Hứa Thanh Tiêu tức giận mắng.
Đám người này chán ghét mình, Hứa Thanh Tiêu không quan tâm, hắn dám đến cũng đã chuẩn bị tốt bị chán ghét.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, không phải là không tôn trọng vị Bán thánh là hắn.
Mà là những người này lại bái lạy người Bắc Man.
Thư sinh Đại Ngụy, bái lạy người Bắc Man, thật sự làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Hứa Thanh Tiêu nói những lời này, không chỉ là tức giận mắng đám người này, mà còn là tức giận mắng người Bắc Man.
Ánh mắt Đột Cáp Vương trong nháy mắt trở nên có chút lạnh lùng, năm trăm tướng sĩ cũng lộ ra tức giận.
"To gan."
“Ngươi lại dám nhục nhã bọn ta như thế”
Có người mở miệng, là tướng sĩ Man tộc.
Ầm ầm.
Hứa Thanh Tiêu trấn ma kình hóa thành cái mâu chiến đấu, tập sát tại chỗ, trực tiếp đem người này tại chỗ oanh bạo, máu tươi văng khắp nơi, bạch cốt rơi trên mặt đất, trông vô cùng bá đạo.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Không ai nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu ở quốc gia khác, lại còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như vậy?
Hơn nữa trực tiếp giết tướng sĩ của Bắc Man tại chỗ.
Điều này ... quá hung tàn.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi dám giết tộc nhân ta? Ngươi thật sự không đem bổn vương để vào mắt sao?”
"Ngươi muốn chết sao?"
Đột Cáp Vương rống giận, giọng rống như sấm, trực tiếp rít gào, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu mắt như muốn nứt ra.
Hứa Thanh Tiêu không nói hai lời, trực tiếp chém giết tướng lĩnh của hắn ta, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, hắn ta làm sao không phẫn nộ chứ.
"Câm miệng cho bổn vương."
"Ngươi thì tính là cái gì? Man tộc cũng có vua? Coi như là Man vương các ngươi tới, trong mắt bổn vương, cũng là một.”
"Nếu ngươi không phục, vậy thì khai chiến, bổn vương có thể cam đoan, hôm nay giết ngươi, ngày mai để cho sư phụ của bổn vương san bằng Nam Man."
"Ngươi có thể không tin, nhưng những lời bổn vương đã nói, cho tới bây giờ đều sẽ thực hiện."
"Đến lúc đó, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên dám nhúng tay vào, bổn vương phát động chiến tranh toàn diện, vương triều Đột Tà dám kêu, Đại Ngụy lập tức dẫn đầu khai chiến với vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên dám nhúng tay vào, Đại Ngụy lập tức khai chiến với vương triều Sơ Nguyên."
"Bây giờ quốc vận của Đại Ngụy ta vô song, các ngươi lấy cái gì đấu với ta?”
"Tiên môn hiện giờ vào lãnh thổ Đại Ngụy ta, bức bách bổn vương, bổn vương bảo bệ hạ soạn một đạo thánh chỉ, để Tiên môn tham chiến, cùng lắm thì bổn vương đem quốc vận tặng một nửa cho bảy Đại Tiên tông, ngươi xem bọn họ có thể chinh chiến hay không?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn nói một loạt giống như đạn pháo, nói không ngừng.
Nhưng mỗi một câu nói, đều làm cho Đột Cáp Vương phải biến sắc.
Mỗi một câu nói đều làm cho sắc mặt mọi người ở đây biến đổi.
Bởi vì mỗi một câu Hứa Thanh Tiêu nói, đều là nói thật.
Sư phụ Hứa Thanh Tiêu là ai? Là Võ Đế nhất phẩm của Đại Ngụy , Hứa Thanh Tiêu là ai? Bán Thánh Đại Ngụy, thế nhân đều nhìn ra được, Ngô Minh đặc biệt coi trọng Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không, ngày đó cũng không có khả năng trấn áp Văn cung.
Hơn nữa lúc trước Ngô Minh tự mình dẫn Hứa Thanh Tiêu đến Man tộc, suýt chút nữa đã muốn động thủ, Ngô Minh cũng buông lời ác độc.
Hiện tại nếu thật sự dám động đến Hứa Thanh Tiêu, Ngô Minh chỉ sợ sẽ phát cuồng ngay tại chỗ, trực tiếp huyết tẩy Bắc Man, về phần Hứa Thanh Tiêu bản thân cũng là một vị võ giả tam phẩm.
Đột Cáp Vương có thể giết Hứa Thanh Tiêu hay không vẫn là một ẩn số, giết Hứa Thanh Tiêu tối thiểu coi như làm chút chuyện.
Chỉ sợ Đột Cáp Vương không giết chết Hứa Thanh Tiêu, ngược lại để cho Hứa Thanh Tiêu chạy thoát.
Nếu là như vậy, địa vị của Hứa Thanh Tiêu hiện giờ ở Đại Ngụy, chỉ đứng sau Nữ đế Đại Ngụy, chỉ cần hắn mở miệng, Lục Bộ sẽ vô điều kiện ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, Nữ đế cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì hắn mang một nửa quốc vận của Đại Ngụy, nói cách khác, Hứa Thanh Tiêu thật ra chính là Hoàng đế của Đại Ngụy hành tẩu ở bên ngoài.
Như vậy mỗi một câu hắn vừa nói, đều có thể thành sự thật.
Một khi như thế, Bắc Man sẽ bị đả kích mang tính hủy diệt, một vị nhất phẩm, thậm chí là hai vị nhất phẩm đến huyết tẩy Bắc Man, mà vương chân chính của Bắc Man, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Đến lúc đó Đột Cáp Vương cũng tất nhiên sẽ bị đẩy ra làm vật tế thần, thậm chí cả tộc cũng sẽ được ban chết.
Hơn nữa cho dù là như vậy, cũng không nhất định có thể làm cho đối phương bớt giận.
Đây chính là sức mạnh của Hứa Thanh Tiêu.
Đây cũng là sự tự tin của Hứa Thanh Tiêu.
Phía sau hắn, cũng không chỉ là nhất phẩm, còn có cả Đại Ngụy, phía sau Bắc Man nhất tộc không phải là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sao?
Hai vương triều này cũng chỉ là viện trợ bọn họ chán ghét Đại Ngụy mà thôi, cũng không phải thật sự coi bọn họ là người của mình.
Nói một câu hơi khó nghe, bởi vì bọn họ mà đến đắc tội với vương triều Đại Ngụy? Hai vương triều này không có ngu nha.
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ hung ác trên mặt Đột Cáp Vương không còn nữa, sát khí trong ánh mắt cũng không còn, thay vào đó là nghẹn khuất, là khó chịu, hắn ta gắt gao nắm chặt nắm tay, căn bản không dám nói thêm một câu nào nữa.
"Không nói lời nào?"
"Hiện tại câm rồi?"
“Nói các ngươi là chó, bổn vương nói sai rồi?”
"Quỳ xuống cho bổn vương."
Nhìn Đột Cáp Vương đang làm người câm, giọng nói Hứa Thanh Tiêu lạnh như băng.
Vương triều Hạo Nhiên không phải tôn trọng Bắc Man tộc sao? Không phải coi họ là cha sao?
Hôm nay Hứa Thanh Tiêu muốn Bắc Man tộc dập đầu quỳ xuống cho mình, để cho bọn họ tận mắt nhìn xem, cha của bọn họ ở trước mặt mình là như thế nào.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quá nhục nhã người, ngươi giết tộc nhân ta còn chưa tính, hiện tại còn muốn chúng ta quỳ xuống cho ngươi? Ngươi nằm mơ.”
Đột Cáp Vương rống giận, vốn hắn ta chỉ là nghẹn khuất, nhưng bây giờ hắn ta thật sự đã tức giận rồi.
"Quỳ xuống."
Cũng vào giờ khắc này, một đạo thiên uy tràn ngập khủng bố, âm thanh vô cùng kinh người.
Đây là sức mạnh của nhất phẩm.
Là sức mạnh của Ngô Minh.
Phụt.
Phụt
Phun.
Ngay lập tức, Đột Cáp Vương trực tiếp ngã xuống, quỳ gối trước mặt Hứa Thanh Tiêu ngay tại chỗ, trong lòng hắn ta sợ hãi vạn phần, thật không ngờ võ giả nhất phẩm lại tới?