"Vương gia bớt giận."
“Lão nạp không có ác ý, chỉ là cảm thấy Vương gia có tướng trí tuệ, có duyên với Phật ta, cho nên mới ra tay độ hóa.”
“Không thể coi là cưỡng ép độ hóa, Phật không độ người không có duyên, nếu quả nhiên là cưỡng ép độ hóa, Vương gia cũng sẽ không bước vào trong tịnh thổ của Phật pháp.”
Chuyện cho tới bây giờ, Tuệ Chính thần tăng còn có thể kiên trì nói ra lời này, quả nhiên là không biết xấu hổ.
“Cút.”
Hứa Thanh Tiêu lười nói nhiều, một chữ, biểu thị cho thái độ của Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không có phát sinh chuyện này, Hứa Thanh Tiêu còn có thể cùng Phật môn vòng vo.
Nhưng khi xảy ra chuyện này, Hứa Thanh Tiêu sao có thể cho ông ta sắc mặt tốt?
Cái này đã cưỡi trên đầu mình rồi.
“Hứa thí chủ.”
Tuệ Chính thần tăng còn muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó trong mắt của Hứa Thanh Tiêu lộ ra sát khí.
Trong nháy mắt, người sau cắn răng, thở dài, rồi trực tiếp rời đi.
Trong khi đó.
Tiếng ồn đó lại vang lên.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Phụng lệnh của Lữ Thánh, đến đưa thiệp mời, hai ngày sau tới Vương triều Hạo Nhiên, tham dự thịnh điển lập quốc.”
(Thịnh điển lập quốc: Buổi lễ long trọng thành lập quốc gia.)
Khi giọng nói vang lên.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu càng trở nên lạnh hơn.
Kinh Đô Đại Ngụy yên bình được một thời gian.
Một lần nữa lại bị xáo trộn.
Hơn nữa lần này, lại là Chu Thánh Nhất Mạch.
Bên ngoài Bình Loạn vương phủ.
Một vị Đại nho trong tay cầm thiệp mời, lẳng lặng đứng ở ngoài vương phủ.
Ông ta là Đại nho của Chu Thánh Nhất Mạch, tên là Trương Diệp, cũng từng là Đại nho của Đại Ngụy.
Bây giờ trở về Đại Ngụy, Trương Diệp cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Nhưng lần này lại trở về Đại Ngụy, Trương Diệp cũng không phải lấy thân phận Đại Nho, mà là đến đây với thân phận sứ thần.
Thân ở trong Văn cung, ông ta so với tất cả mọi người đều rõ ràng, Văn Cung hiện giờ có được lá bài chưa lật gì đó.
Chu Thánh rất có thể sẽ hồi sinh.
Xuất hiện lại ở nhân gian, quét sạch tất cả kẻ thù.
Tuy rằng trong thiên hạ đã có lời đồn, nhưng đối với người trong thiên hạ mà nói, độ tin cậy này không cao, hồi sinh Chu Thánh, đây gần như là chuyện không có khả năng.
Nhưng Đại nho trong Văn cung lại vô cùng tin tưởng, bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy chân linh của Chu Thánh.
Hiện giờ mộc bài đang được cung phụng trong Văn cung Chu Thánh, hưởng thụ tưới đều của hạo nhiên chính khí, đợi đến thịnh điển lập quốc của hai ngày sau, lại lấy ra hồi sinh Chu Thánh, đến lúc đó có thể chấn động thiên hạ.
Cho nên Vương triều Hạo Nhiên điều đầu tiên là gửi thiếp mời, cũng là lần đầu tiên mời Hứa Thanh Tiêu.
Chu Thánh hồi sinh, mục tiêu của bọn họ chính là nhắm vào Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên còn có một nguyên nhân chính là thỉnh Chu Thánh hồi sinh, nặn ra quốc vận lớn cho Hạo Nhiên.
Đây là mục tiêu lớn nhất của bọn họ, đánh chết Hứa Thanh Tiêu, nhưng chỉ là thuận tay mà thôi.
Bên ngoài vương phủ.
Trương Diệp cau mày, ông ta đã đứng chờ ở đây được một lúc, lại chưa từng nghĩ vẫn không gặp được Hứa Thanh Tiêu, điều này làm cho ông ta có chút không vui.
Nếu lấy thân phận Đại nho, ông ta thấy Hứa Thanh Tiêu sẽ gọi bán thánh, nhưng hiện tại thân là sứ thần của Vương triều Hạo Nhiên, ông ta không cần quá khách khí với Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng không cần quá khách khí với ông ta.
Bản thân mọi người cũng đã đoạn tuyệt rồi, không cần phải làm mặt.
Chỉ là, đúng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra từ vương phủ.
Nhưng mà không phải Hứa Thanh Tiêu, mà là Tuệ Chính thần tăng.
Trông ông ta không được tốt cho lắm.
Cưỡng ép độ hóa Hứa Thanh Tiêu, nhưng lại bị Hứa Thanh Tiêu bắt được, lần này xem như đã đắc tội với Hứa Thanh Tiêu, ông ta có chút xấu hổ, nhưng phần lớn vẫn là tức giận.
Tức giận Trương Diệp hét lớn ở bên ngoài, nếu không phải Trương Diệp hét lớn ở bên ngoài, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu đã sớm bị mình độ hoá thành công.
Nếu độ hóa thành công, coi như mình lập được công lớn.
Vừa có thể để cho Phật môn nhập trú ở Đại Ngụy, còn để cho bán thánh mới phong của Nho đạo độ hóa vào Phật môn, hơn nữa thân phận địa vị của Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy, đối với Phật môn mà nói, quả thực là vui càng thêm vui.
Nhưng chỉ thiếu một bước, chỉ còn thiếu một bước nữa.
Hiện giờ độ hóa thất bại, Hứa Thanh Tiêu sẽ miễn dịch lớn với sức mạnh độ hoá, trừ phi Phật môn nhất phẩm hiện thân, cưỡng ép độ hóa Hứa Thanh Tiêu, với lại nhất định phải thừa lúc Hứa Thanh Tiêu không có chút phòng bị nào, mới có thể độ hóa được.
Hơn nữa rất có thể sẽ thất bại.
Loại độ hóa này, bản thân thi triển cũng cực kỳ hà khắc, nhất là nhằm vào phẩm giai cao, trên cơ bản chỉ có thể sử dụng được một lần, hơn nữa nhất định phải vượt phẩm độ hóa.
Ông ta là giác ngộ nhị phẩm, cao của Hứa Thanh Tiêu ước chừng nhất phẩm, cho nên ông ta mới dám đột nhiên ra tay độ hóa, muốn giết Hứa Thanh Tiêu trở tay không kịp.
Cuối cùng việc sắp thành lại bị phá hỏng.
Ra khỏi vương phủ.
Tuệ Chính thần tăng nhìn người trước mắt, ánh mắt bừng bừng lửa giận, hận không thể giết chết hắn ta.
"Tuệ Chính thần tăng? Sao ông lại ở đây? ”
Nhìn thấy đối phương, Trương Diệp có chút kinh ngạc, ông ta không nghĩ tới Tuệ Chính thần tăng lại đi ra từ trong vương phủ Hứa Thanh Tiêu.
“Cút.”
Tuệ Chính thần tăng lạnh lùng mở miệng, trực tiếp lướt qua Trương Diệp.
Nghe thấy tiếng chửi này, Trương Diệp có chút bối rối.
Đang yên đang lành chửi ta làm gì? Ta có trêu chọc ngươi sao?
Còn nữa, không phải nói tăng nhân của Thiên Tranh tự đều rất hòa nhã sao? Cái này là hoà nhã sao? Tính kiêu ngạo của ngươi, ăn hiếp người đọc sách của chúng ta đúng không?
Tuy rằng trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng Trương Diệp không dám nói ra, đối phương chính là phật tu giác ngộ nhị phẩm, một tay có thể nghiền chết mình mấy trăm lần, vả lại cũng không có thâm cừu đại hận gì, đương nhiên sẽ không tính toán chi li.
Chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi.
Và cùng lúc đó.
Trong vương phủ, xuất hiện bóng dáng Hứa Thanh Tiêu.
Hắn lẳng lặng nhìn Trương Diệp.
Người thứ hai nhất thời như cảm mang thứ.
"Hứa. .. Hứa đại nhân, đây là thiệp mời Lữ Thánh bảo ta giao cho ngài, hai ngày sau vương triều Hạo Nhiên kiến quốc, ngài nhất định phải đi dự.”
Giọng nói của Trương Diệp vang lên, ông ta vốn định gọi thẳng tên đầy đủ của Hứa Thanh Tiêu, nhưng lời nói đã đến trong miệng, lại không nói ra được, chỉ có thể gọi một tiếng Hứa đại nhân, bảo ông ta gọi bán thánh ông ta không gọi được.
Tất cả mọi người đều đã trở mặt, thực sự không cần phải tiếp tục thảo mai nữa.