"Chùa Thiên Trúc, tộc Chu thánh, chúng ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi lại đuổi cùng giết tuyệt, không sợ một ngày nào đó chúng ta giết phật diệt Nho sao?"
Giọng nói không cam lòng theo đó vang lên.
Trong động quỷ, vô số yêu ma đều phẫn hận vô cùng.
Bọn chúng mặc dù là yêu ma, nhưng cũng không phải là loại yêu ma tàn sát sinh linh, sinh ra đã là yêu bọn thì bọn chúng còn có cách nào? Tu hành sinh ra chấp niệm thì có cách nào?
Bọn chúng lại không tàn sát người khác, nhưng ngày hôm nay đang êm đẹp lại phải chịu đựng giết chóc, sao lại không phẫn nộ? Sao lại không sợ?
"Yêu, chính là yêu."
"Ma, chính là ma."
"Nào có nói lời vô ích nhiều như thế, Thế Tôn Như Lai, giết."
Trong Phật môn có tăng nhân mở miệng. Hắn trông rất trẻ, mặc áo cà sa màu trắng, bước ra phía trước một bước. Sau đầu có thất trọng phật quang, phía sau chính là có một phật đà pháp tướng.
Tràng hạt trong tay ném ra lập tức nổ tung, lực nổ sinh ra gần như tiêu diệt toàn bộ hàng chục nghìn yêu ma, ngay cả xương cốt cũng không còn, thay vào đó là từng làn khói trắng.
"Chùa Thiên Trúc, người đọc sách Chu thánh, các ngươi nhớ kỹ cho bản tôn, thù này chúng ta nhất định sẽ báo."
Sâu trong động quỷ, tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương, sau đó toàn bộ động quỷ bắt đầu rung lắc.
Nhưng mà nữ tử trên đài sen ném ra một bình bạch ngọc. Chớp mắt tràn ngập một luồng sức mạnh cường đại trấn áp động ma.
"Lục soát."
Sau một khắc, có người lên tiếng.
Ngay lập tức, mấy trăm vị tăng nhân xông vào, bọn họ kim quang lấp lánh như là bôi lên một lớp sơn vàng, vô cùng loá mắt.
Sau đó, đến khi bọn họ đi vào.
Ước chừng chưa đến một khắc.
Mấy trăm vị tăng nhân này liền quay người trở về, nhưng tăng nhân dẫn đầu đang cầm một tấm thẻ gỗ.
Mà tấm thẻ gỗ này cũng tràn ngập hạo nhiên chính khí khó mà diễn tả thành lời.
Giờ này khắc này, trong ánh mắt chư vị đại nho lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lúc này là có một vị đại nho lên tiếng.
"Chính là tấm thẻ gỗ này, đây là đồ vật của Chu thánh, đa tạ chư vị."
Hắn lên tiếng, muốn lấy tấm thẻ gỗ đó.
Nhưng mà, tăng nhân trẻ tuổi mặc áo cà sa trắng đi lên phía trước một bước ngăn đối phương lại, chậm rãi mở miệng nói.
"A di đà phật, phương trượng có lệnh, vật này nhất định phải do chúng ta đích thân hộ tống đến vương triều Hạo Nhiên. Xin thí chủ thứ lỗi."
Hắn lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thái độ lại rất kiên định.
Các Nho khẽ nhíu mày, có điều bọn họ không nói gì, đồ vật tìm được rồi thì tốt. Về phần đích thân hộ tống qua đó thì trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, không phải là muốn đòi một số lợi ích từ tộc Chu thánh sao?
Vì thế bọn họ không có nói thêm gì nữa.
Có điều vào ngay lúc này, trong các tăng nhân có người không khỏi mở miệng.
"Ngộ Minh sư huynh, vừa rồi sư đệ quả thật cảm nhận được chính khí ở sâu trong động quỷ. Những con yêu ma đó hình như không có làm xằng làm bậy, có vẻ chỉ nhờ vào tấm thẻ gỗ này gột rửa yêu tính và ma tính của mình mà thôi."
Chỉ là một tăng nhân, hắn còn rất trẻ, không nhịn được nói ra cảnh tượng mình đã nhìn thấy trong động quỷ.
Nhưng vừa nói ra lời này, tăng nhân mặc áo cà sa trắng, cũng chính là Ngộ Minh không khỏi lạnh lùng mở miệng.
"Yêu ma nhất am hiểu chính là ngụy trang."
"Nhớ kỹ, yêu ma trên thế giới này không có một kẻ nào là lương thiện, cho dù chỉ là có một chút liên quan đến yêu ma cũng đều là lũ hung ác cùng cực."
"Nếu gặp bọn chúng, chúng ta chỉ có một lựa chọn: đuổi tận giết tuyệt, thay trời hành đạo."
Ngộ Minh lên tiếng, giọng điệu hờ hững.
Người sau thì trầm mặc không nói.
Mà đối với những đại nho này mà nói, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ lòng dạ nào để ý tới chuyện giữa những yêu mà và phật môn.
Bọn họ là tới tìm chân linh chi vật của Chu thánh, biết được nó ở trong động quỷ liền liên thủ với phật môn, trấn áp yêu ma nơi đây. Từ đó lấy ra chân linh chi vật của Chu thánh - cũng chính là tấm thẻ gỗ này.
Hiện giờ đã hoàn thành việc này.
Lễ lập quốc bảy ngày sau chỉ sợ sẽ chấn động thiên hạ.
Cho nên hiện tại trong đầu bọn họ mấy ngày này toàn là Lễ kỷ niệm thành lập đất nước.
Nhưng nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt chính là phải mau chóng đưa tấm thẻ gỗ này về Văn Cung giao cho Lữ Tử.
Vũ Xương năm thứ hai.
Ngày 1 tháng 3.
Vương triều Hạo Nhiên.
Nơi này hạo nhiên chính khí tràn ngập, khắp nơi đều là tài khí.
Các phần tử tri thức hội tụ lại giống như thời hoàng kim. Vì để phát triển cơ sở nông nghiệp, bọn họ cũng học theo cách của Hứa Thanh Tiêu là giáo dục miễn phí cho mọi người, nhưng yêu cầu bậc cha chú phải làm nông.
Vương triều Hạo Nhiên không lập doanh trại quân đội, nhưng lại có nhiều quốc gia chèo chống, ngược lại cũng không sợ.
Vào chính thời điểm này.
Trong Văn Cung.
Ba vị tăng nhân đang cầm một tấm thẻ gỗ, chậm rãi đi vào trong đó.
Cầm đầu là một vị lão tăng, lông mày bạc phơ, nhưng tinh thần sáng láng, trong tay cầm một cái bình bát, trông vô cùng trang trọng.
Hai người phía sau, một vị thân mặc áo cà sa trắng là Ngộ Minh, vị còn lại hơn bốn mươi tuổi mặc cà sa hồng lam, tay cầm chày hàng ma.
Chùa Thiên Trúc chính là một trong hai chùa của Phật môn, cái còn lại chính là chùa Tiểu Lôi Âm.
Nhưng những năm gần đây, Chùa Tiểu Lôi Âm đã dần dần mất đi hào quang, uy danh của Chùa Thiên Trúc càng ngày càng lớn, toàn bộ Tây mạc xấp xỉ chín mươi phần trăm là tăng nhân, đều là tăng nhân của Chùa Thiên Trúc.
Nguyên nhân chủ yếu là những năm gần đây Chùa Thiên Trúc dồn dập xuất hiện những cao tăng phật pháp trình độ tinh thông, quả thực là lấn át hào quang của Chùa Tiểu Lôi Âm.
Nhưng không giống với triều chính, phật môn đều nhất trí lý tưởng, ai mạnh hơn ai yếu hơn đều không còn quan trọng nữa.
Người khoác áo cà sa cũng sắp giác ngộ rồi.
Trong Văn Cung.
"A di đà phật, chân linh của Chu thánh đã vật quy nguyên chủ, cũng coi như là công đức viên mãn, tích phúc cho bá tính trong thiên hạ."
Lão tăng dẫn đầu mở miệng. Lão là một trong tứ đại thần tăng của Chùa Thiên Trúc - cao tăng Tuệ Giác, khoác áo cà sa tím, đoan trang thần thánh.
Trong lúc nói chuyện, lão giao thẻ gỗ cho bán thánh trong Văn Cung.
Người đó vô cùng kích động nhận lấy thẻ gỗ, sau đó hành lễ với cao tăng Tuệ Giác, nói:
"Thần tăng Tuệ Giác, Lữ thánh đã đợi ở tiểu thế giới, kính mời ngài tiến về phía trước."
Chu thánh lên tiếng, nhìn đối phương nói như vậy.