Trong thế giới nhỏ bé.
Lữ Thánh lẳng lặng nhìn hết tất cả.
Trong thực tế, có một điều, tất cả họ đều bỏ qua.
Đó chính là lúc Hứa Thanh Tiêu lại ra tay, Lữ Tử làm Á Thánh, ông ta có năng lực ngăn cản, nhưng ông ta không có lựa chọn ngăn cản.
Điểm này, tất cả mọi người đều xem nhẹ, hay là nói có người nhận ra, nhưng cũng không dám nói.
Đúng vậy.
Ông ta cố ý làm vậy.
Ông ta cố ý để Hứa Thanh Tiêu giết Nho.
Bởi vì lần này giết Nho, khác với trước đó.
Ông ta muốn dùng máu của những người đọc sách này, đến hồi sinh Chu Thánh, như vậy Chu Thánh Chân Linh sẽ càng thêm bị chính mình khống chế.
Để tránh sức mạnh của trời đất ảnh hưởng đến chân linh Chu Thánh, vậy thì rất phiền phức.
Lúc này đây, ông ta lẳng lặng chờ.
Chờ Hứa Thanh Tiêu chịu chết.
Đồng thời ông ta cũng nhịn không được lộ ra nụ cười.
Nghĩ đến Chu Thánh Tử sẽ hồi sinh, ông ta không nhịn được mà cười lên.
...
Thành Văn Thánh.
Khi Hứa Thanh Tiêu đến nơi, cả tòa thành Thánh có chút không bình thường.
Vốn là người đọc sách tiếng cười cởi mở, cao hứng phấn chấn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vừa tới đã giết nho, hơn nữa thủ đoạn như thế đã khiến người sợ hãi, lại làm người cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nhưng nghẹn khuất vẫn chiếm nhiều hơn.
Nghẹn khuất phát ra từ nội tâm.
Trong thành Thánh.
Có người dẫn Hứa Thanh Tiêu đến nơi diễn ra buổi lễ long trọng…
Dẫn đầu chính là một vị Đại nho. Tuy hắn không tình nguyện, nhưng lại sợ Hứa Thanh Tiêu phát biểu ý kiến lần nữa, cho nên đành phải căng da đầu dẫn đường.
Nhưng trong lòng hắn biết, hôm nay là thịnh điển khai quốc.
Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ phải trả giá vì sự cợt nhả của mình.
Nơi diễn ra buổi lễ long trọng, ở bên ngoài Văn Cung, Chu thánh Văn Cung đã dựng một đài cao, là một mảnh đất vuông cực kỳ rộng rãi. Trung tâm có một đàn tế, hai bên đều bày rất nhiều vật hiến tế.
Toàn bộ khách mời ngồi hai bên trái phải, có chỗ ngồi xem riêng biệt.
“Hứa thánh, chỗ ngồi của ngài ở chủ vị.”
Đại nho dẫn Hứa Thanh Tiêu đi đến chỗ ngồi, là vị trí trung tâm bên trái, cũng là chỗ nổi bật nhất. Bàn được làm từ ngọc phỉ thúy tinh xảo, trên mặt điêu khắc một vài điển cố của Thánh nhân, thoạt nhìn long trọng vô cùng.
Của những người khác tuy rằng cũng không kém, nhưng so với Hứa Thanh Tiêu mà nói thì thật đúng là kém hơn không ít.
Loại đãi ngộ này khiến cho Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy Văn Cung nực cười biết nhường nào.
Ở ngoài thành như vậy, vào bên trong thành, không ngờ rằng còn sắp xếp cho mình ngồi ghế đầu?
Thật là buồn cười đến cực điểm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, đối phương làm như vậy là bởi vì có tự tin, mà sự tự tin đến từ Chu thánh.
“Hứa huynh.”
Cũng chính vào lúc này, một giọng nói vang lên.
Là người quen.
Hứa Thanh Tiêu nhìn qua.
Lộ Tử Anh.
“Lộ huynh.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không kinh ngạc, dù sao Lộ Tử Anh chính là đệ tử của Thái Thượng tiên tông, địa vị tách biệt, được mời tham gia loại buổi lễ long trọng này cũng không quá.
“Hứa huynh.”
“Ngươi đúng là lợi hại! Đây là sân nhà của người ta, ngươi nói giết là giết, ngươi không sợ sao?”
Lộ Tử Anh đi tới dẫn Hứa Thanh Tiêu đi thẳng đến bên cạnh chỗ ngồi hắn, chẳng thèm để ý đến cái nhìn của người ta đã lập tức mở miệng.
“Không sao, dù sao cũng đã xé rách mặt với Văn Cung, Hứa mỗ không thể thảo mai được như bọn họ.”
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn, cũng mặc kệ Đại nho của Văn Cung đang ở một bên, có cái gì thì nói cái đó.
Lời này vừa thốt ra, Lộ Tử Anh có chút bất đắc dĩ, sau đó nói với mấy người đang tại vị.
“Vị này chính là Bán thánh của Đại Ngụy - Hứa Thanh Tiêu, là bạn tốt của sư huynh. Các ngươi cũng nên gọi một tiếng sư huynh.”
Lộ Tử Anh giới thiệu Hứa Thanh Tiêu cho sư đệ sư muội của mình.
“Chúng ta ra mắt Hứa sư huynh.”
Mọi người đứng dậy, cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu.
“Khách sáo rồi.”
“Nhưng Hứa mỗ chưa chuẩn bị lễ vật gì, đợi đi đến vương triều Đại Ngụy sẽ chuẩn bị một ít lễ vật.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
“Hứa huynh khách sáo rồi. Hiện giờ tiên môn định cư ở vương triều Đại Ngụy, chúng ta cũng coi như là một nửa thần tử của Đại Ngụy rồi.”
“Hứa huynh, lần này Văn Cung dám mời ngươi tới, xem ra là có nội tình gì đó. Ta nghe nói hôm nay bọn họ muốn hồi sinh Chu thánh, nguồn tin tức tương đối đáng tin cậy. Ngươi thật sự phải chú ý một chút, chớ có ngậm bồ hòn làm ngọt.”
“Là chính nhân quân tử thì phải biết tránh xa những nơi nguy hiểm, đạo lý này ngươi có lẽ đã hiểu.”
Lộ Tử Anh thiện ý nhắc nhở, dù sao hắn và Hứa Thanh Tiêu không có hiềm khích gì. Tuy hắn rất kiêu ngạo, nhưng mọi hành động sau đó của Hứa Thanh Tiêu cũng đã làm hắn tin phục.
Trong lúc Đại Ngụy nguy nan, Hứa Thanh Tiêu lại thăng cấp lên Bán thánh tam phẩm. Không nói đến phẩm cấp đã vượt qua hắn, mà lại còn đột phá ở trong thời điểm này, sau lưng gánh áp lực khổng lồ.
Người như vậy, xứng đáng được tôn trọng.
“Không có gì.”
“Đại Ngụy Văn Cung thối rữa đến tận gốc, Chu thánh sao có thể sống lại chứ.”
Hứa Thanh Tiêu tùy ý nói, trong câu từ tràn đầy sự không tin tưởng, mà tất nhiên lời này đã lọt vào trong tai Đại nho.
Người đọc sách thuộc dòng dõi Chu thánh không khỏi cười lạnh.
Cho rằng Hứa Thanh Tiêu đúng là cuồng vọng tự đại.
Có điều bọn hắn không nói gì. Dù sao không tới vài canh giờ nữa, Hứa Thanh Tiêu sẽ phải trả giá đắt vì sự kiêu ngạo của hắn.
Các thư sinh của Văn Cung đã rời đi, bọn hắn không muốn ở lại đây. Dù sao vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đã không thoải mái rồi.
Mà sau khi thư sinh Văn Cung vừa rời đi, lập tức có một vài bóng dáng chậm rãi đi tới.
“Đông Châu đế tộc, Trần gia - Trần Vũ ra mắt Hứa thánh.”
Là Đông Châu đế tộc, thanh niên tuấn kiệt của Trần gia, tuổi tác khoảng 24-25, khuôn mặt oai hùng, rõ là phong thần tuấn lãng. Hắn khoác chiến giáp, toả ra khí thế mạnh mẽ, tuổi thì lớn hơn Hứa Thanh Tiêu một chút, nhưng vẻ mặt hắn ôn hòa. Trần Vũ đi lên hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.
“Ra mắt Trần huynh.”