà phê từng ngụm nhỏ, chợt nhớ ra: “Đúng rồi, mai anh phải sang tỉnh khác công tác hai ngày, tầm hơn hai tuần. Thời gian tới không thể đến thăm em được.”
Mộc Thất nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã chín giờ, liền giục anh ta: “Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi, giờ cũng đã muộn rồi.”
“Được rồi.” Thôi Hình mặc lại áo vest, trước khi đi còn dặn cô: “Em nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức.”
“Vâng.”
Sau khi tiễn Thôi Hình, Mộc Thất quay lại quầy bar, ngồi đung đưa chân. Một lúc sau cô dừng lại, cầm tách cà phê đã nguội trên bàn, uống một hớp. Uống xong cô lập tức nhíu mày lại, đứng dậy đi đổ ly cà phê vào bồn rửa bát.
Gần đây mình căng thẳng quá sao?
Cô xoa xoa huyệt thái dương.
***
Sau hai ngày mất ngủ, sáng sớm hôm sau Mộc Thất lại gặp phải Lục Diệp ở cửa cảnh cục. Đây đúng là chuyện nghìn năm có một.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Chào hỏi xong, Mộc Thất để ý thấy trên áo Lục Diệp có dính một vệt gì đó màu cà phê, “Sáng nay anh lại ăn kem à?” Ăn kem trên đường vào một buổi sáng đầu xuân đầy lạnh giá, chuyện này chắc chỉ có mình Lục Diệp có thể làm được.
Vẻ mặt Lục Diệp mất hứng, “Mới ăn hai cái thôi, có một đứa bé chạy ra và vào người, làm rơi cả kem của tôi. Lại còn gọi tôi là ông chú quái dị. Trên đời này làm gì có quy định nào chỉ cho phép phụ nữ và trẻ em ăn kem đâu?”
Không có quy định này, nhưng đàn ông thích ăn kem thì trên đời này cũng chẳng có mấy.
Mộc Thất nghĩ thầm.
Lục Diệp ngáp một cái rồi nhìn thoáng qua Mộc Thất, “Chuyện hôm thứ bảy không thuận lợi?”
“Sao anh biết?” Mộc Thất ngạc nhiên.
Lục Diệp đưa tay lên chỉ chỉ mi tâm của mình, “Mặt Liệt, mặc dù mặt cô đơ quanh năm, nhưng thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy tâm trạng cô qua đây đấy.”
Đúng lúc này hai người đến trước cửa phòng làm việc, Mộc Thất không trả lời, Lục Diệp cũng không gặng hỏi.
“Trời ạ. Tôi cảm thấy hình như mình bị theo dõi.” Chưa gì hai người đã nghe thấy giọng Tưởng Vân Kiệt oang oang trong phòng.
Tôn Đống nghe xong liền tỏ vẻ lo lắng: “Hả? Thật không?”
Mộc Thất và Lục Diệp đi vào, chào hỏi mọi người xong, Lục Diệp không thèm tháo túi xách mà lập tức đi rót cà phê.
“Thật, mọi người nói xem tôi không tiền, không sắc, thì có cái gì để cho người ta theo dõi chứ?” Tưởng Vân Kiệt cực kì khó hiểu, bình thường anh ta vẫn rất khiêm tốn, tan làm xong thì chẳng khác gì trạch nam
(1), làm sao có thể đắc tội ai chứ?
(1) Trạch nam: Người con trai suốt ngày ru rú trong nhà.Cố Mi vừa nhai đồ ăn vặt, vừa nói kháy anh ta: “Cậu cũng tự biết bản thân thế nào rồi, chắc bị chứng vọng tưởng rằng mình là nạn nhân thôi.”
Tưởng Vân Kiệt lại cho rằng mình rất bình thường, “Không thể nào, tôi có cảm giác rất rõ ràng, hình như có ai đó luôn nhìn chằm chằm vào tôi…”
Hề Thiên Tường: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?”
“Không phải. Nhưng mà… Hay chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều nhỉ?”
Tôn Đống vỗ vỗ vai anh ta, “Có lẽ ai đó đi cùng đường với cậu thôi.”
“Anh có thể đổi đường về nhà, nếu vẫn còn cảm giác ấy thì đi kiểm tra camera.” Mộc Thất đặt túi xách lên bàn, đưa ra ý kiến.
Tưởng Vân Kiệt gật gật đầu đồng ý, “Ừ, ý kiến hay đấy.” Sau đó gãi gãi đầu, quay lại với cái máy tính.
Mong rằng chuyện này chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi.
“Mọi người đều ở đây sao?” Cao Đình vào phòng làm việc, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
“Đến đủ rồi ạ.” Mọi người đều biết mỗi khi đội trưởng có biểu cảm này tức là có án mới.
Quả nhiên, Cao Đình thông báo: “Chúng ta có vụ án.”
***
“Tôi tên là Ngô Dịch, hôm nay là ngày đầu tiên tôi bị bắt cóc. Tôi rất sợ. Bây giờ tôi đang bị nhốt trong một căn hầm tối đen. Trong này còn có một người nữa, cô ấy tên là Mạnh Vân Phỉ, là một nữ sinh viên, tay chân cô ấy đều bị xích lại. Cô ấy mới bị kẻ bắt cóc ngược đãi, không chịu nổi nên ngất đi rồi. Tôi cũng bị hắn ta đánh đập, nhưng tôi vẫn chịu được. Không biết chúng tôi sẽ bị giam ở đây bao lâu nữa, hi vọng rằng cả hai sẽ có thể chịu đựng được.
Người đàn ông tên Ngô Dịch cười khổ với ống kính một cái, sau đó tắt máy quay.