Rất nhanh sau đó, một bức hoạ cuộn tròn đã xuất hiện, còn có một vài tập giấy nhỏ, có bóng dáng của thánh nhân, chắc là thư tay của thánh nhân.
Hạo nhiên khí tràn ngập, cuồn cuộn ngất trời, đường như có thể hồi sinh thánh nhân.
Cảnh tượng như vậy làm Hứa Thanh Tiêu không khỏi líu lưỡi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu càng thêm không quan tâm, càng như vậy hắn càng chắc chắn đây là cảnh tượng giả.
Nếu như chính mình dám đi lấy.
Chỉ sợ ngay lập tức sẽ gặp phải phiền phức.
Cuối cùng.
Sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp cám dỗ, Hứa Thanh Tiêu đã đến chỗ sâu nhất của kho báu.
Trong động sâu, trên một nền đá đang trưng bày hai loại đồ vật.
Một quyển thư tịch cùng với một khối in thạch bản, mặt trên khắc hai chữ 'Trấn ma'.
Đá thần Trấn ma.
Con mắt Hứa Thanh Tiêu sáng lên, hắn bước nhanh tới, tỏ ra vô cùng kích động.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu muốn cầm lấy đá thần trấn ma, đột nhiên giọng nói của Cổ Kinh Đan Thần vang lên.
"Ngươi cũng không sợ cái này là giả à?"
Cổ Kinh Đan Thần lên tiếng, có chút không vui.
Nó quả thực có hơi tức giận, dù sao từng loại bảo vật cứ lướt qua trước mặt mình, mà mình lại không chiếm được, sao có thể có thể không giận chứ?
Trước mắt thấy Hứa Thanh Tiêu muốn thu hoạch đá thần trấn ma, Cổ Kinh Đan Thần không khỏi chêm vào một câu.
Nhưng vừa nói xong, Hứa Thanh Tiêu lập tức tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Cổ Kinh Đan Thần nói không sai, đồ vật này cũng có thể là giả.
Dù sao đá thần trấn ma là để áp chế dị thuật, Võ đế cố ý đặt ở nơi này cũng rất là cổ quái.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu rơi trên quyển sổ nhỏ.
Trên sổ nhỏ không viết gì cả.
Hứa Thanh Tiêu vươn tay cầm sổ nhỏ lên, trong chốc lát, mọi thứ xung quanh đều hóa thành mây khói.
Thay vào đó chính là một chùm hào quang xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Trong hào quang là một bóng người, có điều không thấy rõ dung mạo.
"Là Võ đế."
Cổ Kinh Đan Thần mở miệng, nó liếc mắt một cái đã nhận ra người này là Võ đế.
Cũng chính vào lúc này, một giọng nói vang lên.
"Nhiều báu vật như thế, không ngờ tới ngươi cũng không động tâm, xem ra mưu đồ của ngươi không nhỏ."
Giọng nói của Võ đế vang lên, đây chỉ là một mảnh tàn hồn ông ta lưu lại chỗ này mà thôi.
Hứa Thanh Tiêu không lên tiếng, mà là lẳng lặng nhìn đối phương. Linh thể không thú vị, toàn bộ lời nói đều là đã in dấu sâu sắc rồi, cho nên không cần giao lưu.
"Đáng tiếc là trong động kho báu này, trẫm đã bày ra sát trận, trong một khắc đồng hồ nhỏ máu vào trong bệ đá, nếu như là dòng dõi của hoàng thất Đại Ngụy thì có thể miễn tử, hoặc là ngưng tụ quốc vận của Đại Ngụy cũng có thể miễn tử."
Giọng nói của Võ đế lại vang lên lần nữa.
Trong chớp mắt, bên trong động kho báu lập tức tràn ngập sát ý.
Đây là sát trận, thủ đoạn của Võ đế rất trực tiếp. Ông ta đã bố trí huyễn trận và sát trận, có người xâm nhập, nếu như là cầm những bảo vật này thì sẽ trực tiếp phát động sát trận. Nếu như đối phương biết những cảnh này là giả, đi đến nước này cũng bắt buộc phải là huyết mạch hoàng thất, hoặc là có được quốc vận Đại Ngụy, mới có thể miễn tử.
Nếu không giết chết bất luận tội.
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, huyết mạch hoàng thất thì mình không có, nhưng chính mình thật sự có quốc vận Đại Ngụy.
Trong khoảnh khắc, Hứa Thanh Tiêu đánh ra một đạo quốc vận.
Bệ đá ngay lập tức cảm ứng được, ngay sau đó rung lên lạch cạch.
Ầm.
Khoảnh khắc này, bệ đá nổ tung, Hứa Thanh Tiêu lui về sau mấy bước, một viên in thạch bản cùng một tấm bản đồ xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
đây là đá thần trấn ma chân chính, về phần bản đồ là gì thì Hứa Thanh Tiêu không biết.
Cùng lúc đó, giọng nói của Võ đế lại vang lên lần nữa.
"Ngươi có thể có được quốc vận Đại Ngụy, hiển nhiên có liên quan rất lớn đến Đại Ngụy của ta. Mặc dù trẫm không biết ngươi là ai, nhưng trẫm tin tưởng người có thể gánh vác quốc vận Đại Ngụy, tim liền với bá tính Đại Ngụy."
"Có một số việc, trẫm cũng có thể nói cho ngươi."
"Hai thứ đồ này, một cái là đá thần trấn ma, một cái là bản đồ Trung Châu Tiên Tàng hoàn chỉnh."
"Trẫm năm đó bảy lần Bắc phạt là chính vì tấm bản đồ này. Nghe đồn rằng, người có được Trung Châu Tiên Tàng là có được thiên hạ."
"Năm đó trẫm giành được tiên tàng đồ, đã từng đích thân đến nơi đây. Nhưng vùng đất tiên tàng hung hiểm vô cùng, trẫm tự mình đi vào, thấy được vật không thể tưởng tượng nổi. Kể từ đó, trẫm trở nên có chút cổ quái, khi thì điên khùng, khi thì bình thường."
"Chỉ duy nhất khối đá thần trấn ma này có thể áp chế lại. Trong tiên tàng có cất giấu bí mật của trần giới, người đời sau nghe cho kỹ."
"Muốn đi vào, nhất định phải đạt được cảnh giới nhất phẩm, cũng nhất định phải mời đến một vị thánh nhân thì mới có thể chân chính tiến vào trong tiên tàng. Nếu không, bất kể là ai cũng sẽ táng thân trong tiên tàng."
"Nếu như có được tiên tàng, quả thật có thể giành được thiên hạ, nhưng cũng sẽ biết được một vài bí mật trong đó. Ngươi phải hiểu, có bỏ ra mới có thu hoạch."
Võ đế thanh âm dần dần suy yếu.
Hứa Thanh Tiêu đại khái cũng rõ ràng một vài chuyện, về phần Võ đế có tu luyện dị thuật hay không vẫn là một ẩn số.
"Nhớ kỹ, còn có một chuyện."
"Sau lưng Đại Ngụy đang ẩn nấp một người hoặc là một luồng thế lực. Bọn chúng mưu toan muốn dùng một loại phương thức khác để có được Trung Châu Tiên Tàng. Có mưu đồ to lớn, ngươi nhất định phải chú ý, cái chết của trẫm có liên quan trực tiếp với bọn chúng."
"Rất có thể ẩn nấp trong Văn Cung, nhất định phải nhớ kỹ."
"Trẫm đã lưu lại một vài tin tức ở Chùa Tiểu Lôi Âm, người đời sau có thể dựa vào đá thần trấn ma, đi đến Chùa Tiểu Lôi Âm. Đến lúc đó tự nhiên có người sẽ giải đáp hết thảy."
"Sát trận nơi đây đã khôi phục, ngươi tiến về phía trước, có trận pháp sẽ mang ngươi rời đi."
Giọng nói của Võ đế càng ngày càng suy yếu, đến cuối cùng bóng hình của ông ta đã biến mất.
Mà trong kho báu.
Sát khí tràn ngập.
"Bạn nhỏ, chạy mau, trận pháp đã khởi động, nơi đây sắp tự hủy rồi."
Cổ Kinh Đan Thần mở miệng kêu Hứa Thanh Tiêu mau mau rời đi, bên trong kho tàng cũng chỉ có hai thứ đồ này, sau khi bị lấy đi sẽ tự động kích hoạt trận pháp.
"Được."
Hứa Thanh Tiêu không hề do dự, lập tức đi về phía trước.
Thời gian một cái nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đi vào trận pháp.
Sau một khắc, hắn đã biến mất tại chỗ.
Mà chưa đến nửa khắc đồng hồ, bí cảnh sụp đổ, hóa thành hư ảo.