Người Định Hình Tâm Lý

Chương 42

Edit: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Trần Vũ không ngờ Mộc Thất lại có thể tháo còng tay ra trong thời gian ngắn như vậy, xích sắt siết chặt lấy cổ, khuôn mặt hắn đỏ lên. Hắn đưa tay lên kéo xích, lắp bắp “Mày… mày…”

Mộc Thất dùng hết sức để kéo hai đầu xích sắt về phía sau, Trần Vũ vẫn giãy giụa để phản kháng, cô dồn sức xuống chân, đá mạnh về phía đầu gối của hắn, khiến hắn quỳ sụp xuống, sau đó cô đè tay lên gáy hắn, ấn mặt hắn xuống ghế, “Trần Vũ, mày biết không? Mày đã làm sai rất nhiều chuyện, thứ nhất, mày không nên làm tổn thương những đứa trẻ đó.”

“Á…” Trần Vũ kêu lên vì khó thở, giống như chín đứa bé mà hắn đã hại chết, vừa đau khổ vừa bất lực.

Mộc Thất thở hắt ra, nói tiếp: “Thứ hai, mày không nên cho rằng tao vẫn còn yếu ớt như bé gái 5 tuổi năm đó vậy.”

“Thứ ba, mày không nên để cho học trò của mày đi ra ngoài.” Sau khi phát hiện ra tình huống của mình, cô liền nghĩ cách để bỏ trốn khỏi nơi này, chính vì thế cô đã thử dò xét tính cách Trần Nhân, quả nhiên hắn đã bị cô chọc giận ngay từ câu đầu tiên. So với Trần Vũ, Trần Nhân là một người rất dễ bị chọc giận.

Chuyện tiếp theo cô nghĩ là chuyện Trần Vũ đã dụ bắt Gia Gia. Tại sao hắn lại tự mình ra tay mà không để cho cậu học trò trẻ tuổi, khỏe mạnh của mình đi bắt cô bé? Nhất định là có lý do gì đó. Cô lớn mật suy đoán, Trần Nhân không thể tiếp xúc được với cô bé. Hắn chính là kiểu người thích đứng ở một góc xa xa nào đó, theo dõi những đứa trẻ. Quả nhiên, Trần Nhân quả thật đã bị chọc tức, điều này chứng tỏ suy đoán của cô là đúng. Cô tiếp tục kích thích hắn, khiến hắn tỏ vẻ bất mãn và muốn ra tay với cô, còn Trần Vũ chắc chắn sẽ không để cho hắn ra tay đánh cô.

Trần Vũ muốn tự tay giải quyết Mộc Thất, nên sẽ đuổi Trần Nhân ra ngoài. Vậy là bước đầu của cô đã thành công. Tiếp theo là việc tháo còng tay, việc này hơi tốn thời gian một chút, nhưng Trần Vũ đã cho cô thời gian để giải quyết vấn đề này.

Mộc Thất nói nốt: “Thứ tư. Mày không nên khóa cửa lại.” Chính vì điều này, dù Trần Nhân có phát hiện ra Trần Vũ gặp nguy hiểm thì cũng không có cách nào để xông vào cứu hắn ngay lập tức.

Trần Vũ trợn ngược mắt lên, cảm giác khó thở khiến hắn khó nói chuyện, “Mày… mày… sẽ không giết… giết tao… Mày không thể ra tay được.”

“Tất nhiên là tao sẽ không giết mày, tao là cảnh sát, tao vẫn còn nhớ lời thề mà tao từng tuyên thệ. Tao sẽ đưa mày cho pháp luật xử lý.”

Dù cô hận Trần Vũ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, thì cô vẫn là một cảnh sát. Cô không thể tự mình xử nghi phạm, đây là nguyên tắc.

“Khụ…. Mày không muốn biết Trần Phong ở đâu sao?”

“Tao sẽ tự tìm ra ông ta. Tất nhiên là mày có thể nói cho tao biết ngay bây giờ.” Mộc Thất có lo lắng về tình hình của Trần Phong bây giờ, nhưng chỉ cần bắt được Trần Vũ, thì Trần Phong sẽ bình an vô sự.

Tuy nhiên Trần Vũ phá lên cười: “Ha ha… Mày sẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được nó đâu. Còn nữa….” Trần Vũ vốn đang nắm chặt lấy xích sắt, đột nhiên hắn buông tay ra, “Vấn đề thứ hai kia… Đối với tao mà nói…”

Bỗng dưng hắn rút một con dao găm từ trong túi, đâm mạnh về phía eo của Mộc Thất, sau đó hắn nhanh chóng rút dao ra, rồi lại đâm vào thêm một nhát nữa.

Cảm giác đau đớn truyền ra từ eo, khiến Mộc Thất buông lỏng xích sắt, Trần Vũ nắm chắc cơ hội này, hắn đẩy mạnh Mộc Thất, tháo sợi dây xích ra khỏi người mình, sau đó dùng chính sợi dây xích đó, nhanh chóng vắt lên cổ Mộc Thất, vừa siết chặt vừa ấn Mộc Thất xuống đất, giống như những gì mà Mộc Thất vừa làm với hắn.

Làm xong một loạt động tác trong thời gian ngắn, Trần Vũ ho khan, cố gắng hô hấp bằng cả miệng và mũi, nói: “Khụ…. Tao đã nói rồi, Mộc Thất, dù đã qua gần 20 năm, nhưng đối với tao mà nói, mày và cô bé 20 năm trước chẳng khác gì nhau cả.”

Cổ bị siết chặt, Mộc Thất há miệng, càng ngày cô càng cảm thấy khó thở, cô cố gắng kéo xích sắt ra, nhưng Trần Vũ lại siết mạnh sợi xích, cô cố gắng đạp chân, nhưng hắn vẫn đè chặt người cô xuống đất, không cho cô bất kì cơ hội nào để chạy trốn.

Khuôn mặt dữ tợn của Trần Vũ hiện ra một nụ cười tà ác, “Tao định làm mọi thứ từ từ, nếu mày chịu ngoan ngoãn nghe lời tao. Dù sao thì mày cũng rất đặc biệt. Tao có thể trốn được suốt 19 năm qua, cũng nhờ công của mày đấy. Ai bảo mày lại thành ra như vậy chứ.” Hắn nói một câu hơi tối nghĩa, “Mộc Thất, đừng trách tao, tao giết mày, là để cho mày bắt đầu một cuộc sống mới. Và cả bí mật kia nữa, cả đời mày sẽ không biết nó.” Hắn vừa nói vừa dùng sức siết chặt xích sắt lại.

Mộc Thất cảm thấy não mình càng lúc càng thiếu dưỡng khí, đầu cô trống rỗng, tầm mắt cô dần mờ đi. Giọng của Trần Vũ cũng ngày càng xa dần, cô bất lực ngửa đầu về phía sau, hai tay cũng buông lỏng ra, từ từ tuột xuống.

“Không chết được, tôi không muốn chết.” Lúc này, trong đầu cô lại vang lên một giọng nói, đó là… Giọng nói của cô sao?

“Không còn cách nào khác nữa rồi.” Cô đáp lại giọng nói kia.

“Cô… là ai?”

Cuối cùng, Mộc Thất ngất xỉu.

***

“Mộc Thất.” Mai Tư Lễ nắm chặt lấy vô lăng, nhấn ga, lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, anh cắn chặt răng, “Em không thể xảy ra chuyện được.”

Anh lái xe ra ngoại ô thành phố, đến chỗ rẽ, anh dường như không giảm tốc độ, xe bị đâm mạnh vào hàng rào gần đó, xe bị bật lại bởi một lực mạnh, nhưng anh vẫn không giảm tốc độ, thậm chí còn đạp mạnh vào chân ga, vì cô vẫn đang đợi anh đến cứu.

Năm phút sau, anh đến kho hàng bỏ hoang, khi xe vừa dừng lại, anh liền nhảy xuống, lao vào kho hàng.

Trong kho hàng không có một bóng người, không hề có dấu vết của bất kì ai. Cả người anh hơi run lên. Anh sợ mình đã tới chậm, qua cửa sau, anh thấy có một người đàn ông đang đứng hút thuốc.

Anh nhận ra đối phương chính là Trần Nhân, lập tức vọt đến.

“Mày, mày là ai?!” Trần Nhân thấy một người đàn ông lao đến phía mình, hắn bị hơi lạnh trên mặt đối phương doạ sợ, hắn lập tức ném điếu thuốc lá trên tay xuống đất, vội vội vàng vàng lấy con dao găm trong túi áo ra, “Này, này, đừng đến đây.”

Mai Tư Lễ không để ý đến con dao găm của hắn, vừa đến gần, vừa nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta. Sau đó anh từ từ nghiêng đầu, sang trái, rồi lại sang phải, rồi lại sang trái.

Sau khi anh làm xong mấy động tác ấy, anh dừng lại trước mặt Trần Nhân, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nói cho tôi biết, Mộc Thất đang ở đâu?”

Đồng tử của Trần Nhân hơi giãn ra, ánh mắt từ từ trở nên trống rỗng. Hắn máy móc giơ tay lên, chỉ vào một căn phòng ở gần khúc ngoặt, “Ở đó.”

Lúc này Mai Tư Lễ mới nhìn thấy con dao găm trên tay hắn, “Đi theo tôi.” Sau đó chạy về phía căn phòng.

Trần Nhân cầm dao, chạy theo Mai Tư Lễ, ngoan ngoãn và máy móc như một con rối.

Càng đến gần căn phòng kia, Mai Tư Lễ lại càng thấy lo lắng, nỗi khủng hoảng của anh cũng lớn dần. Đầu anh hoàn toàn trống rỗng, khi đến gần cánh cửa, anh hơi nghiêng người, lao mạnh đến. Lần đầu tiên, cánh cửa không di chuyển, anh lùi lại vài bước, đụng mạnh vào cửa thêm một lần nữa, lần này cửa đã bật mở.

Anh lảo đảo vào trong, chứng kiến cảnh tượng mà anh không bao giờ muốn nhìn thấy.

Trần Vũ đè lên người Mộc Thất, dùng xích siết chặt lấy cổ cô, khuôn mặt Mộc Thất đỏ bừng bừng, hai mắt nhắm nghiền, không có sinh khí, mặt đất xung quanh cô toàn là máu.

Anh trợn mắt, điều này hoàn toàn kích thích thần kinh của anh, anh hung dữ xông đến, đá văng Trần Vũ ra, gỡ lấy xích sắt trên cổ Mộc Thất, ôm lấy cô vào lòng, bịt vết thương trên người cô, gọi lớn: “Mộc Thất, Mộc Thất, em tỉnh lại đi.”

Thế nhưng người phụ nữ trong lòng anh không hề có phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Anh đưa tay ra, run rẩy kiểm tra hô hấp của cô. Lúc này anh cực kì sợ hãi, nhưng rất may, cô vẫn còn thở, dù rất khẽ.

Trần Vũ bị đá ngã lăn xuống đất, hắn che ngực, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cầm dao lên, định xông lên đâm anh.

Mai Tư Lễ không thèm nhìn ra phía sau, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Trần Nhân, “Giết hắn.” Sau đó anh ôm Mộc Thất đứng lên, đi về phía cửa.

***

Hai phút sau, đội điều tra đặc biệt và xe cứu thương cũng đến nơi. Cao Đình vừa xuống xe, trông thấy Mai Tư Lễ ôm Mộc Thất đi ra ngoài. Mộc Thất tựa vào ngực anh, sắc mặt tái nhợt, tay rủ xuống, phần eo đổ máu.

Mọi người chứng kiến tình trạng Mộc Thất như vậy đều cảm thấy rất hoảng loạn.

Mai Tư Lễ thấy cảnh sát tới, liền kêu lớn: “Cấp cứu! Cấp cứu!”

“Mộc Thất!” Cố Mi là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Mai Tư Lễ. Cô nhìn vẻ mặt tái nhợt của Mộc Thất, đau lòng kêu lên, “Mộc Thất, Mộc Thất!” Nhưng người cô gọi lại không hề mở mắt nhìn cô lấy một cái.

Những người khác cũng lo lắng nói lớn: “Cấp cứu! Nhanh, nhanh ra đây cứu người đi.”

Mộc Thất nhanh chóng được đưa lên cáng, nhân viên y tế lập tức tiến hành sơ cứu cho cô, cô được đẩy lên xe cứu thương, Mai Tư Lễ và Cố Mi cũng nhảy lên xe.

Cao Đình và mọi người nhìn xe cứu thương rời đi, nhưng vẫn chưa ai hoàn hồn. Lục Diệp cúi đầu nhìn máu trên tay mình, đột nhiên cảm thấy cả người choáng váng

Cao Đình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cực kì lạnh lùng. Anh ta xoay người lại, chỉ huy các cảnh sát viên khác: “Lập tức phong tỏa chỗ này. Không được để Trần Vũ và Trần Nhân trốn thoát!”

Khi họ tìm thấy Trần Vũ và Trần Nhân, Trần Vũ đã thoi thóp, cả người toàn máu là máu, còn Trần Nhân đang đứng gần đó, trong tay cầm một con dao găm vẫn còn đang nhỏ máu.

Vào ngày 28 tháng 4 năm 20xx, Trần Vũ bị cảnh sát bắt giữ, chỉ còn 2 ngày nữa là tròn 20 năm hắn bị truy nã. Từ năm 23 tuổi, hắn đã bắt đầu dụ dỗ và giết hại trẻ em, trước kia từng bắt cóc và nhốt giam 4 đứa trẻ, giết chết 3 trong số đó. Sau đó, trong thời gian chạy trốn, hắn đã tiếp tục bắt cóc và giết hại 6 đứa trẻ khác. Cảnh sát đã dựa theo lời khai của hắn, tìm ra thi thể của những đứa trẻ ấy.

Ngày Mộc Thất xuất viện, Trần Vũ bị phán tử hình. Không, nói đúng hơn thì Trần Phong đã bị phán tử hình, hung thủ đã ngược đãi 9 đứa bé đến chết tên là Trần Phong.

Còn Trần Vũ, hắn đã chết từ 31 năm trước.

~~~ Suy nghĩ của tác giả: Nếu như vẫn chưa hiểu lắm, thì chương tới mọi người sẽ hiểu rõ hơn đấy.

Bình Luận (0)
Comment