Hứa Thanh Tiêu hiểu ngay, vừa rồi hắn cũng đang tò mò không hiểu đó là thứ gì, sau khi nghe xong lời giải thích, Hứa Thanh Tiêu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Mà lúc này.
Một giọng nói cũng vang lên sau đó.
“Hôm nay Văn cung Đại Ngụy tách ra, chúng ta đã thành lập vương triều của người đọc sách, tên là vương triều Hạo Nhiên, mở ra nơi dừng chân cho người đọc sách trong thiên hạ, tuân theo đạo đức quân tử bồi dưỡng người đọc sách trong thiên hạ, đợi sau khi có thành tựu sẽ lẫn vào thiên hạ tạo phúc cho chúng sinh.”
“Mười ngày sau sẽ tổ chức đại điển thành lập vương triều, mời khắp thiên hạ.”
Giọng nói vang lên.
Đây là giọng của Lữ tử.
Văn cung đã tách ra, đi đến một nơi đã xây dựng quốc đô xong từ lâu ở đông châu.
Vương triều Hạo Nhiên? Đúng là quá không cần mặt mũi mfa.
Chẳng qua Văn cung đúng là có thủ đoạn thật, bồi dưỡng ra người đọc sách trong thiên hạ rồi sắp xếp người đọc sách vào triều của các quốc gia làm quan, bề ngoài là tạo phúc cho chúng sinh nhưng sau lưng lại muốn khống chế thiên hạ.
Đây đúng là dương mưu khó giải bởi vì các nước đều cần phải có sự ủng hộ của người đọc sách, cũng cần có nhân tài hữu dụng.
Đúng là lợi hại thật.
Chẳng qua sau khi giọng nói kia vang lên.
Giọng của Hứa Thanh Tiêu cũng vang lên theo.
“Hôm nay khối u ác tính của Đại Ngụy đã bị diệt trừ, quốc gia hưng thịnh, bản thánh lập đại hoành nguyện.”
“Trong vòng năm năm sẽ để cho vương triều Đại Ngụy ta miễn trừ chi phí chín năm tư thục, ai cũng có thể đi đọc sách.”
Sau khi câu nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, cả nước Đại Ngụy trở nên hưng phấn.
Dân chúng lại càng cảm thấy thật là không tưởng tượng nổi.
Đối với bách tính Đại Ngụy mà nói thì trừ việc ăn mặc ở ra, thứ mà bọn họ lo lắng nhất là gì?
Còn không phải là chuyện đi học của con cái nhà mình sao?
Có người cha người mẹ nào muốn để cho con mình ở nhà không có tương lai đâu? Trừ phi thật sự không phải là kiểu ham học nếu không thì nhất định đều hi vọng con mình được học trường tư, không cần phải đi thi trạng nguyên gì đó, chỉ qua thi hương thôi cũng được, sau này còn có thể đi nha môn làm việc, ăn cơm nhà quan.
Nhưng vấn đề là trường tư đắt đến thế nào cơ chứ? Đối với bọn họ mà nói thì đến chuyện ăn no cũng là chuyện rất miễn cưỡng rồi, huống chi là đưa con cái đi học.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu nói trong vòng năm năm, con dân Đại Ngụy đều có thể đến trường tư thục miễn phí trong chín năm, đây sao lại không phải là một tin tức tốt được?
Đọc sách chín năm, coi như có ngu đi chăng nữa thì ít nhất chắc cũng biết chữ chứ nhỉ?
Lỡ như con nhà ai thành trạng nguyên, vậy không phải là làm rạng rỡ tổ tiên à.
Sau khi câu nói của Hứa Thanh Tiêu vừa dứt, long đỉnh Đại Ngụy cũng lập tức chấn động, nó hấp thu một lượng dân ý lớn nên đã càng thêm vững chắc, quốc vận cũng cực kỳ vững vàng.
Còn đối với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên mà nói, Hứa Thanh Tiêu đột nhiên nói ra một ý nguyện to lớn làm cho bọn họ trầm mặc.
Tất nhiên bọn họ không hi vọng nhìn thấy Đại Ngụy không ngừng phát triển, nhất là hắn còn mở học đường, miễn phí học tư thục chín năm?
Cứ như vậy, mấy chục năm sau, khắp nơi của Đại Ngụy sẽ đều là người đọc sách, chỉ sợ quốc lực sẽ tăng lên cực nhanh, dù sao cũng hiểu được kiến thức, mang đến chỗ tốt không thể nào tưởng tượng được. Thân là quân vương một quốc gia, sao bọn họ có thể không biết tầm quan trọng của hành động lần này?
Nhưng bọn họ không dám lên tiếng như Hứa Thanh Tiêu, bởi vì chi phí học tư thục chín năm, đây là một cái giá trên trời, mỗi năm sẽ phải trích ra bao nhiêu bạc đây? Cho dù quốc khố có dồi dào hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi sự tiêu hao giống như vậy.
Chẳng qua cả hai đại vương triều cũng không ngu ngốc, không miễn phí được thì có thể giảm chi phí dạy học xuống mà, bây giờ không phải Văn cung Đại Ngụy đã tách ra rồi sao? Người đọc sách trong thiên hạ chỉ sợ đều đã tụ tập lại vương triều Hạo Nhiên hết rồi.
Đến lúc đó họ hoàn toàn có thể hợp tác với vương triều Hạo Nhiên, dùng ngân lượng, sức người, sức của giúp đỡ đối phương, đổi lại là người đọc sách sẽ đến dạy học cho họ. Mặc dù nói dã tâm của vương triều Hạo Nhiên ai ai cũng hiểu nhưng chuyện này không thể nào làm khác được.
Đôi bên đều có thứ mà mình cần, biết là dương mưu, nhưng đúng là có thể hợp tác một chút.
Giờ khắc này.
Khu vực phía tây Trung châu.
Nơi này là chốn không người, tiếp nối với mảnh đất Tây châu, cách Đại Ngụy khoảng mấy vạn dặm.
Mà ở nơi này, đã có mười lăm tòa cổ thành được xây dựng lên từ lâu, mấy tòa thành này là cổ thành mà Văn cung Đại Ngụy xây dựng lên từ lâu, mà người xây nên nó chính là người đọc sách của nhất mạch Chu thánh.
Môn đồ của nhất mạch Chu thánh trải rộng khắp thiên hạ, trong đó không thiếu người là phú hào, tạo nên cổ thành cũng không phải là chuyện gì to lớn.
Mà bên trong cổ thành đã sớm có không ít bách tính đến từ các tộc, lại thêm có không ít người đọc sách định cư ở đây. Trước mắt Văn cung Đại Ngụy di chuyển đến, trực tiếp định đô lập quốc ở nơi này.
Chuyện xây dựng quốc gia cần có ba yêu cầu đơn giản, bách tính, vật tư và binh lực.
Về mặt bách tính Văn cung Đại Ngụy vốn chẳng cần lo lắng, bọn họ định cư ở nơi này, có bao nhiêu người đọc sách của Chu thánh nhất mạch sẽ đến nơi này nương tựa? Bọn họ sẽ dẫn bao nhiêu người đến đây?
Đồng thời trừ vương triều Đại Ngụy ra thì vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên còn có chế độ nô lệ, mua một lượng lớn nô lệ về, cho bọn họ được một thân phận tự do, để bọn họ trở thành quốc dân của vương triều Hạo Nhiên, đối với bọn họ mà nói đây chính là một ân huệ to lớn, một biểu hiện cho sự nhân nghĩa.
Lại cộng thêm vương triều Hạo Nhiên chẳng qua chỉ có mười lăm thành, mười lăm toà thành cần bao nhiêu nhân khẩu chứ?
Về phần vật tư? Trong năm trăm năm Văn cung đã để dành được bao nhiêu ngân lượng? Các người đã nghĩ đến điều này chưa? Mỗi người đọc sách trong thiên hạ quyên tặng đến một chút thì sẽ được bao nhiêu ngân lượng? Hơn nữa con át chủ bài lớn nhất khi Văn cung Đại Ngụy tách ra là gì?
Chính là các thế lực lớn trong thiên hạ đều cần đến sự giúp đỡ của người đọc sách, phật môn và các vương triều lớn, có nơi nào không cần sự hỗ trợ của người đọc sách đâu?